• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Tát cho mọi người một cú

Dù sao cũng đã mấy năm vợ chồng, Lưu Thải Tú hiểu rõ Lỗ Nghiễm Niên, mỗi khi mặt Lỗ Nghiễm Niên không hề cảm xúc, cũng không có háo hức, có nghĩa hắn đang đè nén sự tức giận cực hạn trong lòng

Tính tình Lỗ Nghiễm Niên lúc còn trẻ rất không tốt, hắn muốn thành công, hắn chủ động thay đổi, vì lẽ đó... Hắn nghĩ ra cách khống chế tâm tình mình.

"Sao, sao thế ông xã?" Lưu Thải Tú bất an hỏi.

Không biết tên tiểu bạch kiểm kia nói với Lỗ Nghiễm Niên cái gì.

Xung quanh những người khác cũng không biết, hơn nữa bọn họ cực kỳ hiếu kỳ, rõ ràng họ thấy sắp xảy ra xung đột, nhưng Ngô Thần rỉ tai một hồi, không chỉ trực tiếp ngăn Lỗ Nghiễm Niên không gây khó dễ với hắn, mà còn khiến cảm xúc của Lỗ Nghiễm Niên trở nên đặc biệt kỳ quái.

Bầu không khí lập tức quỷ dị.

"Chiều hôm qua cô đi đâu vậy?" Mặt Lỗ Nghiễm Niên không cảm giác hỏi.

"Em, em ở công ty a." Vẻ mặt Lưu Thải Tú rõ ràng không tự nhiên, điều này làm cho mí mắt Lỗ Nghiễm Niên nhảy lên một cái, "Em vẫn ở văn phòng, anh của em cũng có, bọn em thảo luận phương án mở rộng suốt một buổi trưa, sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?"

Ở tình huống bình thường, người bình thường đối mặt với vấn đề này, chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy!

Đã có ý giải thích.

Nhưng Lỗ Nghiễm Niên cũng không chất vấn Lưu Thải Tú, chỉ là hỏi bình thường mà thôi.

"Cô và anh họ cô luôn ở tại công ty?" Lỗ Nghiễm Niên lại hỏi một câu.

"Đúng vậy, hai bọn em vẫn luôn ở văn phòng, mãi cho đến tan tầm, không tin anh hỏi an hem đi." Lưu Thải Tú nói.

"Tôi đã hỏi hắn rồi, sáng sớm hôm nay thuận miệng hỏi một câu." Lỗ Nghiễm Niên khiến Lưu Thải Tú thay đổi sắc mặt, "Hắn nói với tôi, chiều hôm qua, hai người đi ra ngoài bàn bạc với khách hàng, không ở trong công ty."

Lừa cô ta!

Thật ra Lỗ Nghiễm Niên chưa từng hỏi.

Ngô Thần nói với Lỗ Nghiễm Niên có thể gạt thử xem, xem có phải là nói dối hay không, Lỗ Nghiễm Niên có thể đi đến tầm cao này, đương nhiên là người có đầu óc, hắn biết phải làm sao.

Thật ra trong lòng Lỗ Nghiễm Niên không muốn tin tưởng Ngô Thần, không muốn thử!

Hắn không biết Ngô Thần từ đâu xuất hiện tới, Lý Nhược Băng có bạn trai khi nào?

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt điều này.

Chuyên Ngô Thần nói quá quan trọng với hắn!

Hắn sớm đã có hoài nghi, biết hai an hem này có vấn đề, nhưng vẫn không biết chỗ mấu chốt ở đâu, chỉ có thể suy đoán Lưu Thải Tú lén trợ giúp Lưu Lợi Cương, để Lưu Lợi Cương kiếm được ít tiền.

Chuyện này đối với Lỗ Nghiễm Niên không phải là chuyện lớn, cho nên hắn vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng mà trong lòng hắn luôn có một cây gai, không ngờ nó lại đâm mình một cái.

Vì lẽ đó, đối với từng lời Ngô Thần nói, hắn mới đồng ý đi kiểm tra.

"A... Thật sao? Anh em nói như vậy sao? Anh ấy nhớ nhầm rồi?"

Lưu Thải Tú hoảng rồi, cô và Lưu Lợi Cương vụng trộm đi ra ngoài làm loạn quá nhiều lần, đương nhiên họ không bàn trước sẽ tìm lý do gì, biết bao năm qua cũng không bị phát hiện.

Bởi vì Lỗ Nghiễm Niên chưa bao giờ hoài nghi thân phận an hem bọn họ, vì lẽ đó họ không còn kiêng dè chút nào nữa.

"Hắn nhớ nhầm à? Vậy để tôi gọi điện thoại hỏi hắn." Lỗ Nghiễm Niên nói.

"Vâng, đúng không... A đúng rồi, em nhớ ra rồi, chiều hôm qua đúng là có gặp khách hàng, nhưng mà một lúc là về luôn, sau khi về thì vẫn ở trong phòng làm việc bàn bạc chuyện mở rộng..." Lưu Thải Tú lại đổi lời.

Trên trán Lỗ Nghiễm Niên ẩn hiện gân xanh.

"Đột nhiên anh hỏi em chuyện này để làm gì? Tên tiểu bạch kiểm kia mắng ta, anh mặc kệ đúng không? Anh không yêu em thật sao? Anh không yêu em và con trai nữa sao?" Lưu Thải Tú lại đột nhiên kích động, chỉ chỉ Ngô Thần, cố gắng dời tiêu điểm.

Đùng ——!

Một âm thanh chói tai vang dội, thậm chí nó khiến tất cả mọi người tại chỗ đều đều giật bắn cả người.

Lưu Thải Tú té nhào, bị hất ra xa hai mét, đầu va vào chậu hoa trong nhà hàng.

Trên trán chảy máu.

Khóe miệng cũng nhỏ máu tươi.

Dấu tay trên mặt sưng lên đỏ rực.

Lưu Thải Tú bị đánh đến choáng váng.

Những người khác ơ đây cũng ngỡ ngàng, Lỗ Nghiễm Niên cưng chiều vợ vốn đã nổi danh, sao đột nhiên lại đánh trước mặt mọi người? Còn xuống tay nặng như vậy, có huyết hải thâm cừu gì sao?

Đến Lý Nhược Băng cũng giật nảy mình.

Lúc trước Lỗ Nghiễm Niên từng hạ giọng ngon ngọt với mình, hi vọng mình đừng làm khó dễ Lưu Thải Tú, những điều này khiến Lý Nhược Băng suy nghĩ một chút, cô vẫn nhớ rõ ràng từng câu.

Lý Nhược Băng liếc mắt nhìn về phía Ngô Thần.

Người đàn ông này... Rốt cuộc nói gì với Lỗ Nghiễm Niên?

"Đưa phu nhân của mấy người về." Mặt Lỗ Nghiễm Niên không hề có cảm xúc, hắn quay đầu nói với vệ sĩ của mình, "Đừng cho cô ta ra ngoài, để cô ta cố gắng tỉnh táo lại!"

"Vâng ông chủ."

Hai người vệ sĩ thưa vâng, đi qua kéo Lưu Thải Tú bị đánh đến choáng váng lên, trực tiếp nâng ra ngoài.

Lỗ Nghiễm Niên vừa nhìn về phía Ngô Thần, không lên tiếng, hắn hít sâu một hơi, sau đó xoay người lại giơ tay ra dấu, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy: "Ngại quá các vị, để mọi người cười chê rồi, vợ tôi bị tôi làm hư, không hiểu chuyện, làm hỏng nhã hứng dùng cơm của mọi người, xin lỗi các vị, xin lỗi xin lỗi!"

Lỗ Nghiễm Niên chắp hai tay, ra dấu với xung quanh, nhìn mỗi bàn đều gật đầu một cái, nói một tiếng xin lỗi.

Người ta hay nói đúng "là một diễn viên" .

Cái gì là "diễn viên"?

Chính là Lỗ Nghiễm Niên!

"Lỗ lão bản khách sáo rồi."

"Lỗ lão bản bận rộn mà, chúng tôi không có chuyện gì đâu."

Trong nhà hàng lập tức có người đáp lại Lỗ Nghiễm Niên, đứng lên nói mấy câu khách sáo.

"Mọi người ăn đi, ngày hôm nay các vị ngồi ở đây Lỗ Nghiễm Niên tôi sẽ thanh toán hết! Tùy ý gọi tùy ý gọi!" Lỗ Nghiễm Niên vừa nói vừa quay đầu báo cho quản lí nhà hàng ngay gần đó, "Mỗi bàn đưa hai bình mao đài."

Nhà ăn Trung Hoa, đưa rượu cũng là đưa rượu đế.

Có uống hay không không quan trọng, chủ yếu là đưa.

"Lỗ lão bản quá khách khí."

"Thiệt là Lỗ lão bản..."

Lại có mấy người đứng lên.

"Ngồi ngồi ngồi đi, mọi người ngồi đi, mọi người dùng bữa đi, hôm nay thật xin lỗi, xin lỗi xin lỗi!" Lỗ Nghiễm Niên đưa tay ra dấu, lần thứ hai khách sáo với mấy người xung quanh.

Thấy mọi người đều ngồi xuống, hắn mới trở lại bên cạnh khách.

Người ở đó không nhiều, năm, sáu người, vốn là cùng vào với Lỗ Nghiễm Niên, kết quả nhìn mấy phút vừa qua, người đi đầu là một lão hói đầu mang mắt kiếng, chừng sáu mươi tuổi, ăn mặc âu phục cảm giác rất nho nhã.

"Lão ca, ngại quá, làm lỡ thời gian của mọi người, để ngài chế giễu rồi." Lỗ Nghiễm Niên xin lỗi trước.

"Lão Lỗ, cậu đây là..." Lão đầu hói bước tới một bước, thấp giọng hỏi một chút.

"Này, đừng nói nữa, cái bà vợ phá của kia..." Lỗ Nghiễm Niên vung vung tay, không nhiều lời.

Thật ra tất cả mọi người tại chỗ, cũng rất khó theo được cuộc đối thoại giữa Lỗ Nghiễm Niên và Lưu Thải Tú vừa rồi, phân tích ra cái gì, bởi vì hắn chỉ hỏi Lưu Thải Tú và anh trai cô ngày hôm qua đi đâu.

Đi đâu với anh trai, đương nhiên sẽ không ai nghĩ theo hướng tình nhân, cũng rất khó đoán được cụ thể là chuyện gì.

Càng không thể liên tưởng đến, con trai Lỗ Nghiễm Niên không phải là con ruột!

Đây cũng là nguyên nhân thầm thì của Ngô Thần và Lỗ Nghiễm Niên.

Cùng là một chuyện, dùng phương thức giải quyết không giống nhau, sẽ sinh ra hiệu quả bất đồng, thậm chí kết quả sẽ trái lại!

Ngô Thần hoàn toàn có thể nói thẳng trước mặt mọi người, hắn còn có thể để lộ ra nhiều tin tức hơn, tuyệt đối có thể làm cho Lưu Thải Tú sụp đổ ngay tại chỗ, nhưng, làm như vậy sẽ đắc tội với Lỗ Nghiễm Niên!

Với thân phận và địa vị của Lỗ Nghiễm Niên, hắn sẽ nói thẳng!

(Phú hào tỷ phú bị lừa nuôi con cho người khác) với tiêu đề tin tức này, tuyệt đối sẽ náo động toàn quốc!

Đến lúc đó Lỗ Nghiễm Niên không chỉ không có mặt mũi ở Đông Hải, mà nhân dân cả nước đều sẽ gièm pha hắn!

Theo Ngô Thần, Lỗ Nghiễm Niên là một người đáng giá để kết giao giao thiệp, vì lẽ đó, hắn không cần thiết phải nói ra.

Là kẻ thù hay là làm ân nhân, dĩ nhiên Ngô Thần sẽ lựa chọn người sau.

"Lão ca lên lầu trước đi, gọi món ăn đi nhé, tôi còn có chút chuyện riêng, xin lỗi xin lỗi a, tôi đến liền mà... Ôi!" Lỗ Nghiễm Niên quay đầu nói với phụ tá, "Tiểu Chu, cậu lo nhé, nhất định phải tiếp đãi mọi người trước khi tôi tới.”

"Ông chủ yên tâm." Trợ lý đáp ứng, ra dấu tay xin mời, dẫn đường cho mấy người khách quan trọng của Lỗ Nghiễm Niên.

Lỗ Nghiễm Niên đi đến cửa thang máy, dọc theo đường đi hắn nói nhỏ với người đàn ông hói đầu.

...

Lý Nhược Băng ngồi xuống, tay cầm ly rượu, ánh mắt sâu kín nhìn Ngô Thần.

"Trên mặt tôi có nhọ sao? Nhìn tôi như vậy." Ngô Thần mỉm cười hỏi một câu, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu.

Lý Nhược Băng nghiêng đầu xuống, nhìn chằm chằm Ngô Thần như trước.

Giống như thể thật sự muốn nhìn thấy hoa nở.

"Như Băng, ngại quá, anh xin lỗi em, thật sự... anh nói với em quá nhiều lần rồi, không ngời cô ta lại quấy rầy em." Đưa khách hàng lên lầu, Lỗ Nghiễm Niên trở lại, xin lỗi với Lý Nhược Băng.

Thật ra lời này không phải nói cho Lý Nhược Băng nghe, mà là nói cho những người khác ở đây nghe.

Bởi vì chuyện này mà đánh vợ?

Rất mất mặt! Nhưng dù sao còn hơn bị đại chúng biết trên đầu mình có sừng.

Lỗ Nghiễm Niên không biết, Lý Nhược Băng có biết chuyện Ngô Thần nói với mình hay không.

"Anh Lỗ khách sáo rồi." Lý Nhược Băng trả lời một câu.

Lỗ Nghiễm Niên vừa nhìn về phía Ngô Thần.

"Đi ra ngoài tâm sự nhé?" Ngô Thần không chờ hắn mở miệng đã trực tiếp nói.

Lỗ Nghiễm Niên dừng lại một chút, gật đầu nói: "Được!"

Ngô Thần đứng dậy, cùng Lỗ Nghiễm Niên đi ra ngoài cửa.

Lý Nhược Băng quay đầu nhìn hai người đi ra phía ngoài, ánh mắt lại càng kỳ lạ.

Hai người có thể đi ra ngoài tâm sự riêng à?

Rốt cuộc Ngô Thần vừa nói cái gì? Có thể làm cho Lỗ Nghiễm Niên đồng ý cùng hắn đi trò chuyện?

Còn nữa!

Họ đã nói gì? Mà vẫn muốn xoa dịu mình? !

Lý Nhược Băng không phải là một người có lòng hiếu kỳ quá cao, nhưng giờ khắc này, nội tâm của cô hiếu kỳ đến nổ tung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK