Chương 23: Anh còn hiểu nghệ thuật?
Làm những người khác còn đắm chìm trong Diêu Bân dĩ nhiên ra lão thiên kinh ngạc bên trong khi, Ngô Thần bắt chuyện đều không đánh, phi thường đột nhiên mà lại nhanh chóng đem Diêu Bân nhất quyết kéo đến bên cạnh bàn, một đao liền chặt xuống!
Đao là Lý Nhược Băng mới vừa vừa ra cửa tìm vệ sĩ muốn.
Sau khi phong bài, Ngô Thần bảo cô đi lấy.
Lúc đó Lý Nhược Băng cũng không biết Ngô Thần đang muốn làm gì, nếu quả thật muốn chơi động tác võ thuật gì đó nguy hiểm, trên người cô mang theo súng mà, hà tất lấy đao?
Cô còn rất mâu thuẫn với hành vi "Sai bảo" của Ngô Thần, nhưng vẫn đi lấy đến.
Hiện tại cuối cùng Lý Nhược Băng đã rõ ràng rồi, rốt cuộc cô cũng biết, Ngô Thần muốn đao là làm cái gì, là để chặt tay! Đây là quy tắc sòng bạc toàn thế giới đều thông hành, bất kể là đánh bạc du thuyền ở vùng biển quốc tế, hay là ở sòng bạc lòng đất, đều là như vậy!
Diêu Bân chỉ cảm giác mình bị Ngô Thần kéo mạnh một chút, thân thể trực tiếp mất đi cân bằng, lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống, sau đó chính là đau nhức!
"A! ! Tay của ta! ! A a a! !" Diêu Bân hét thảm, làm tất cả mọi người giật mình một cái.
Nhưng Diêu Bân lập tức không la nữa, bởi vì làm đau đớn đạt đến một cực hạn nào đó, là sẽ chết lặng, cả người đều vì đau đớn mà mơ màng.
Ngô Thần thật sự chặt tay hắn.
Tay trái Diêu Bân vĩnh viễn rời khỏi thân thể của hắn.
Một ít giọt máu bắn toé trên y phục Ngô Thần, trên mặt cũng có một chút.
Đang lang.
Ngô Thần tiện tay bỏ cây đao dính máu trên chiếu bạc, hai tay giơ lên, cúi đầu nhìn trên người mình một chút, âu phục lam, áo sơ mi trắng, đều dính chút máu, chủ yếu là trên tay và trên mặt cũng có một chút.
"Ai có giấy?" Ngô Thần rất bình thản hỏi một câu, ra hiệu xung quanh một chút, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh như người vừa chặt tay không phải là hắn vậy.
Hắn càng bình tĩnh, lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Không phải là hắn tinh tướng, mà là thói quen.
Trong ngàn năm luân hồi, hắn từng có một quãng thời gian nghiên cứu môn đánh bạc giết thời gian.
Tất cả sòng bạc lớn nhỏ trong lòng đất Đông Hải hắn đều từng ra vào, cũng từng xung đột với người ta, từng nửa đêm canh ba bị mấy chục người đuổi theo chém mười mấy con phố, cũng từng ngược lại, một người đuổi theo chém một đám người mười mấy con phố.
Ngược lại không cần cân nhắc đến hậu quả, hết thảy đều sẽ bố trí lại, vì vậy đoạn thời gian đó, Ngô Thần thật là vô pháp vô thiên ! Chủ động tìm kích thích!
Có cảnh nào mà hắn chưa từng thấy?
Chẳng qua là chút lòng thành mà thôi.
Là khăn tay Lý Nhược Băng mang theo túi theo bên người, trước tiên cô đưa cho Ngô Thần, Bao Vĩ đã cầm hộp khăn giấy lên, muốn đưa tới, thấy Đại tiểu thư đã đưa giấy rồi nên hắn yên lặng để về chỗ cũ.
Ngô Thần dùng khăn giấy lau mặt một chút, hắn xoa xoa tay, sau đó lau máu trên áo quần.
Lý Nhược Băng thấy thế, quay đầu nói nhỏ hai câu với vệ sĩ sau lưng.
"Thật ra anh hoàn toàn không cần thiết gian lận, anh không thắng được tôi, chuyện xấu như vậy, hoặc là đừng làm, hoặc là làm đừng bị phát hiện, bị phát hiện một lần, đời này anh xong rồi!"
Từ ván 35 đến ván 38, tổng cộng bốn ván bài, tuy rằng Diêu Bân trộm cầm một cây ách bích, nhưng chưa dùng tới.
Gian dối, giấu bài, phải xứng với bài trong tay, mới hữu dụng, vì lẽ đó sau khi trộm bài Diêu Bân cũng đang đợi cơ hội.
