• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Tô! Ngô Thần! Gia đình xuất thân bình thường!

Ngô Thần vô cùng nghi hoặc, vào lúc này, chẳng lẽ bắt đầu có người theo dõi giám thị mình?

Từ khi hắn mới sinh đến nay, tuy rằng ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chỉ theo tốc độ truyền bá tin tức mà nói, lúc này không thể có người theo dõi hắn được.

Đinh Thụy Long?

Đinh Thụy Long cũng không phải là thần tiên, không thể biết được sự tồn tại của hắn.

Chí ít cũng phải mấy ngày sau.

Tại sao lại bị người theo dõi?

Chẳng lẽ là Lý Nhược Thái?

Sắp xếp người theo dõi mình, đến đi WC cũng nhìn chằm chằm?

Ngẫm lại cũng không đúng, Lý Nhược Thái sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, thủ hạ thân tín của hắn cũng không kém như thế, dễ dàng bị phát hiện quá.

Ngô Thần nghĩ nhưng bước chân cũng không dừng lại, vẫn là ăn cơm quan trọng, cuộc đời của hắn đã bỏ lệnh cấm, hắn phải cố gắng hưởng thụ, không thể thiệt thòi chính mình, tuy rằng bị người theo dõi là có chuyện, thậm chí là có khả năng gặp nguy hiểm.

Nhưng mà, không sao cả!

Ngô Thần không cảm thấy, khó có chuyện mà mình không xử lý được, bằng không ngàn năm Luân Hồi của hắn sống uổng rồi.

Ngay khi Ngô Thần trở lại phòng riêng đóng cửa lại, nơi khúc quanh hành lang, một người mang mũ lưỡi trai ló đầu quan sát một chút, liếc mắt nhìn cửa phòng riêng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.

"Alo, đại ca.”

"Người ở đâu?”

" Ăn cơm trưa cùng Lý công tử, Lý tiểu thư.”

"Tiếp tục theo dõi, cẩn thận một chút, đừng bị phát hiện.”

"Vâng, đại ca yên tâm, đúng rồi đại ca, có cần trộm nghe họ nói chuyện không. . .”

"Điên à? Bị Lý công tử phát hiện, ngày mai mày sẽ bị mang đi nuôi cá! Cẩn thận theo là được, nhìn hắn cuối cùng đi chỗ nào.”

. . .

Trong phòng.

"Trò chuyện gì vậy?" Ngô Thần kéo ghế ra ngồi xuống, thuận miệng cười hỏi.

"Nói chuyện anh rể chứ gì." Lý Nhược Thái lập tức nói tiếp, cảm giác hắn còn khách khí mấy phần hơn trước đó, "Anh rể, em còn chưa từng hỏi anh, anh là người Đông Hải?”

"Ừ, huyện thành phía dưới, huyện Ninh An." Ngô Thần rảnh rỗi đáp.

Lý Nhược Thái vừa mở miệng hắn cũng đã biết Lý Nhược Thái là có ý gì, khách sáo trả lời mà thôi.

Lý Nhược Băng cũng biết, nhưng cô không ngăn cản, thật ra cô cũng muốn nghe một chút, Ngô Thần sẽ nói thế nào.

"Trong huyện à, vậy bây giờ anh ở trong thành phố sao?”

"Ở khu đông thành phố cũ, xã khu Nguyệt Hà.”

"Ôi, bên kia. . . khu cũ hả, đều là nhà cũ, anh rể có bản lĩnh vậy sao không mua nhà tốt hơn?”

"Không mua, nhà cũ để lại vẫn còn ở rất tốt.”

"Nhà cũ để lại?" Lý Nhược Thái lập lại lời Ngô Thần, hắn phát hiện ra một lỗ thủng, chậm rãi nói, "Không phải anh rể mới nói, nhà anh ở huyện Ninh An mà, sao có nhà cũ trong thành phố?”

Không ăn khớp.

