Cậu cảm thấy mình sắp chết rồi, khóc đến đầu váng mắt hoa luôn, thế là ngơ ngác bò lên giường, ngả đầu cái là ngủ ngay, sau đó đột nhiên tỉnh lại.
Đèn tuýp trên đỉnh đầu rất sáng, là đèn mới thay hồi lớp 12 sắp thi đại học, nhà rõ ràng tiết kiệm như vậy nhưng lại không hề keo kiệt với cậu.
Mắt Vương Tiểu Thiên sưng lên, mí mắt cảm giác rất kỳ cục, hơi đau đau, cậu lấy điện thoại ra xem, hai giờ sáng.
Lại thấy trong điện thoại có mấy ký hiệu tin nhắn, Vương Tiểu Thiên kéo xuống xem, đều là tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tôi tìm được khách sạn rồi, đừng lo.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Người nhà em không nghi ngờ gì chứ?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Có đấy không?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bình tĩnh mà làm, đừng phá hỏng quan hệ với mọi người, chúng ta không vội, chúng ta có cả một đời mà.
Sau đó không còn gì nữa.
Đã phá hỏng mất rồi. Vương Tiểu Thiên cuộn mình nằm trên giường mệt mỏi nghĩ, sau đó nhắn lại cho Tiêu Ngọc Hoành:
Vương Tiểu Thiên: Vết thương của cậu không sao chứ?
Không định nói chuyện mình làm căng với bố cho Tiêu Ngọc Hoành biết, Vương Tiểu Thiên không muốn để hắn lo lắng.
Để điện thoại xuống, Vương Tiểu Thiên chậm chạp đứng dậy, định lên tầng thượng rửa mặt, kết quả điện thoại để đầu giường rung lên.
Vương Tiểu Thiên sững ra, sau đó tim đập dồn, nhanh chóng cầm điện thoại lên xem thử, quả nhiên là Tiêu Ngọc Hoành nhắn lại:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Không sao, đã đi khám bác sĩ rồi, nói qua một thời gian nữa là sẽ tự lành thôi, chỉ kê một ít thuốc tiêu viêm giảm sưng.
Vương Tiểu Thiên cười nhẹ, đã yên lòng, nhưng nghĩ lại tối nay bố bỏ chạy, lòng lại buồn bã, đôi mắt sưng đỏ cũng có dấu hiệu nóng lên, cậu liền ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Cậu không đi rửa mặt nữa mà nằm xuống giường, cuộn người lại, nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành.
Vương Tiểu Thiên: Vẫn chưa ngủ à?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Em cũng chưa ngủ?
Vương Tiểu Thiên: Ngủ rồi, lại tỉnh.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ngủ không ngon à?
Vương Tiểu Thiên: Ừ… cậu thì sao?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Không ngủ được, nghĩ chuyện chúng mình.
Vương Tiểu Thiên im lặng nhìn chăm chăm vào điện thoại, phản ứng của bố khiến cậu không biết làm sao, cậu gần như chắc chắn người nhà mình sẽ không chấp nhận cậu come out.
Vậy thì phải làm sao? Vì Tiêu Ngọc Hoành mà đoạn tuyệt với người nhà? Hay là vì người nhà mà xa lánh Tiêu Ngọc Hoành… Vương Tiểu Thiên cười khổ, chọn đáp án nào không phải rất rõ rồi sao?
Cậu không thể vứt bỏ người nhà mình.
Nếu đã như vậy, cậu giờ có nói chuyện thêm với Tiêu Ngọc Hoành nữa thì có tác dụng gì chứ? Chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.
Vương Tiểu Thiên liền nhắm mắt lại thở dài một tiếng, nghĩ rất lung, thật lâu sau đó lại từ từ mở mắt ra, rất không cam tâm.
Cậu không muốn từ bỏ như thế!
Bố chỉ chạy trốn thôi, chứ không phải thực sự không cho phép mà, không phải sao? Vậy thì cậu vẫn còn cơ hội!
Ánh mắt Vương Tiểu Thiên trở nên kiên định, như để chứng tỏ niềm tin của mình, cậu cầm điện thoại gõ chữ, sau đó ấn gửi đi trong tiếng tim đập dồn.
Vương Tiểu Thiên: Tôi thích cậu, tuy tôi không biết chúng ta cuối cùng có thể về bên nhau được không, nhưng tôi sẽ cố gắng bằng cách của tôi.
Cậu gửi tin nhắn này đi xong liền đứng dậy, lên tầng thượng rửa mặt, cậu đã không thể ngủ được nữa, thế nên cậu về phòng rồi liền mở máy tính lên, bắt đầu đọc các thông tin về gay.
Bố cậu tuy từng dạy học nhưng quanh năm ở nông thôn khiến ông đã không theo kịp thời đại từ lâu, ông thậm chí đến Wechat cũng không biết dùng, thế nên đối với ông mà nói thì đồng tính chẳng khác gì bệnh dịch, còn Vương Tiểu Thiên chỉ khi khiến ông hiểu đó không phải một nhóm người quay lưng với đạo đức, mới có thể mong ông từ từ chấp nhận.
Đang đọc thông tin thì điện thoại cậu bỗng đổ chuông, tiếng chuông điện thoại rất chói trong buổi đêm yên tĩnh, Vương Tiểu Thiên liếc nhìn giờ, ba giờ sáng, người gọi điện cho cậu giờ này, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể là Tiêu Ngọc Hoành.
Vương Tiểu Thiên bèn đi sang nghe, lòng rất kích động, nói thế nào nhỉ, có cảm giác như hội ngộ chiến hữu: “A lô?”
Điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp mà vẫn vang của Tiêu Ngọc Hoành: “Tôi đang ở ngoài nhà em, ra mở cửa cho tôi đi!”
Vương Tiểu Thiên đột ngột sững ra: “Hả?”
“Tôi muốn gặp em!”
Tiếng nói mang vẻ xúc động như mũi tên nhọn bắn thẳng vào lồng ngực Vương Tiểu Thiên, cậu cuối cùng cũng định thần lại, cùng lúc đó nước mắt liền trào ra, cậu cảm giác tuổi tác mình như lùi lại mười năm, trở nên nhạy cảm và dễ xúc động, cậu liền nắm chặt điện thoại rưng rưng lệ ra khỏi phòng, không dám bật đèn cũng không dám đi quá nhanh, thậm chí đến hô hấp cũng dừng lại, cứ thế mà run run hai chân lần mò đi xuống nhà, sau đó trong tiếng tim đập thình thịch, mở cổng nhà mình ra.
Tiêu Ngọc Hoành đứng ngay đó, không có đèn đường, chỉ vỏn vẹn một vầng trăng non, Vương Tiểu Thiên còn chẳng nhìn rõ được mặt hắn, nhưng cậu lập tức lao vào lòng bóng người cao lớn kia.
“Cậu đến rồi…” Vương Tiểu Thiên khóc, ôm hắn thật chặt trong bóng đêm sâu thẳm.
Tiêu Ngọc Hoành hơi kinh ngạc trước sự nhiệt tình của cậu, nhưng rồi nhanh chóng bị sự mừng rỡ và đau lòng nhấn chìm: “Ừ, tôi đến rồi.”
Hai người ôm nhau trong bóng tối, Vương Tiểu Thiên không kìm được cảm xúc, để tiếng khóc của mình không đánh thức người nhà, cậu vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Ngọc Hoành, dụi hết nước mắt nước mũi vào cổ Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Tiểu Thiên, cũng không biết hai người đứng trong bóng tối bao lâu, Vương Tiểu Thiên mới từ từ bình tĩnh lại.
Vốn định đưa Tiêu Ngọc Hoành về phòng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, Vương Tiểu Thiên bèn nắm tay Tiêu Ngọc Hoành dẫn hắn chầm chậm đi về phía khu ruộng trong bóng tối.
Trăng đầu tháng tuy sáng nhưng hầu như không có hiệu quả chiếu sáng mấy, Tiêu Ngọc Hoành mở đèn flash điện thoại lên mới khiến bóng tối tản đi một chút.
Ruộng đêm khuya vừa yên tĩnh vừa trống trải, còn lạnh buốt nữa, nhưng hai người tay nắm tay, không sợ hãi chút nào hết, khi đến bên cạnh một mương nước nhỏ xa thôn, hai người mới dừng chân.
Một bên mương nước có một bức tường đá thấp, Vương Tiểu Thiên ngồi lên đầu tường, Tiêu Ngọc Hoành cũng ngồi xuống theo cậu.
Lúc khóc đặc biệt thoải mái nhưng bình tĩnh lại rồi thì cảm thấy thật mất mặt, Vương Tiểu Thiên liền dùng mu bàn tay lau mặt, sau đó hỏi Tiêu Ngọc Hoành bằng giọng vẫn nghèn nghẹt: “Không phải cậu đang ở trong khách sạn trên huyện sao?”
“Nghe em nói vậy, tôi nào có thể ngồi yên được? Thế là bỏ năm trăm tệ ra thuê một người đi xe máy đưa tôi về đây.” Tiêu Ngọc Hoành giải thích, sau đó tắt đèn flash đi, một là để tiết kiệm pin điện thoại, tất cả đồ đạc của hắn vẫn còn để nguyên trong khách sạn, điện thoại hết pin chẳng khác nào không còn một xu dính túi, hai là lo ai ra đồng sớm thấy có ánh sáng lại đi sang.
“Phí tiền.” Vương Tiểu Thiên tuy trách hắn nhưng lòng vẫn rất vui, lần đầu tiên hiểu ra sự nghĩ một đằng nói một nẻo giữa những người yêu nhau là như thế nào.
“Sao lại phí? Tôi được gặp em chính là có được thứ quý nhất trên đời rồi.” Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, vẫn dẻo miệng như trước.
“Nhưng cậu vẫn chưa ngủ…”
Vương Tiểu Thiên còn chưa nói dứt câu thì đã bị người trước mắt rướn đến hôn, người cậu run lên, cậu mới thổ lộ tình cảm theo bản năng muốn lùi ra sau, nhưng lại bị Tiêu Ngọc Hoành không tha cho mà rướn người theo áp sát, Vương Tiểu Thiên bèn chống tay ra sau đỡ cả hai, nhưng Tiêu Ngọc Hoành hôn quá sâu, khiến Vương Tiểu Thiên không chỉ rối loạn hơi thở mà còn mềm nhũn cả người.
