• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Cô vẫn nên quan tâm đến chính mình nhiều hơn một chút đi

Thật ra Ngô Thần đã đứng chỗ rẽ cầu thang tầng bốn một hồi lâu.Anh đã từng luyện cách di chuyển để tiện cho việc điều tra thám thính, căn bản là không gây ra tiếng động lớn. Thậm chí, nếu như anh đi đủ chậm, hay không có ai đi lên thì cũng sẽ không phát ra tiếng động.

Anh chỉ nghecuộc đối thoại giữa Mục Thiên Thiên và Vạn Lệ một chút, liền hiểu có chuyện gì xảy ra.

Tiếng bước chân nặng nề, nhưng là do Ngô Thần cố ý phát ra, nhắc nhở các cô, anh đã quay trở lại.

Ngô Thần tiếp tục lên lầu.

Khi anh đi tới giữa chỗ rẽ cầu thang tầng bốn, thì lại dừng lại, đứng lên ngửa đầu nhìn Mục Thiên Thiên và Vạn Lệđang đứng ở nơi cao nhất của cầu thang, cười nhẹ nói: "Đều ở đây cả à."

Lời nói này sẽ khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, như là Ngô Thần không chỉ quen Mục Thiên Thiên, mà còn quen cả Vạn Lệ.

Đương nhiên anh quen Vạn Lệ, có điều trong ngàn năm luân hồi, anh hiểu Vạn Lệ, còn nhiều hơn Mục Thiên Thiên một chút. Qua nhiều lần điều tra của Ngô Thần thì cô nàng Vạn Lệ này cơ bản đều là "vai phụ", bởi vì nhìn cô ta rất bình thường.

Dựa theo tiêu chuẩn của Ngô Thần, trang điểm xong còn không tới nổi 7 điểm, nhiều lắm là 6.5. Nhưng mà, bởi vì Vạn Lệ có một người cha phú hào nghìn tỉ, cô và Mục Thiên Thiên vẫn là bạn thân, cộng với số lượng bạn trai cũ cực kỳ nhiều, vì lẽ đó nên những tin tình báo liên quan đến cô ta, Ngô Thần vẫn có một ít.

Ấn tượng của Ngô Thần đối với cô ta... thật ra cũng không kém lắm.

Tuy rằng cuộc sống riêng của Vạn Lệ rất hỗn loạn, loạn hơn Mục Thiên Thiên quá nhiều, nhưng mà không có quan hệ gì với Ngô Thần. Ngô Thần cũng đâu có muốn ngủ với cô ta.

Những phương diện khác thì Vạn Lệ rất tốt, cô coi Mục Thiên Thiên là bạn chí cốt!

"Chính là anh ta à?" Vạn Lệ đứng lên nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Mục Thiên Thiên một câu.

"Ừ..." Sắc mặt Mục Thiên Thiên mất tự nhiên.

"Mặt hoa da phấn, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt! Ồ! Còn mặc bộ vest tốt thế, mua hàng nhái ở đâu đấy? Lại đi lừa con gái nhà người ta chứ gì? Tên lừa đảo khốn nạn!" Giọng Vạn Lệ dần to lên, mắng thẳng vào mặt Ngô Thần.

Ngô Thần liếc mắt nhìn cây côn điện Vạn Lệ đang cầm trong tay, vừa cười vừa tiếp tục lên lầu, một bước một bậc thang, chậm rãi đi, cười nói: "Nếu cảm thấy tôi là tên lừa đảo, hai cô gái như cô lại dám lỗ mãng tìm tới cửanhư vậy.Cô không sợ tôi bắt các cô lại, làm gì với các côà? Dù thế nào đi nữa, tôi cũng là người đàn ông cao hơn các cô một cái đầu."

"Anh... anh đừng có dọa tôi, biết cha tôi là ai không? Nếu anh dám..." Vạn Lệ dần rụt rè, đúng là nói mà không nghĩ.

Hơn nữa Ngô Thần rõ ràng thấy cô ta đang cầm côn điệntrong tay, còn bước từng bước từng lên lầu, căn bản cũng không sợ.Cái này ngược lại khiến cho cô tathấy hơi sợ.

Lúc đối mặt với phiền toái, khí thế rất quan trọng!

Ngô Thần lên lầu thong dong, đủ khí thế.

Vạn Lệ mặc dù là con gái của phú hào nghìn tỉ, nhưng bởi vì là con gái, tuổi còn nhỏ, chắc chắn sẽ không tiếp xúc được một ít thủ đoạn trong nhà. Dù có bối cảnh đi nữa, bây giờ cô ta cũng chỉ là một cô bé học cấp ba, đang trong thời kỳ phản nghịch.

"Cha cô là Vạn Kiến Dân, tôi biết, cô không cần nói." Ngô Thần cười nhạt ngắt lời Vạn Lệ: "Tôi biết nhà cô có tiền, nhưng dù có tiền nhiều hơn nữa, nước xa cũng không cứu được lửa gần. Chacô có thể bay đến cứu cô sao? Cô nói thử xem?"

Ngô Thần vừa nói, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.

Trong hành lang, ánh đèn mờ nhạt làm nổi bật nụ cười của Ngô Thần, khiến Vạn Lệ dựng hết tóc gáy.

"Anh, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, cách chúng tôi xa một chút!" Vạn Lệ kéo Mục Thiên Thiên lui về phía sau, một tay kia còn giơ côn điện ra dọa.

"Tôi cũng đâu bảo các cô tới tìm tôi, là chính các cô đưa tới cửa mà." Ngô Thần vẫn nhếch miệng cười như trước.

Anh đã đi tới tầng năm.

Mà Vạn Lệ đã kéo Mục Thiên Thiên, lùi tới bậc thang tầng năm, cứ như là Ngô Thần định làm gì các cô, ép các phải lùi lên như thế.

"Anh! Anh đừng tới đây! Tôi gọi người đấy! Tôi cảnh cáo anh, tôi đã từng luyện võ! Côn điện của tôi chạm vào anh một chút, là anh sẽ chết đó, anh…" Vạn Lệ kéo Mục Thiên Thiênvề phía sau, đưa côn điện ra chặn ở phía trước mặt.

Cô ta còn chưa nói dứt lời đã dừng lại.

Bởi vì cô ta nhìn thấy Ngô Thần lấy… chìa khóa cửa ra.

"Cô đấu trí đấu dũng với không khí à? Tôi về nhà mà thôi, nhìn xem cô sợ hãi đến mức nào kìa." Ngô Thần vừa mở cửa vừa nói.

Giờ phút này anh đưa lưng về phíaVạn Lệ trên cầu thang.

"Tôi thấy, cô quan tâm tôi có phải là tên lừa gạt hay không, chẳng bằng tự quan tâm đến chính cô nhiều hơn một chút đi." Ngô Thần vừa mở cửa vừa nói, "Cô thật sự cảm thấy, cô là bạn gái duy nhất của Hồ Tiểu Vĩ à?"

"Lệ Lệ đừng..." Mục Thiên Thiên đột nhiên kêu lên sợ hãi.

Vạn Lệ đã nhằm vào phía sau lưng Ngô Thần, giơ tay định dùng côn điện bổ vào sau gáy Ngô Thần, nhưng côta lập tức dừng lại.

Bởi vì Ngô Thần nhắc tới một cái tên, Hồ Tiểu Vĩ!

Chính làbạn trai bây giờ của Vạn Lệ, ngày hôm qua mới đến.

Ngô Thần mở cửa, cửa phòng mở ra một ít, rồi xoay người nhìn về phía Vạn Lệ đứng cách anh một mét. Vạn Lệ sợ hãi lui về phía sau hai bước, suýt chút nữa vấp ngã cầu thang, nhưng may là được Mục Thiên Thiên đỡ.

"Không cần hoang mang như thế chứ?" Ngô Thần mỉm cười nói.

"Anh, anh vừa nói Hồ Tiểu Vĩ làm sao? Làm sao anh biết anh ấy?" Vạn Lệ ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.

