Cái, cái game này quá đáng quá đi~
Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, lại không ngừng điều khiển cho thiếu nữ ngực to xinh đẹp chạy tiếp, bỗng nhiên phía trên màn hình xuất hiện một khung vuông hoa lệ, phía trước khung vuông là hình cái loa to đùng:
[Thế giới] Thích khách thần bí: 100 vàng thưởng tọa độ của Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh.
Mắt Vương Tiểu Thiên sáng lên, hai giây sau trên màn hình lại xuất hiện một cái khung vuông:
[Thế giới] Đại tiểu thư sơn tra của ngươi: Hắn đang đánh nhau với người ta ở Quỷ đô kìa, 100 vàng gửi qua tin nhắn cho tôi là được.
[Thế giới] Thích khách thần bí: Đã gửi, kiểm tra đi.
Thế giới lại trở về yên tĩnh, Vương Tiểu Thiên vội vàng đổi màn hình, mở trình duyệt tìm vị trí của Quỷ đô, sau đó mới biết cái gọi là “Quỷ đô” là chủ thành của Minh giới, người mới muốn đến đó chỉ có thể đi xe tham quan sang, không thể sử dụng dịch chuyển.
Xe tham quan? Game này thiết kế như ngoài đời thật ấy nhỉ. Vương Tiểu Thiên làm theo hướng dẫn của dân mạng, tìm thấy trạm dịch ở Tiên quận (thôn người mới), sử dụng vé xe của hệ thống tặng thuận lợi ngồi vào xe ngựa, sau đó thấy trên màn hình xuất hiện bản đồ thế giới rất lớn, Nhân giới ở giữa bản đồ, sáu thế giới còn lại lần lượt phân bố xung quanh Nhân giới theo hình sao lục giác, Minh giới ở ngay đối diện Phật giới bên cạnh.
Đi từ Nhân giới qua vẫn gần hơn, sớm biết thế này thì đã chọn class con người rồi. Vương Tiểu Thiên vì lợi nhỏ mà quyết đoán vứt bỏ thân phận Tiên nhân cao quý trang nhã, đang nghĩ xem có nên lập lại nhân vật khác không, dù gì thì nhìn từ vị trí bản đồ thì ở Nhân giới chính giữa thuận tiện hơn hẳn.
Có điều… nhìn thiếu nữ ngực to xinh đẹp đang ngồi trên xe ngựa, Vương Tiểu Thiên xuân tâm nhú lên, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ “cô con gái” xinh đẹp này.
Thôi vậy, cứ thế này đi. Chọn địa điểm đến “Quỷ đô” rồi click “xuất phát”!
Xe tham quan chở Vương Tiểu Thiên từ từ chuyển động, tốc độ xe chạy chỉ nhanh hơn Vương Tiểu Thiên tự chạy có một xíu, xe tham quan từ đầu đường nhỏ đi vào rừng, vài chú thỏ trắng đáng yêu lập tức vây lấy, Vương Tiểu Thiên thử ấn chuột một cái, cây quạt trong tay cậu liền xoay tròn bay ra ngoài, thỏ trắng nhỏ bị đánh ngã ngửa ra đất, sau đó đột ngột trở nên hung dữ, nhảy vọt lên đạp một phát thật đẹp vào Vương Tiểu Thiên đang ngồi trên xe tham quan.
Vương Tiểu Thiên kêu một tiếng, sau đó màn hình đen sì, không ngờ cậu lại bị con thỏ kia đạp phát chết ngay trên xe tham quan.
Hệ thống: “Tiểu tiên thố” phát động tấn công bạn, bạo kích xác suất 1% tạo 101 điểm sát thương, bạn chết trận.
Mình chỉ có 101 máu thôi á?! Đến con thỏ cũng đạp chết được thần tiên?! Vương Tiểu Thiên trợn to mắt, cúi đầu nhìn lượng máu của mình, vừa đẹp 100.
“…” Vương Tiểu Thiên cảm thấy trò chơi này rất không thân thiện với cậu, trải nghiệm người mới cực kém, thế là quăng luôn chuột không chơi nữa, bò xuống giường uống nước giải tỏa tâm trạng, thuận tiện xem Tiêu Ngọc Hoành chơi.
Lần này nhìn kỹ, Tiêu Ngọc Hoành vận đồ trong game rất đẹp, bộ đồ đen bó sát người, ống tay áo bay bay và khói đen tỏa ra từ vạt dưới, vai vác lưỡi hái vừa lớn vừa sắc, khi chạy nhảy qua lại luôn mang sắc tím đậm lóa mắt.