"Là nhà cũ." Ngô Thần ngẩng đầu cười nói, "Cha mẹ anh, lúc còn trẻ, mới vừa kết hôn, thì vào thành phố dốc sức làm việc, ba anh là đầu bếp, làm mì sợi xào rau, mẹ anh trình độ văn hóa cao hơn một chút, làm kế toán, đó là hơn hai mươi năm trước, nhà cũng tiện nghi, hai người bọn họ bớt ăn bớt mấy năm mới thanh toán tiền cọc, vay thêm để muua phòng.”

"Sau đó. . . trước khi ông nội anh qua đời, sức khỏe không tốt, nhiều năm bênh tật, sau khi bà nội qua đời, ba mẹ anh phải chăm sóc cho ông, lúc ấy muốn mở quán trong thành phố nhưng lại không đủ tiền, vì lẽ đó mới về lại huyện, mở ra một tiệm ăn, cũng thuận tiện chăm sóc người già mà.”

"Sau đó phòng trong thành phố để trống mấy năm, giá phòng tăng lên nhưng cũng không nỡ bán, mãi cho đến anh lên trung học phổ thong, nhất trung Đông Hải, anh liền chuyển về đến ở.”

Ngô Thần không ngại nói chuyện nhà mình, hắn biết, với năng lực của Lý Nhược Thái, muốn điều tra rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.

Có một chút đáng nhắc tới.

Đó chính là vũ trụ song song kiếp trước của Ngô Thần, hắn xuyên đến chính mình trong vũ trụ này, vì lẽ đó, cha mẹ ở thế giới này và trước khi xuyên qua là giống nhau.

Cảm tình tự nhiên cũng giống nhau.

Tuy rằng nhân sinh trải qua hơi khác biệt, nhưng đại khái là giống nhau.

Lý Nhược Thái nghe Ngô Thần kể xong, trong đầu chỉ còn dư lại hai chữ —— bình thường!

Quá bình thường! Quá bình thường!

Cha mẹ Ngô Thần, hơn hai mươi năm trước từng người cũng lòng mang nhiệt huyết, dắt tay nhau đến thành phố lớn lang bạt, cùng thời đại kia có rất nhiều người như thế, bọn họ muốn cố gắng có một tương lai tốt hơn.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi vậy đó.

Bọn họ thiên tân vạn khổ ở trong thành phố mua phòng, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, hoàn toàn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn trở về quê nhà, nhận mệnh, nhưng cũng trải qua một cuộc sống yên ổn.

Ngô Thần, chính là một người bình thường đi ra từ một gia đình bình thường —— mới là lạ!

Đối với tất cả những gì Ngô Thần vừa nói, Lý Nhược Thái đều không tin một chữ!

Lừa gạt quỷ vậy!

Người bình thường có thể đoán mệnh hay biết nhiều tin tình báo như vậy sao?

Người bình thường có thể đánh bạc vượt qua cao thủ hàng đầu sao?

Người bình thường chém tay người ta mà mắt cũng không nháy một cái?

Thật ra Ngô Thần một chữ cũng không có nói dối, hắn ở "Ngày hôm qua", cũng chính là ngày mùng 7 tháng 7 năm 2020, cũng là một người bình thường, nếu như không phải là hắn qua 365,000 lần ngày mùng 7 tháng 7, vậy hôm nay hắn còn có thể là một người bình thường.

"Anh rể lúc học trung học chỉ ở một mình à? Bác trai bác gái không đến sao?" Lý Nhược Thái lại hỏi, chưa từ bỏ ý định.

"Không." Ngô Thần liền nói, "Nhà anh còn có em gái, nhỏ hơn anh năm tuổi, cần có người chăm sóc, quán mì ở nhà cũng không có thể đóng cửa, cuộc sống mà, lúc đó anh mười lăm, mười sáu tuổi, một mình không có vấn đề gì, cho sinh hoạt phí thì không chết đói được, con trai sợ cái gì.”

Không tin!

Lý Nhược Thái vẫn không tin!

Người nào tin người đó ngu ngốc!

Không thể bình thường như vậy, như vậy được!