"Ai cũng biết Đại tiểu thư Vạn gia cô, đổi bạn trai còn nhiều hơn thay áo, không quen ai vượt quá ba tháng. Vì lẽ đó cô nghĩ xem, nếu như không phải là cô có tiền lại trẻtuổi, cũng xinh gái, ai sẽ hẹn hò với cô?"

"Cái đờ..." Vạn Lệ suýt chút nữa mắng ra miệng, bởi Ngô Thần nói chuyện rất khó nghe.

"Bốn ngày trước Hồ Tiểu Vĩ trở về Đông Hải." Ngô Thần không để Vạn Lệ mắng hết, cười nhạt kèm chút giễu cợt nói : "Trước tiên anh ta đi gặp bạn gái anh ta ở tại nhà số 201, tòa nhà số ba, khu mười chín, đường Phúc Nguyên. Sau đó lại đi theo đám bạn xấu đến trung tâm tắm gội KTV phóng túng hai ngày. Ngày hôm qua anh hết tiền nên buổi tối mới đột nhiên đi tìm cô."

"Anhnói láo! Anh, anh..."

"Nếu không gọi điện thoại hỏi một chút? Cô cùng Thiên Thiên đã đến bao lâu? Cô cảm thấy bây giờ anh ta có ở nhà không? Cô đoán xem có phải sau khi cô đi thì anh ta đi tìm một người bạn gái khác chơi? Có phải lần cuối gặp nhau, anh ta lại đòi tiền cô không?"

Một chuỗi câu hỏi!

Có thể coi như đang tra tấn linh hồn Vạn Lệ!

Thật ra Ngô Thần cũng không biết, ngày hôm nay saukhi Vạn Lệ rời đi Hồ Tiểu Vĩ có đi chơi hay không, nhưng rất có thể đúng như vậy!

Bởi vì trước đây đều là như vậy!

Hồ Tiểu Vĩ chỉ là một tên trai bao không có công ăn việc làm chuyên đi quyến rũ gái nhà giàu.

"Anh, anh chờ tôi, còn dám nói xấu Tiểu Vĩ.Thiên Thiêncậu xem, bây giờ tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh ta, để anh ta biết, anh ta chỉ là một tên chuyên nói bậy bạ, lừa gạt!" Vạn Lệ trực tiếp đưa côn điện cho Mục Thiên Thiên, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, bấm số Hồ Tiểu Vĩ, cũng mở ra loa ngoài.

" Này, Tiểu Vĩ, anh có ở nhà không?" Vạn Lệ hỏi, nhà mà cô ta nói, là chỉ căn nhà độc thân của chính cô ta.

"Có, bảo bối em sắp về rồi sao? Muốn ăn cái gì, giờ anh xuống gác mua cho em." Một giọng nam dịu dàng trìu mến truyền ratừ trong điện thoại di động.

"Tiểu Vĩ thật ngoan, em không về, đang ở cùngThiên Thiên." Vạn Lệ vừa nói vừa ném một ánh mắt khiêu khích về phía Ngô Thần, sau đó dịu dàng nói với điện thoại di động : "Tiểu Vĩ, bây giờ anh vào phòng ngủ nhìn một chút, trong ngăn kéo bàn trang điểm có một vạn nhân dân tệ, anh nói dãy số tờ thứ nhất cho em biết."

"Ơ? Một vạn tệ nhân dân tệ? À... Trong ngăn kéo có sao?"GiọngHồ Tiểu Vĩ lập tức không được bình thường.

"Có, anh đi nhìn một chút, nhanh, em đang cá cược cùng Thiên Thiên." Vạn Lệ nói.

"Ây... là thế này, anh đang đi WC, em chờ một lát, anh..." Lời Hồ Tiểu Vĩ nói khiến Vạn Lệ biến sắc, cô tađâu phải người ngu.

"Đờ mờ Hồ Tiểu Vĩ, anh không ở nhà?Anh dám gạt tôi? Anhđang đú đởn với con ph * nào?"Vạn Lệ giận giữ nói.

"... Tút tút tút."Hồ Tiểu Vĩ cúp máy luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK