Chương 17: Đúng đúng đúng, anh rể nói rất đúng!
Ngô Thần nói rất chăm chú, tuy rằng hắn lấy tiền của Lý Nhược Băng mới đến giúp Lý Nhược Thái, nhưng hắn đang làm "anh rể", nếu không có uy nghiêm thì cũng không còn gì để nói!
Tháng ngày còn dài, phải dự định tương lai.
"Anh làm gì thế? Hắn là em trai em, cũng chính là em trai anh, đều là người nhà mà, em đã đánh hắn rồi, anh có cách thì hãy nói đi." Lý Nhược Băng khẽ đẩy bả vai Ngô Thần một chút nói.
Còn có ý nũng nịu.
Đương nhiên đều là đang diễn trò, nhưng Lý Nhược Băng vì em trai là thật, bởi hiện tại bên trên đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ, vì lẽ đó Lý Nhược Băng cũng không nghĩ được, làm thế nào mới có thể bảo vệ em trai.
"Nó không xem anh là anh rể nó." Ngô Thần liếc Lý Nhược Băng một cái nói.
"Đừng như vậy mà." Lý Nhược Băng nài nỉ, ở góc độ mà Lý Nhược Thái không nhìn thấy, cô bấm Ngô Thần một cái.
Bấm Ngô Thần là cảnh cáo, cô trả tiền mà!
Mặc dù chỉ là thanh toán tiền tình báo, không có tiền giải quyết vấn đề.
"Anh rể, anh nói cái gì đó? Anh chính là anh rể em mà!”
Lý Nhược Thái đột nhiên nở nụ cười, cười gọi một cách tình chân ý thiết, hắn đứng lên, lấy thuốc đưa về phía Ngô Thần, cười rạng rỡ nói: "Vừa rồi là em trai không đúng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, em đây không phải là vì lo lắng chị em bị tên khốn nào đó lừa sao? Dĩ nhiên không phải nói anh mà, anh có bản lĩnh, rât xứng với chị em...”
Đại trượng phu co được giãn được!
Lý Nhược Thái rất có năng lực, lần này hắn xảy ra chuyện, ngoại trừ bởi vì hắn chơi lớn ở ngoài, chủ yếu nhất vẫn là bị bán đứng.
Ngô Thần quan sát Lý Nhược Thái cong người đưa thuốc lá, nở nụ cười, nhận lấy thuốc lá, nhưng lại thuận lợi đặt ở trên bàn.
Hắn không hút thuốc lá.
Nhận thuốc là cho Lý Nhược Thái mặt mũi, xem như là tiếp nhận lời xin lỗi.
"Bớt hút thuốc đi, thuốc lá sẽ lấy mạng em đấy, bao nhiêu tiền cũng không cứu lại được, nói em bao nhiêu lần." Lý Nhược Băng nói với Lý Nhược Thái hai câu.
Lý Nhược Thái cũng không dám phản bác.
"Thứ nhất, em phải giết Tạ Hổ, chuyện làm ăn giữa hai người, hắn biết quá nhiều, hắn chết thì em mới yên được." Ngô Thần bắt đầu nói.
Lý Nhược Thái mới ngồi xuống cũng sững sờ.
Tạ Hổ là người của Tạ gia, nhưng mà chỉ là con em dòng thứ của Tạ gia, ở trước mặt Lý Nhược Thái, Tạ Hổ còn phải gọi là "anh", lấy lòng các kiểu.
Nhưng mà, dù sao cũng là người của Tạ gia, nếu như đột nhiên không còn nữa...
"Đồ khốn! Dám hại ông!" Lý Nhược Thái vỗ đùi, mặt lộ vẻ hung sắc! Nghĩ lại, so với hậu quả giết Tạ Hổ, có thể thoát khỏi nguy cơ lần này thì quan trọng hơn!
"Tạ Hổ hít heroin em biết chứ?" Ngô Thần hỏi.