Hai người ngả xuống tường, trên đỉnh đầu là vầng trăng khuyết, dưới thân là bờ tường đá thấp, xung quanh là đồng ruộng bao la, còn có gió biển mằn mặn vị muối.
Vương Tiểu Thiên liếm thấy vết thương trên khóe miệng Tiêu Ngọc Hoành, vươn tay ra sờ, còn phát hiện hắn đeo bịt mắt, nhưng vì đầu óc đang váng vất nên cũng không để ý nhiều.
Một lúc lâu sau, Tiêu Ngọc Hoành bứt rứt hỏi cậu một câu: “Có thể không?”
“…Cậu muốn nói gì?”
“Thì cái đó đó…” Tiêu Ngọc Hoành cử động eo dụi dụi vào cậu.
Vương Tiểu Thiên hiểu ra, mặt cũng đỏ lên: “…Đang ngoài ruộng đấy.”
Được rồi. Thực ra Tiêu Ngọc Hoành cũng không ngại địa điểm, nhưng Vương Tiểu Thiên không to gan như hắn, thế nên Tiêu Ngọc Hoành quyết định thu mình.
Hai bên hôn xong đều không muốn dậy nữa, thế là Tiêu Ngọc Hoành nằm bò ra trên ngực Vương Tiểu Thiên, cùng cậu nhìn vầng trăng nơi chân trời.
“Còn nói bị thương không nặng, đã đeo cả bịt mắt rồi này.” Hai tay Vương Tiểu Thiên nhẹ nhàng ve vuốt đầu Tiêu Ngọc Hoành, bất ngờ là không hề nhắc nhở gì đến chuyện nhà.
Cứ yên bình như thế này, rất tốt.
“Mắt trái có xuất huyết một tí, không nghiêm trọng đâu.” Tiêu Ngọc Hoành nói qua loa, sau đó cười: “Nói yêu tôi được không? Tôi muốn chính tai nghe lại một lần.”
Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, sau đó chuẩn bị một hồi, nhưng mở miệng ra rồi lại không nói ra được.
Cậu xấu hổ không dám nói.
Tiêu Ngọc Hoành ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó không để tâm mà lại nằm bò ra trên ngực cậu.
“Biết ngay là em da mặt mỏng mà.” Tiêu Ngọc Hoành nói cậu một câu, Vương Tiểu Thiên hơi đau lòng, đang định nói gỡ cho mình thì nghe Tiêu Ngọc Hoành nói tiếp: “Nói “Em cũng vậy” chắc sẽ không ngượng đâu nhỉ?”
Vương Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, còn chưa hiểu hết câu nói của Tiêu Ngọc Hoành thì đã nghe thấy hắn nói:
“Anh yêu em.” Giọng chan chứa tình cảm.
“…” Vương Tiểu Thiên ấp úng.
Tiêu Ngọc Hoành câm nín: “‘Em cũng vậy’ đâu?”
Người đang ấp úng cuối cùng cũng phản ứng lại, sau đó hạ mắt, hai gò má đỏ ửng lên, khẽ khàng đáp một câu: “Em cũng vậy.”
Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng hài lòng.
Hai người ở ngoài ruộng đến năm giờ sáng, sau đó Tiêu Ngọc Hoành đi.
Vương Tiểu Thiên tiễn hắn bằng ánh mắt rồi bình thản về nhà.
Cậu gặp bố cậu ngay trước cổng.
Hai bố con đều ngẩn người, Vương Tiểu Thiên thấy sắc mặt bố mình tiều tụy, bố cậu cũng nhìn thấy mắt cậu sưng đỏ.
“Đi đâu thế?”
“Con không ngủ được nên ra bờ biển đi dạo một vòng.”
“Ừ.”
“Vâng.”
Sau đó là im lặng, rồi lướt qua vai nhau.
Vương Tiểu Thiên cúi đầu, còn người đàn ông trung niên cầm túi phân bón càng đi càng xa, thật lâu sau Vương Tiểu Thiên đột nhiên xoay người đuổi theo.
“Bố, để con giúp bố.” Vương Tiểu Thiên chủ động cầm lấy bao phân bón nặng trịch trên tay người trung niên, người trung niên sững ra, chỉ thấy con trai ông mỉm cười, dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, vừa nhã nhặn vừa dịu dàng.
“Tuy con thích một người con trai, nhưng Vương Tiểu Thiên con đời này vẫn là con của bố.” Vương Tiểu Thiên nói khẽ, đôi mắt trong veo nhìn bố mình, “Bố, con yêu bố.”
Cậu nói xong liền xốc bao phân bón nặng trịch lên vai, bước chân thoăn thoắt đi lên con đường nông thôn nhỏ hẹp.
Người đàn ông trung niên nhìn theo bóng lưng thẳng tắp và cương quyết của con trai mình, mắt ươn ướt.