Chương 38: Cho tên lừa đảo một bài học khó quên
Đột nhiên cảm giác mềm mại dán lấy, khiến Ngô Thần sửng sốt một chút, nhưng ngay lúc đó hắn bỗng hiểu.
Lý Nhược Băng là đang diễn trò, diễn cho " người của Đinh Thụy Long " nhìn.
Cô cho rằng người theo dõi từ ngày đến tối là do Đinh Thụy Long phái tới, cho nên cô đột nhiên quyết định, hôn một chút, muốn cho người theo dõi nhìn thấy, thậm chí, cảnh hôn diễn ra ngoài cửa xe, họ có thể chụp điện thoại, gửi cho Đinh Thụy Long!
Tức chết Đinh Thụy Long!
Đương nhiên.
Lý Nhược Băng sẽ không bởi vì chọc tức ai, mà muốn hôn ai thì hôn, cô có thể hôn Ngô Thần, là vì Ngô Thần có giá trị trong lòng cô, đã cao đến một trình độ nhất định, sẽ làm cô cảm thấy, hôn Ngô Thần thì không thiệt thòi gì!
Ngô Thần lập tức cảm giác được Lý Nhược Băng "Trúc trắc"!
Đây cũng là nụ hôn đầu của cô, cô chưa từng hôn qua nên không hiểu.
Nhưng, Ngô Thần còn rõ ràng cảm giác được, Lý Nhược Băng muốn giả bộ ra vẻ mình am hiểu, cô không thích yếu thế, cô quá hiếu thắng, đến mức lần đầu tiên hôn Ngô Thần, cô cũng muốn biểu hiện mình thạo hơn Ngô Thần.
Điều này sẽ đưa đến một cái hậu quả.
Miệng Ngô Thần đau.
Suốt mười giây đồng hồ, Lý Nhược Băng mới thả ra hai tay ôm lấy Ngô Thần ra, hô hấp rất nặng thu về trong xe, lại hít thở sâu một chút, nhấp khóe miệng nói với Ngô Thần: "Ngủ ngon mộng đẹp."
Ngô Thần sâu kín nhìn Lý Nhược Băng ba giây, mới mỉm cười nói: "Mộng đẹp, trở về cẩn thận chút, lái chậm thôi."
Hắn xoay người rời đi.
Ngay vừa mới ba giây đồng hồ đó, Ngô Thần lại nghĩ một vấn đề trọng đại—— có nên chiếm lấy Lý Nhược Băng hôm nay?
Là chỉ thân thể.
Tuy rằng quy trình hôm nay, Ngô Thần chưa từng thử phương thức, nhưng Ngô Thần hiện tại đã có hơn chín mươi phần trăm nắm chắc, hôm nay hắn có thể tiến một bước với Lý Nhược Băng.
Hiện tại cũng mới hơn bảy giờ tối, vẫn còn rất nhiều giờ.
Nhưng, Ngô Thần suy nghĩ một chút, quên đi.
Bởi vì hắn không muốn quan hệ giữa mình và Lý Nhược Băng sai vị trí, đây chính là chuyện ai sẽ khống chế ai.
Nếu như chỉ là muốn có được thân thể Lý Nhược Băng, Ngô Thần làm được quá quá nhiều lần.
Nhưng bởi vì lúc đó hắn chỉ muốn lấy được thân thể Lý Nhược Băng, vì lẽ đó cuối cùng tuy rằng hai người xảy ra quan hệ, nhưng theo Lý Nhược Băng, cô không phải bị người đàn ông nào đó bắt được, mà là chính cô chơi người đàn ông này!
Thậm chí có mấy lần, Lý Nhược Băng còn từng gửi vào tài khoản Ngô Thần một khoản tiền kếch xù.
Xem như là qua đêm phí.
Cùng với... phí mượn!
Mình có thể mang thai đứa bé hay không còn chưa chắc chắn, nhưng có mấy lần cô đưa tiền trước.
Tuy rằng Lý Nhược Băng đã quyết định đời này không cưới, nhưng cô chưa nói không muốn có bầu.
Cô là một người phụ nữ rất có chủ kiến mà lại độc lập.
Cô đã sớm nghĩ tới, mình nên có một đứa bé, vì đứa con tương lai, lựa chọn một gien ưu tú, hơn nữa một khi cô mang thai, gia tộc không thể ép cô gả cho Đinh Thụy Long nữa.
Tuy rằng khả năng có thể đoạn tuyệt với gia tộc, nhưng cũng sẽ được tự do sinh con.
Nói tóm lại chính là, mỗi lần trước Ngô Thần đều lợi dụng cảnh khốn khó và tâm lý của Lý Nhược Băng, hắn đặt bom hẹn giờ ở thời trang Huyễn Thải, để Đinh Thụy Long nhận được tư liệu vào sáng sớm ngày 7 tháng 7, đồng thời để Lý Nhược Băng biết chuyện này.
Chuyện làm ăn xuất hiện vấn đề thế này, Lý Nhược Băng mất đi khả năng đánh cuộc.