Thật ra Ngô Thần có thể tưởng tượng được tâm thái của Diêu Bân.
Thời điểm hắn vừa tới hội sở Vương Miện, hắn cũng không nghĩ sẽ gian lận, mãi đến tận hắn gặp được Ngô Thần.
Trước khi chia bài ván 35, trên tay Diêu Bân vừa vặn còn sót lại một trăm triệu.
Tuy rằng xét toàn thể, hắn vẫn đang thắng tiền, nhưng hắn đã không khống chế được cục diện, đang không ngừng đưa tiền cho Ngô Thần, hắn không ngừng được!
Trầm Quang Niên bỏ ra một số tiền lớn mời hắn đến, hắn đương nhiên cũng có cam kết, không chỉ muốn thắng ba trăm triệu Trầm Quang Niên từng thua, mà còn thắng nhiều hơn, đây là khẳng định!
Hắn ý thức được, chính mình không nên gian lận, nhưng không thể thắng Ngô Thần, vì lẽ đó liền bí quá hóa liều.
Hắn không biết, bất kỳ thủ pháp kỹ xảo cao siêu, ở trong mắt Ngô Thần, đều là một hai trò ngoài sáng mà thôi, căn bản không gạt được con mắt của Ngô Thần.
Diêu Bân nằm chếch trên đất, tay phải nắmt lấy cổ tay trái của chính mình, sắc mặt trắng bệch, run run.
Chảy máu quá nhanh!
Nếu như chữa trị trễ, hắn sẽ tử vong bởi vì mất máu quá nhiều, chống đỡ không được mấy phút.
"Vốn là dựa theo quy củ của sòng bạc, ngày hôm nay chơi kim ngạch lớn vậy, chém anh một cái tay là không đủ, chí ít cũng đến hai tay hai chân, nhưng mà, ngày hôm nay anh chỉ là thay người ta chơi bài, chủ sự không phải anh! Tôi cũng không làm khó dễ anh."
Ngô Thần nói xong, cũng không lau cổ áo, tiện tay ném khăn tay dính máu đi, một tay đút túi quần, quay đầu nhìn về phía Trầm Quang Niên đang dựa vào ở cửa bên tường, run lẩy bẩy.
Sắc mặt Trầm Quang Niên trắng bệch, là bị doạ trắng.
Tuy rằng người bị chặt tay không phải hắn.
Nhưng Diêu Bân là do hắn mang tới, là chơi bài thay hắn! Chuyện gian lận hắn cũng không thể phủi sạch sẽ!
"Thẩm lão bản, nói thế nào?" Ngô Thần hỏi Trầm Quang Niên, hơi cười.
Theo thói quen mỉm cười, nhưng theo Trầm Quang Niên, đây là nụ cười ác ma!
"Tôi! Chuyện không liên quan đến tôi! Tôi không để hắn gian lận, không có quan hệ gì với tôi cả, là hắn tự làm, tôi không biết!" Trầm Quang Niên đầu đầy mồ hôi điên cuồng biện giải, sau đó rầm quỳ xuống!
"Lý công tử, Lý công tử cậu biết toil mà, lão Trầm tôi mặc dù đánh không giỏi, nhưng tôi chưa bao giờ giở trò lừa bịp, thật không có quan hệ gì với tôi đâu!"
Trầm Quang Quân nắm lấy ống quần Lý Nhược Thái, gần như cầu khẩn.
Hắn cũng không dám cầu xin Ngô Thần, bởi vì hiện tại hắn cảm giác Ngô Thần còn đáng sợ hơn so với Lý Nhược Thái, nói chém tay người ta là chém luôn, chém xong vẻ mặt còn không hề thay đổi.
"Cậu xử lý đi." Ngô Thần khua tay múa chân một, nói với Lý Nhược Thái, "Tôi đi trước."
Nói xong thì đi ra phía ngoài.
Lúc đi ngang qua sau lưng Lý Nhược Thái, hắn nghiêng đầu thấp giọng bên tai Lý Nhược Thái nói: "Đừng động vào Trầm Quang Niên ở trong hội sở, để hắn đem người mang đi."
Lý Nhược Thái gật đầu một cái.
Hắn cũng không biết tại sao mình đột nhiên nghe "Anh rể” như thế, dù sao thì cứ nghe đi.
Ngô Thần và Lý Nhược Băng rời khỏi phòng khách cửu ngũ, vệ sĩ của Lý Nhược Băng cũng đi theo cùng rời đi.
Trên đường đến thang may, Lý Nhược Băng lại rất tự nhiên khoác lên tay Ngô Thần, vệ sĩ đều theo ở phía sau.
"Chém tay người ta cảm thấy sảng khoái sao?" Lý Nhược Băng nhẹ giọng hỏi.
"Không có cảm giác." Ngô Thần nói, mỉm cười liếc nhìn Lý Nhược Băng một chút.
"Không có cảm giác?" Vẻ mặt Lý Nhược Băng trở nên rất vi diệu, ánh mắt nhìn Ngô Thần lại càng thêm vi diệu, tràn đầy hiếu kỳ.
Cô cảm giác mình bắt gặp "Thế giới bí ẩn chưa có lời đáp".
Bởi vì cô không nghĩ ra, không nghĩ ra, Ngô Thần này, hắn tự xưng là thương nhân tình báo, được, tạm thời tin hắn, nhưng Ngô Thần còn có thể đánh bạc, hơn nữa đánh bại cao thủ hàng đầu, từng chơi sao? Hắn còn nói chém tay người ta không cảm giác, vô cùng bình tĩnh...
Trực giác nói cho Lý Nhược Băng, Ngô Thần từng giết người.
Trực giác của phụ nữ thông thường đều rất chuẩn.
Thật ra tất cả trên người Ngô Thần đều không bình thường, cái gần như tình báo kia là sự bình tĩnh thận trọng, người mang tuyệt kỹ, thậm chí lòng dạ độc ác, những điều này sẽ khiến người ta cảm thấy không bình thường.
Tất cả chỉ là vì —— Ngô Thần quá trẻ tuổi!
Chừng hai mươi, không thể trải qua nhân sinh phong phú.
"Cũng không phải là chém tay của mình, sẽ có cảm giác gì chứ?" Lúc tiến vào thang máy, Ngô Thần lại cười nói một câu.
...
Trở lại lầu mười một, trước khi đi Lý Nhược Thái và bọn Triệu què không gặp mặt ở trong phòng, mà tiến vào một căn phòng xép.
Một căn phòng vô cùng lớn, nhưng lại rất thanh nhã.
Treo trên bàn uống trà là khung ảnh, từ bức tường nghệ thuật kia mà đoán, đây cũng là phòng riêng của Lý Nhược Thái.
"Em trai cô có phẩm vị thật, bức tranh hoa sen kia cũng có chút ý nghĩa." Sát bên huyền quan treo trên tường một bức tranh hoa sen, Ngô Thần ngừng một chút, nhìn bức tranh cười nói.
"Nó thưởng thức cái rắm, học đòi văn vẻ, đều là để cho khách hàng nhìn thôi, nó đâu có hiểu những thứ này." Lý Nhược Băng không hổ là chị ruột của Lý Nhược Thái.
"Anh hiểu tác phẩm nghệ thuật à? Có nghiên cứu về tranh vẽ?" Lý Nhược Băng lại quay đầu hỏi.
"Hiểu sơ hiểu sơ." Ngô Thần khiêm tốn nói, lại dương tay ra hiệu một chút trên tường vẽ: "Tác phẩm này là giả, bút tích này hẳn là ở trong tay một nhà sưu tập Hương Giang." Nói xong hắn liền đi vào trong, ở trong phòng khách tùy tiện đi qua đi lại, nhìn một chút.
Phong cách trang trí thanh nhã, nhưng đầy rẫy cảm giác giả tạo "phòng hàng mẫu".
Chính như Lý Nhược Băng từng nói, đây là nơi tiếp đón khách hàng trọng yếu, vì lẽ đó trang trí cái gì cũng phải nghiên cứu kỹ, nhưng cũng không am hiểu.
Vị trí cạnh cửa sổ phòng khách thậm chí còn có một cây đàn dương cầm, nếu như Lý Nhược Thái biết đàn dương cầm thì gặp quỷ.
Chỉ là trang trí!
"Tôi đã để vệ sĩ đi lấy quần áo, một lúc nữa đưa tới, anh có muốn uống chút gì đó không?" Lý Nhược Băng đi tới trước tủ rượu, vừa nói vừa hỏi.
"Champagne P2, năm 2000, cảm ơn." Ngô Thần thuận miệng nói.
Mới vừa mở cửa tủ rượu Lý Nhược Băng quay đầu lại hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt hơi kinh ngạc.
Bởi vì cái Ngô Thần nói, là rượu sâm banh cô thích nhất.
Lý Nhược Băng không quen hầu hạ người khác, nhưng ngày hôm nay biểu hiện của Ngô Thần khiến cô cảm thấy nên rót ly rượu cho Ngô Thần, cũng không có gì cả, xem như là khen thưởng.
Ngay khi Lý Nhược Băng rót rượu.
Ngô Thần ngồi trước cây dương cầm, mở nắp phím đàn ra, tay tùy ý trươt trên phím đàn dương cầm, sau đó nảy lên.
Tiếng đàn nhẹ nhàng êm ái, du dương vang lên.