Lý Nhược Thái gật gật đầu, hắn biết, tuy rằng ma túy là tối kỵ ở các gia tộc lớn, tuyệt đối không thể đụng vào, Lý Nhược Thái cũng không chạm qua, nhưng hắn biết Tạ Hổ có hút, cũng được mấy năm rồi.
"Tạ Hổ có một tình nhân, ở biệt thự số 17 trang viên Hà Đường Thanh thị, hắn thường xuyên đến trang viên Hà Đường, hút chung với tình nhân, em phái người đi Thanh thị... Hắn sẽ vì hít heroin với nhân tình quá liều mà chết, đúng không?" Ngô Thần nói.
Mắt Lý Nhược Thái dần dần trừng lớn, sau đó lộ ra nụ cười: "Đúng đúng đúng, anh rể nói rất đúng!”
Giết người, thông thường đều phải tạo ra tai nạn.
Nhưng tai nạn quá kỳ lạ thì sẽ bị điều tra, bị tra được mới có thể gặp sự cố.
Nếu Tạ Hổ tự chết, phản ứng của Tạ gia hẳn là "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", chỉ muốn ẩn giấu, mà sẽ không điều tra.
"Thứ hai, hết thảy chứng cứ, đều tập hợp ở trong tay một người, chỉ cần đem chứng cứ lấy ra, hủy diệt, em sẽ an toàn." Ngô Thần nói.
"Liêu Ba?" Lý Nhược Thái hỏi ngược lại.
"Đúng! Hắn được điều lại đây chính là để bắt em! Tập hợp bằng chứng ở chỗ hắn!”
" Được, em xử hắn!" Lý Nhược Thái cắn răng một cái.
"Làm cái gì!" Ngô Thần liền nói, "Hắn là cục phó, em chê chuyện không đủ lớn sao? Anh cảnh cáo, không nên động tới bất kỳ nhân viên phá án nào!”
"Vậy... Làm sao bây giờ?”
"Trộm a!”
"Trộm?”
Lý Nhược Thái mơ màng, sao mà trộm? Hơn nữa, chứng cứ để đâu cũng không biết, cho dù có điều tra, thời gian cũng không còn kịp nữa.
"Phòng 501 Đơn Nguyên khu 3 phố Liễu Thụ, phía dưới tủ quần áo phòng ngủ chính có một két sắt, mật mã két sắt là 5/7/1/5/6/4, chứng cứ đang ở bên trong, bởi vì bắt em là nhiệm vụ tuyệt mật, để phòng ngừa làm lộ bí mật, chứng cứ chỉ có một bản này, em phái người lấy đi, hủy diệt!”
Lý Nhược Thái lại bối rối.
Ngay cả Lý Nhược Băng cũng nhìn Ngô Thần, sắc mặt có vẻ rất kỳ lạ.
Bởi vì Ngô Thần nói quá tỉ mỉ!
Đến mật mã két sắt hắn cũng biết!
"Thứ ba!" Ngô Thần nói tiếp, "Giải trí Vương Miện phải nhanh chóng ngừng kinh doanh, phải chờ mọi chuyện qua đi, mới có thể mở lại.”
"Cái này thì dễ, ngày hôm nay là có thể đóng cửa!" Lý Nhược Thái nói.
"Không thể trực tiếp đóng cửa, nó sẽ khiến người ta nghi ngờ." Ngô Thần liền nói, "Cụ thể phải làm thế nào, anh sẽ nói tường tận với em sau.”
"Nói cái thứ tư trước! Em nói rõ đầu đuôi cho ông già nhà em, chủ yếu là chuyện làm ăn với Tạ Hổ, nhất định phải nói rõ ràng!”
"Cái này ..." Sắc mặt Lý Nhược Thái thay đổi triệt để, khó khăn vô cùng: "Cái này không được đâu, tính tình ông già nhà em...”
Chỉ sợ sẽ bị đánh gãy chân.
"Lần này động đến em là Vi gia, tuy rằng Lý gia không thể so sánh với Vi gia, nhưng em để cho bọn họ nắm lấy cơ hội rồi! Bọn họ cũng là thuận thế làm luôn, đả kích chuyện Lý gia, chuyện này phải để ông già nhà em biết, hiểu chưa?”
"Vi gia..." Lý Nhược Thái thì thầm một câu.
Thật ra quan hệ giữa các đại gia tộc cũng không tệ, tuy rằng minh tranh ám đấu, nhưng ở bề ngoài đều là rất hài hòa, Lý gia và Vi gia thì lại là ngoại lệ, hai bên đã đối địch rất nhiều năm.
Họ còn từng khai chiến toàn diện một lần! Không ít người trong hai gia tộc đều vì thế mà tiến vào ngục giam.
Mãi cho đến hai ông già lui khỏi vị trí cao nhất, mới dừng chiến.
Nhưng mấy năm gần đây hai gia tộc vẫn luôn có xung đột! Vi gia là người chiếm thượng phong, cái này cũng là nguyên nhân mà ông già Lý gia nhất định phải gả Lý Nhược Băng cho Đinh Thụy Long.
Thông gia với Đinh gia mới có thể liên thủ đối kháng với Vi gia!
"Em hiểu, em sẽ nói." Lý Nhược Thái gật gật đầu, dính đến đấu tranh đại gia tộc, vấn đề khẳng định không đơn giản như vậy.
Phiền toái lớn giải quyết, còn có thể có rất nhiều phiền toái nhỏ, phải báo cho ông già biết, Lý gia mới có thể giải quyết cấp tốc.
"Khỏi nhắc đến anh." Ngô Thần nói.
"Hả?" Lý Nhược Thái như không nghe rõ.
"Lúc nói chuyện với ông già, khỏi nói đến anh." Ngô Thần nói rồi thì nắm chặt tay Lý Nhược Băng, "Chuyện anh và Nhược Băng, em biết là được, ông già muốn gả Nhược Băng cho nhà họ Đinh, nếu ông ấy biết sự tồn tại của anh thì không hay.”
"Được, em không nói." Lý Nhược Thái lập tức nói, "Em sẽ nói đều là em tự mình phát hiện.”
Ngô Thần gật đầu.
"Cái kia anh rể... chuyện đóng cửa..." Lý Nhược Thái lại hỏi, ra vẻ khiêm tốn cầu cạnh.
"Em có bỏ được hay không." Ngô Thần nói.
"Cam lòng, cho dù hủy nơi này em cũng không tiếc!" Lý Nhược Thái nói.
"Vậy em..." Ngô Thần vừa muốn nói.
Keng keng keng...
Điện thoại di động của Lý Nhược Thái reo, hắn lập tức cau mày, người bên cạnh hắn đều biết, khi chị gái tới chơi thì không được quấy rầy hắn.
Hắn nhìn điện thoại di động một chút, trực tiếp cắt đứt rồi cười với Ngô Thần: "Anh rể nói đi.”
Keng keng keng...
Đối phương lại gọi tới.
"Có chuyện gì?" Lý Nhược Thái nghe điện thì mắng.
"Ông chủ..." Là thân tín của Lý Nhược Thái, nhắm mắt báo cáo.
Vẻ mặt giận dữ của Lý Nhược Thái vội thối lui, dần dần đã biến thành kinh ngạc, con mắt trừng thật to.
Xảy ra chuyện lớn!
"Thua bao nhiêu? Hai triệu? Được... tôi tới ngày!" Lý Nhược Thái cúp điện thoại thì nói với Ngô Thần và Lý Nhược Băng: "Chị, anh rể, chờ em một chút, sòng bạc bên kia xảy ra chuyện, em phải đi xem xem.”
Nói xong thì hắn đi ra phía ngoài, đi rất gấp.
"Là Thẩm lão bản lữ nghiệp Phú Thịnh?" Ngô Thần ngồi ở đó hỏi một câu.
Lý Nhược Thái dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Ngô Thần, tỏ rõ vẻ khiếp sợ.
Bởi vì Ngô Thần nói đúng!
Hắn lại biết!
"Đi thôi, cùng đi nhìn một chút." Ngô Thần đứng lên.