Ngô Thần lại thể hiện sự ưu tú và tài năng của mình với Lý Nhược Băng, để cô nhìn thấy mình mạnh mẽ, cũng không ngừng ám chỉ cô, gần như tẩy não, làm cho cô cảm thấy nếu mình có một người đàn ông, tốt nhất là mang thai, bằng không, cô sẽ không thoát khỏi vận mệnh gả cho Đinh Thụy Long.
Mà Lý Nhược Băng đã sớm nghĩ tới tương lai không kết hôn không phụ thuộc đàn ông, nhưng có thể có con.
Vừa vặn phù hợp với tâm lý của cô.
Chính là như vậy, Ngô Thần từng bước một dẫn dắt Lý Nhược Băng, cuối cùng cùng cô xảy ra quan hệ.
Thân thể đúng là lấy được.
Nhưng, trong quá trình này "Thân phận" hai người rất có vấn đề! Lý Nhược Băng thành phú bà "có số tiền lớn cầu xin" mà Ngô Thần, trở thành tiểu bạch kiểm có nguồn gen ưu tú tiêu chuẩn bị Lý Nhược Băng lợi dụng trả thù gia tộc, phản kháng vận mệnh, thoát khỏi phiền phức!
Hiện tại Ngô Thần đã là một người có tương lai.
Vì lẽ đó hắn sẽ không để cho cục diện này, xuất hiện lần nữa.
Ngày hôm nay hắn đã thể hiện rồi mình đặc biệt và mạnh mẽ với Lý Nhược Băng... chấm dứt ở đây thôi! Trước khi chạm vào nội tâm của Lý Nhược Băng, tính toán đến thân thể của cô, sẽ chỉ làm tình huống xấu đi.
Quên đi.
Ngô Thần vừa nghĩ vừa đi vào trong ngõ hẻm, đi hai mươi, ba mươi mét, hắn mới lấy ra khăn tay, lau miệng.
Có son môi của Lý Nhược Băng, và nước.
Ngô Thần lại lấy điện thoại di động ra, dựa vào ánh sáng đèn đường, hắn miệng mình, Lý Nhược Băng hôn thật trúc trắc, ra vẻ hiểu biết xằng bậy, ác như vậy, cũng may không sưng phù.
Đến dưới lầu nhà mình.
Ngô Thần quay đầu nhìn chung quanh một chút, một tay đút vào túi áo, vào cửa lên lầu.
******
"Lệ Lệ, tôi đói, hai bữa rồi tôi còn chưa ăn, nếu không đừng đợi nữa, đi ăn một chút gì đi."
"Không được! Nhất định phải đợi tên lừa gạt kia! Tôi không tin hắn vẫn chưa về nhà! Chờ hắn trở về, chúng ta kéo hắn, báo cảnh sát để cảnh sát tới bắt hắn, cậu mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, hắn khẳng định xong đời!"
"Nhưng là, tôi tự nguyện a... Không phải nói, mười bốn tuổi trở lên chỉ cần tự nguyện, liền..."
"Cậu ngốc à! Sao lại từ nguyện? Cậu không được nói? Là cháu bị gạt! Bị gạt đó, có thể nuốt xuống cơn giận này sao?"
"Thế nhưng... Thật ra ngày hôm qua rất vui, cậu không biết ngày hôm qua có bao nhiêu kích thích, hắn..."
"Mục Thiên Thiên cậu là người ngu sao? Giúp tên lừa đảo nói chuyện? Lần đầu tiên cậu lại cho một cái tên lừa đảo mê sảng, cậu cam tâm à? Cậu không oan ức sao?"
"Không oan ức a."
"Vậy cậu không khổ sở à?"
"Không a, khổ sở cái gì."
"Vậy sao hôm nay cậu lo lắng gọi cho tôi làm gì? Còn tức giận với tôi, bảo do tôi sắp xếp? Cậu nghĩ tôi lừa cháu sao?"
"Tôi... Chính là muốn biết số điện thoại của hắn mà... Quên đi Lệ Lệ, chúng ta đi ăn cơm có được hay không, cháu đói bụng! Một ngày tôi không ăn cơm rồi."
"Ăn cái đầu cậu! Đừng như tên ngốc, bị người ta bán còn giúp đếm tiền, nhất định phải chờ hắn trở về."
Tầng năm, cửa nhà Ngô Thần.
Mục Thiên Thiên và Vạn Lệ khoác tay ngồi trên bậc thang, một bộ chờ chết.
Thật ra Mục Thiên Thiên sớm đã muốn đi, thật sự đói bụng, buổi sáng gọi điện thoại cho Vạn Lệ không được, cô tức không ăn cơm, đến bây giờ, thật sự một miếng cơm cũng chưa ăn.
Nghe nói hôm qua qua đêm ở nhà Ngô Thần, Vạn Lệ liền kéo cô tới, từ một giờ chiều, vẫn chờ tới bây giờ.
Mục Thiên Thiên muốn đi, Vạn Lệ cũng không để.
Cô muốn đòi một lời giải thích vì bạn thân mình, cho tên lừa đảo một bài học khó quên!
Đùng!
Dưới lầu đột nhiên vâng lên một tiếng tiếng bước chân nặng nề.
"Xuỵt, có người lên tới, có thể là tên lừa đảo trở lại." Vạn Lệ vội vã thấp giọng nói, đồng thời nắm chặc kích điện trong tay.