Hắn đang đánh nhau với một người, đối phương là một cô gái yểu điệu bạch y tung bay, tay cũng cầm vũ khí là quạt, chỉ có điều không giống cái quạt giấy của Vương Tiểu Thiên, quạt của người kia là quạt bảo thạch cốt vàng lóng la lóng lánh, cô ta vung cái quạt trong tay một cái, cây quạt liền mang ánh sáng trắng rực rỡ tấn công Tiêu Ngọc Hoành một cách ác liệt.
Tiêu Ngọc Hoành vung lưỡi hái cản lại, cơ thể vơ vẩn khói đen bỗng biến mất trên không trung, một giây sau đã xuất hiện sau lưng cô gái mặc đồ trắng kia, lưỡi hái tạo hình rất ngầu cũng vung xuống, chém vào gáy cô gái không hề thương hương tiếc ngọc.
Cô gái mặc đồ trắng cũng phản ứng nhanh, quanh người xuất hiện mấy cái quạt bay lượn chắn lại, đỡ đòn tấn công của Tiêu Ngọc Hoành, đồng thời lại vung một cây quạt ra, đánh trúng bụng Tiêu Ngọc Hoành, đánh bay hắn ra ngoài.
Tiêu Ngọc Hoành xoay người hạ xuống đất, miệng nôn ra máu đen, lưỡi hái to lớn vạch thành vết vừa dài vừa sâu trên đất, cô gái mặc đồ trắng cười lạnh một tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên, định lại gần tấn công Tiêu Ngọc Hoành, không ngờ đất dưới chân bỗng mọc ra mấy con tiểu quỷ, ôm chặt lấy hai chân cô, cô gái mặc đồ trắng hơi nhướng mày, cảm nhận được ánh nắng trên đầu bị che đi, cô vội vàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy bóng người khói đen lượn lờ phóng to trước mắt…
Vương Tiểu Thiên thót tim, thầm chửi một câu “Tên khốn này đến phụ nữ cũng đánh”, vốn tưởng cô gái áo trắng sẽ cứ như vậy mà ngã xuống, không ngờ xung quanh bỗng chui ra mấy chục người chơi, nhằm về phía Tiêu Ngọc Hoành mà chém lung tung, cứ thế mà chém chết Tiêu Ngọc Hoành.
Làm tốt lắm!
“Đám người kia hồi sinh nhanh ghê.” Tiêu Ngọc Hoành “chậc” một tiếng, lầm bầm trước màn hình đen sì: “Dẫn người cả bang ra đánh một mình mình, con mụ Tử Hà này da mặt dày thật, mẹ này đáng lẽ phải đổi tên thành ‘Diệt Tuyệt sư thái’.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà hỏi Đoàn Sách: “Anh vẫn đang đưa Béo đi cày phụ bản à?”
Đoàn Sách đáp một tiếng: “Đang kiếm vòng tay cho nó, đã mười một chuyến rồi mà vẫn chưa bạo.”
Nếu như có Đoàn Sách và cậu béo giúp, Tiêu Ngọc Hoành cũng không đến nỗi bị cả bang người ta loạn đao chém chết, chỉ tội tài khoản của cậu béo bị tẩy rồi, hoàn toàn mất sạch năng lực đánh lộn, Đoàn Sách lại phải dẫn cậu béo đi cày phụ bản, hắn mới phải bất đắc dĩ một mình nghênh chiến.
Hừ, không sợ, lên tiếp! Tiêu Ngọc Hoành đã hồi sinh một lần nữa vác lưỡi hái của hắn lên, mang theo khói đen xuất hiện trước đám người kia…
Vương Tiểu Thiên lại bò lên giường trên, lòng rất hưng phấn, một lần nữa lên xe đi về phía Quỷ đô, trong lòng đã có một lý tưởng cao thượng:
Cậu muốn bái vị nữ Tiên sư kia làm sư phụ! Sau đó loạn đao chém chết Tiêu Ngọc Hoành!
Xe tham quan rung rung lắc lắc đi về phía trước, là thần tiên đến thỏ cũng đạp chết được, lần này Vương Tiểu Thiên không dám gây hấn dã quái ven đường nữa, xe tham quan càng đi vào sâu, quái vật cũng lợi hại hơn, tên cũng từ màu trắng biến thành màu đỏ, còn Vương Tiểu Thiên ngồi trên xe tham quan cũng ngồi nghiêm chỉnh, nơm nớp đi qua trước mặt đám quái vật mắt xanh lè, đến động cũng không dám động.
Thế này là xe tham quan gì chứ, xe sợ hãi thì đúng hơn.
Mất chừng mười mấy phút, qua Nhân giới lại qua Phật giới, Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng đến Quỷ đô, sau đó phấn khởi tìm Tiêu Ngọc Hoành khắp nơi… bỗng quay đầu, người kia ngay giữa nơi ánh đao bóng kiếm.
Tốt quá, vẫn đang đánh nhau. Vương Tiểu Thiên cười, cầm quạt giấy của mình xông lên theo đoàn người, muốn nhân lúc loạn lạc mà đánh hôi Tiêu Ngọc Hoành một phát, đến khi tiến vào khoảng cách tấn công rồi bèn lập tức vứt cái quạt giấy trong tay ra, Tiêu Ngọc Hoành chìm trong khói đen kia cũng chẳng buồn nhìn cậu, quanh người tự động xuất hiện khiên quỷ đầu, quạt giấy của Vương Tiểu Thiên “xoẹt” một cái bị hất trở về, sau đó găm đúng vào đầu Vương Tiểu Thiên.
“Óa!” Vương Tiểu Thiên kêu lên thảm thiết, sau đó hai chân duỗi thẳng, chết luôn.
Hệ thống: Bạn phát động tấn công người chơi “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh”, tạo 0 điểm sát thương.
Hệ thống: Bạn bị người chơi “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” tấn công, đối phương chưa xuất chiêu, “phản công” bị động đánh chết bạn, sát thương 3247 điểm.
Vương Tiểu Thiên ngơ ngác nằm dưới đất, vừa hay Tiêu Ngọc Hoành vác lưỡi hái đi qua, không chút thương tình mà giẫm lên mặt cậu…
Vương Tiểu Thiên đập bàn phím, thẹn quá hóa giận, đầu nóng lên bèn há mồm chửi người giường dưới: “Tiêu Ngọc Hoành! Đồ khốn nạn!”
Tiêu Ngọc Hoành đang đánh nhau ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Hả?”
“Đi chết đi!” Vương Tiểu Thiên lại chửi câu nữa, sau đó sầm mặt hồi sinh.
“?” Tiêu Ngọc Hoành không hiểu gì, nhưng nhanh chóng dồn sự chú ý vào trong PK.
Sau khi hồi sinh, Vương Tiểu Thiên không dám phát động tấn công Tiêu Ngọc Hoành nữa, chắc là cái quạt sẽ lại bắn ngược lại thôi, thế nên cậu quyết định đi bái sư trước, chờ mình giỏi hơn rồi không sợ không đập chết thằng con bất hiếu kia, thế là bắt đầu tìm vị nữ Tiên sư xinh đẹp bạch y bay bay trong đám người.
Ánh sáng xung quanh nữ Tiên sư mạnh hơn người khác, Vương Tiểu Thiên nhanh chóng tìm được cô, thế là bèn gửi yêu cầu bái sư với cô trong lúc hỗn loạn, không ngờ Tiêu Ngọc Hoành người đầy khói đen bỗng xuất hiện sau lưng cô gái mặc đồ trắng, Vương Tiểu Thiên ấn chuột, yêu cầu liền được gửi đi.
Không——! Vương Tiểu Thiên thầm kêu một tiếng thảm thiết, còn Tiêu Ngọc Hoành đang đánh nhau thì thấy màn hình nhảy ra một khung vuông.
Hệ thống: Người chơi “Hàn Tuyết Thiên” gửi lời mời bái bạn làm thầy, đối phương nằm trong danh sách block của bạn, có di chuyển đối phương khỏi danh sách block hay không?
Tiêu Ngọc Hoành đang đánh nhau vẫn chưa đọc rõ thông báo đã ấn phím Y tượng trưng cho “yes”, sau đó nội dung trong khung vuông thay đổi:
Hệ thống: Bạn đã chuyển người chơi “Hàn Tuyết Thiên” ra khỏi danh sách block, có chấp nhận lời mời bái sư của đối phương hay không?
Ngón tay lại ấn, ấn phím Y.
Hệ thống: Chúc mừng, bạn và người chơi “Hàn Tuyết Thiên” đã là sư đồ! Phải dẫn nàng chơi nhé!
Ngón tay lại ấn, ấn phím Y, skill “Quét sạch thiên hạ” cuối cùng cũng phát ra.
Ban nãy hình như trên màn hình có nhảy khung chat à? Tiêu Ngọc Hoành mặc kệ, lưỡi hái múa lượn, một luồng khí tím đen bay vụt ra từ trung tâm là hắn, đám người lập tức ngã rạp, người còn đứng thẳng chỉ còn hai người mà thôi.
Nữ Tiên sư yểu điệu thu cây quạt trong tay lại, cô không ngã xuống nằm trong dự đoán của Tiêu Ngọc Hoành, còn người kia… thần thánh phương nào?
Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng nhìn sang, phát hiện đó là một cô gái nhỏ chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc áo trắng, ngực rất to, tay cầm cái quạt giấy nát, trên đỉnh đầu lại đeo một cái tên:
“Đệ tử của Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh”
Hả???
Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó thầm nghĩ, từ lúc nào đánh nhau lại tặng cả đồ đệ vậy?