Giờ khắc này Ngô Thần nói hết tình hình trong nhà ra, theo Lý Nhược Thái, Ngô Thần càng có vấn đề! Hắn nhất định sẽ điều tra Ngô Thần, Ngô Thần cũng biết Lý Nhược Thái nhất định sẽ điều tra mình.

Nhưng! Cứ tra! Ngô Thần không sợ nhất chính là bị điều tra!

Nếu Lý Nhược Thái có thể tra ra Ngô Thần nói láo chỗ nào, che giấu đại bối cảnh gì đó, thì mới gặp quỷ thật!

Đều là lời nói thật mà.

"Anh rể đánh bạc giỏi ghê." Lý Nhược Thái khen Ngô Thần một câu, lại nói: "Học từ ai vậy a? Anh rể nói thử đi?”

"Rảnh thì chơi thôi." Ngô Thần thuận miệng nói.

Câu nói này, đúng là nói láo, nhưng. . . Ngoại trừ thần, không người nào có thể tra được Ngô Thần học đánh bạc từ đâu, bởi vì thời gian hắn học đã không còn nữa.

"Cái kia làm sao anh rể biết. . . Những chuyện kia?" Lý Nhược Thái lại hỏi.

Là chỉ những tin tình báo kia.

"Cái này phải giữ bí mật, chuyện làm ăn." Ngô Thần giả vờ thần bí nở nụ cười.

"Được chưa, em điều tra hộ khẩu à?" Lý Nhược Băng nói một câu, không cho Lý Nhược Thái hỏi nữa, bởi vì hỏi đến chuyện không được hỏi, Lý Nhược Băng biết Ngô Thần là thương nhân tình báo, vì lẽ đó nhất định là không thể nói.

Thùng thùng!

Tiếng gõ cửa, còn chưa đáp lại cửa đã mở ra, là nhân viên tạp vụ đến dọn thức ăn lên.

Cơm Tây kiểu Pháp, bò bít tết gan ngỗng, canh ngô bí đỏ, còn có một chút điểm tâm ngọt.

Bữa này ăn cơm trưa rất vui vẻ, lúc ăn lại tán gẫu một chút, xem như là hiểu rõ lẫn nhau.

Sau khi ăn xong, ba người cùng rời phòng ăn, nhưng là xe khác nhau.

Ngô Thần và Lý Nhược Băng một đường, trực tiếp về công ty thời thượng Huyễn Thải, Lý Nhược Thái phải về Hội sở Vương Miện.

Cáo biệt ra đi.

Ngô Thần ngồi ở ghế sau Maybach, trước tiên hắn nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, sau đó quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ. Lý Nhược Băng không biết Ngô Thần nhìn cái gì, cũng quay đầu liếc mắt nhìn, trên đường xe rất nhiều, phía sau còn xe hộ vệ đi theo, tựa hồ không có gì đẹp mắt.

"Thế nào? Không nỡ xa em trai em à? Đã đi xa không thấy được rồi." Lý Nhược Băng trêu chọc, tính cách của cô là rất khó trêu chọc người khác, trừ phi đủ quen.

Nửa ngày này, quan hệ của hai người có thể nói là tăng nhanh như gió.

"Không có gì." Ngô Thần cười trả lời một câu.

Thật ra hắn phát hiện, có xe đang theo dõi!

Hơn nữa hắn đã biết là ai đang theo dõi!

Trước ở phòng ăn trong hành lang, người kia mang theo mũ lưỡi trai, Ngô Thần không thấy rõ mặt, không biết là ai.

Nhưng người kia ngụy trang tốt, xe lại không được, Ngô Thần quá quen thuộc Đông Hải, hắn nhận ra chiếc xe màu đen thấp nhỏ theo dõi phía sau.

Vệ sĩ ngồi ở hàng trước kế bên ghế lái đột nhiên nghe điện thoại, chăm chú nghe xong cái gì đó, lại thấp giọng trả lời một câu: "Tôi biết rồi.”

Sau đó quay đầu nói với Lý Nhược Băng: "Bà chủ, xe phía sau báo cáo, có xe theo dõi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK