• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Anh yêu à! Anh lại đây mà!

Lý Nhược Băng vốn tưởng rằng hắn sẽ nói ra trên người mình cái bớt nào đó, hoặc là thuở thiếu thời theo người tôi đánh nhau, có sẹo ở đâu đó.

Bạch, Bạch Hổ? ! !

Lý Nhược Băng đúng là Bạch Hổ, hơn nữa chuyện này chỉ có một mình cô biết, lúc vừa thời kỳ trưởng thành cô đã ý thức được mình không giống họ, mà cô không muốn bị người tôi bình phẩm từ đầu đến chân, cho nên sau mười bốn tuổi, ngay cả nhà tắm trường học nữ cô cũng không đi.

Ngô Thần, làm Lý Nhược Băng hoảng sợ rơi cả đũa.

Bởi vì Ngô Thần không chỉ nói đến chuyện riêng tư lớn nhất của cô.

Mà đó là chuyện không ai có thể biết được!

Lý Nhược Băng lại yên lặng nhặt chiếc đũa lên, lần thứ hai giương mắt nhìn về phía Ngô Thần, ánh mắt kia, đầy rẫy cảm giác nguy hiểm, hơn nữa có thể làm cho Ngô Thần cảm giác rõ rệt... Lý Nhược Băng đang nhìn một tên biến thái!

"Anh theo dõi tôi đã bao lâu?" Ánh mắt Lý Nhược Băng sâu kín hỏi.

Cô thật sự đã cảm thấy Ngô Thần là một tên biến thái theo dõi mình, thậm chí có khả năng trước kia hắn từng lẻn vào nhà cô, trốn ở trong ngăn kéo, nhìn chăm chú cô một buổi tối.

“Năm nay tôi hai mươi hai tuổi." Ngô Thần duy trì mỉm cười, "Năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học, trước trung học phổ thông tôi luôn ở quê nhà, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, tôi ở nội thành Đông Hải tổng cộng là bảy năm, mà bốn năm trước cô còn ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ mới về nước, đi tới Đông Hải..."

"Tôi còn phải đến trường, thành tích vẫn rất tốt, đại học Đông Hải thế nào đi nữa cũng coi như là đại học trọng điểm, tôi thi đậu, mà tôi không chỉ hiểu rõ cô, những người những chuyện tôi hiểu rõ, còn nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều."

"Vì lẽ đó cô cảm thấy, tôi sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian ở một người? Cô cảm thấy tôi sẽ dùng phương pháp theo dõi vụng về, để đi điều tra từng người sao? Là một thương nhân tình báo, đương nhiên tôi có năng lực chuyên nghiệp của tôi, tôi có vượt quá sự tưởng tượng của cô, nhưng cũng không phải đơn giản như cô nghĩ!"

Lý Nhược Băng thả chiếc đũa xuống, lại nhấp dưới miệng.

Cô muốn hỏi Ngô Thần là gì, nhưng không hỏi, bởi vì cô biết khả năng có được trả lời là "bí mật thương nghiệp" !

Cô thừa nhận, Ngô Thần nói có đạo lý!

Ngô Thần không chỉ hiểu rõ cô, mà là biết nhiều người.

Vì lẽ đó, tính đến nay Ngô Thần hai mươi hai tuổi, cách điều tra tình báo của hắn tuyệt đối không thể là theo dõi, tuy rằng cách này hữu hiệu, nhưng cần thời gian quá dài, Ngô Thần căn bản cũng không có nhiều thời gian như vậy, dùng phương thức này điều tra nhiều người như vậy!

Tất nhiên là có biện pháp "cao cấp hơn càng hữu hiệu "!

"Anh càng ngày càng khiến tôi cảm thấy thú vị." Lý Nhược Băng đột nhiên nở nụ cười, trong đôi mắt lập loè hào quang khác thường.

Từ ngày biết Ngô Thần, Ngô Thần không chỉ một lần khiến Lý Nhược Băng cảm thấy "Thú vị", mà giờ khắc này, hứng thú của cô đối với Ngô Thần, đã cao đến cực hạn!

Sự quật cường trong xương tủy của Lý Nhược Băng rất khó tiếp thu cục diện này.

Loại cục diện này là chỉ, Ngô Thần biết tất cả về Lý Nhược Băng, dù cho chuyện riêng tư nhất, mà Lý Nhược Băng hoàn toàn không hiểu Ngô Thần.

Sau ngày hôm nay, Lý Nhược Băng sẽ an bài nhiều người hơn, điên cuồng xâm nhập hiểu rõ Ngô Thần.

Bao gồm bản thân cô, cũng sẽ tận lực nghĩ biện pháp, hiểu rõ người đàn ông thần kỳ bí mật này.

Mà đây, chính là điều Ngô Thần muốn thấy.

Một người đàn ông có thể bắt được một người phụ nữ, thông thường đều khiến họ cảm thấy hứng thú với mình.

Còn đối với phụ nữ bình thường tới nói, "Cảm thấy hứng thú" bình thường là từ vẻ ngoài của đàn ông và tiền tài đưa tới.

Lý Nhược Băng không có hứng thú với vẻ bên ngoài và tiền tài, anh chàng đẹp trai cô gặp nhiều, có tiền không hẳn đã nhiều tiền hơn cô, cho dù có tiền hơn, thì qua năng lực tự mình kiếm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến Lý Nhược Băng tôn trọng.

Tôn trọng chỉ là tôn trọng, không có gì khác.

Hiện tại, Ngô Thần dùng sự "Thần bí", đến hấp dẫn Lý Nhược Băng khiến cô cảm thấy hứng thú đối với mình.

"Cụng ly?" Ngô Thần giơ ly rượu lên.

Lý Nhược Băng nở nụ cười nhìn Ngô Thần, cũng bưng ly rượu lên, cùng Ngô Thần chạm cốc.

Trong lòng cô bây giờ đang suy nghĩ một kế hoạch lớn nhằm vào Ngô Thần, đối với lần này, Ngô Thần không có gì lo sợ, còn vô cùng hoan nghênh, hoan nghênh Lý Nhược Băng đến điên cuồng! Thâm nhập! Không cố kỵ gì! Đến tìm hiểu mình đi!

Hai người lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên bữa tối, cuối cùng lại lặng lẽ kết thúc.

Không cần tính tiền, Lỗ Nghiễm Niên đã trả tiền rồi, tất cả bàn lầu một hắn đều thanh toán.

Lý Nhược Băng kéo tay Ngô Thần, trước rất nhiều nhìn chăm chú, rời khỏi nhà hàng Lão Phẩm Hiên.

"Tôi đưa anh về nhà." Mới ra ngoài, Lý Nhược Băng liền nói một câu.

Lên xe, về nhà!

Trên đường đến nhà Ngô Thần, Ngô Thần ở trong xe, nói đơn giản về chuyện Lỗ Nghiễm Niên cho cô, chủ yếu là chuyện Lưu Thải Tú, Lưu Lợi, còn liên quan với mối tình đầu của Lỗ Nghiễm Niên thì hắn chưa nói.

Cũng không biết Lỗ Nghiễm Niên có thể thành công đoạt về mối tình đầu hay không, con trai của hắn có nhận hắn hay không thì không thể nói được.

Trước khi thấy kết quả, Ngô Thần cảm thấy chuyện này còn chưa nên lộ ra.

Hơn nửa tiếng.

Khu phố cũ thành đông, đầu hẻm chỗ nhà Ngô Thần đã thấy ở xa xa.

Ngô Thần biết tại sao Lý Nhược Băng chủ động đưa mình trở về, một là vì diễn kịch, nếu như cô không đưa Ngô Thần về nhà, hai người là bạn bè trai gái cũng quá giả.

Thứ hai là, cô muốn xem Ngô Thần có ở nơi này thật hay không.

Keng keng keng ——

Trong chiếc xe Bentley, điện thoại di động của Lý Nhược Băng đột nhiên vang lên.

Lý Nhược Băng một tay vịn tay lái, cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, nói thẳng: "Nói!"

"Ông chủ, có xe theo dõi." Vệ sĩ trong chiếc xe việt dã Mercedes-Benz G phía sau báo cáo cho Lý Nhược Băng.

"Tôi biết rồi." Lý Nhược Băng cau mày, có chút phiền muộn cúp điện thoại, nói với Ngô Thần một tiếng: "Có người theo dõi, có lẽ là người của Đinh Thụy Long."

Lý Nhược Băng lại đoán là Đinh Thụy Long, bởi vì chỉ có Đinh Thụy Long mới cố chấp như vậy, không có việc gì liền phái người theo dõi hắn.

"Sao cô xác định là Đinh Thụy Long sắp xếp?" Ngô Thần hỏi một câu.

"Trừ hắn ra ai lại bệnh hoạn như thế?" Lý Nhược Băng trả lời một câu.

"Được rồi." Ngô Thần nở nụ cười không nhiều lời nữa.

Thật ra hắn biết từ giữa trưa đến bây giờ, vẫn có người theo dõi, nhưng không phải theo dõi Lý Nhược Băng, mà là theo dõi mình, bao gồm hắn ở phòng ăn Lão Phẩm Hiên, lúc đi ra nói chuyện với Lỗ Nghiễm Niên đều có người nhìn chằm chằm.

Nhưng mà khoảng cách rất xa, nhìn chằm chằm chứ không nghe được nói chuyện, chỉ thấy Ngô Thần cùng Lỗ Nghiễm Niên nói riêng, Lỗ Nghiễm Niên đưa thuốc lá cho Ngô Thần.

Ngô Thần biết là ai phái người theo dõi.

Lý Nhược Băng hiểu lầm.

Vậy hãy để cho cô hiểu lầm được rồi.

Rất nhanh, Bentley đã đến đầu hẻm, xe chậm rãi dừng lại, đường bên trong không phải rất tốt, Bentley chỉ lái được đường phẳng, nơi gập ghềnh lái vào lái ra đều phiền toái.

"Ở đây đi, thời gian cũng không còn sớm, cô về nghỉ sớm một chút, ngủ ngon mộng đẹp." Ngô Thần nói xong thì đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi vào trong ngõ hẻm.

Đi thẳng, cũng không quay đầu lại.

Lý Nhược Băng nhìn thiết bị chắn gió trong ngõ hẻm mà Ngô Thần đi vào, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cô hạ xuống cửa sổ xe, nghiêng đầu hô một tiếng: "Anh yêu!"

Lại diễn kịch, diễn cho ai xem?

Ngô Thần xoay người lại nhìn về Lý Nhược Băng trong xe.

Lý Nhược Băng ngoẹo cổ rồi vẫy vẫy tay với Ngô Thần.

Ngô Thần hơi nhíu mày, đi về phía xe Bentley, tới ngoài cửa ghế lái.

"Anh lại đây mà." Lý Nhược Băng lại ngoắc ngoắc ngón tay, như muốn nói thầm.

Ngô Thần cúi người đến gần một ít.

Lý Nhược Băng vòng qua cổ Ngô Thần, nửa người đều chui ra khỏi cửa xe, trực tiếp hôn lên môi Ngô Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK