“Nằm nghiêng đi.” Tiêu Ngọc Hoành cũng có thể cảm nhận được một phần ba cơ thể mình chìa ra ngoài thành giường.
Vương Tiểu Thiên bèn trở mình, nằm quay mặt vào tường, sau đó cảm nhận được Tiêu Ngọc Hoành cũng trở mình, không gian lập tức rộng ra một chút, chỉ có điều cơ thể hai người vẫn chạm vào nhau.
“Sao lại cúp điện rồi?” Giọng cậu béo vang lên trong bóng tối: “Tao mới cày được nửa phụ bản.”
“Năm nhất đều vậy mà, 11 giờ đóng cửa, 11 rưỡi cắt điện, trường học sẽ quản lý học sinh mới nghiêm một chút, lên năm hai là mặc kệ thôi.” Đoàn Sách nói, sau đó cậu béo lầm bầm ra ngoài đánh răng rửa mặt, Đoàn Sách hỏi tiếp Tiêu Ngọc Hoành: “Chắc cậu ở không quen đâu nhỉ?”
“Không đâu.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói: “Tôi đã muốn trải nghiệm cuộc sống tập thể thế này lâu rồi.”
Đoàn Sách thấy hắn nghĩ thoáng thế bèn trêu: “Vậy cậu cũng “may mắn” rồi, thực ra chỗ chúng ta ở là khu nhà nát nhất trường đấy, khu mới tốt hơn thì để cho con gái ở rồi.”
Vương Tiểu Thiên nghe bọn họ nói chuyện, lòng nghĩ ra một việc quan trọng: “Tôi không tìm thấy chỗ tắm trong nhà vệ sinh, phải đi đâu để tắm thế?”
Cậu người phía nam, mùa hè một ngày không tắm là cả người khó chịu ngay, nhưng mới đến chỉ có thể nhịn.
“Ra nhà tắm.” Đoàn Sách đến sớm nhất nên biết tương đối nhiều: “Tắm táp dùng nước nóng, đều phải quẹt thẻ cơm.”
“Nhà tắm?” Vương Tiểu Thiên kinh ngạc, có đôi chút không chấp nhận được: “Không có phòng tắm riêng sao?”
Hồi trung học cậu ở ký túc, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng.
Đoàn Sách biết cậu đang lo cái gì, thế nên cười nói: “Yên tâm đi, tuy là nhà tắm chung nhưng vẫn có phòng riêng, kéo rèm vào là không ai thấy nữa đâu.”
Đương nhiên cũng có người thoải mái, tắm không kéo rèm vào, dù gì mọi người đều là con trai, ai mà chẳng như nhau?
Vương Tiểu Thiên nghe vậy thì yên tâm hơn, không thì vào phòng tắm nhìn một cái toàn thấy mông con trai, cậu sợ mù mắt.
Thời gian không còn sớm, Vương Tiểu Thiên lại đi suốt cả ngày, tuy phải chen chúc trên một cái giường với Tiêu Ngọc Hoành khó chịu, nhưng vẫn mơ màng ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm nhận được một người ôm lấy mình, Vương Tiểu Thiên ngủ nửa chừng nheo mắt nhìn, hóa ra là Tiêu Ngọc Hoành đang ngủ bất giác ôm lấy cậu, Vương Tiểu Thiên thử thò tay đẩy đẩy nhưng không đầy được cái tay toàn cơ bắp ra, cậu đang buồn ngủ cũng mặc kệ luôn, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Sau đó không biết bao lâu sau lại bị tiếng “bốp” đánh thức, lại quay lại, hóa ra là đại gia mét chín không cẩn thận cộc đầu vào thành giường, đang mơ mơ màng màng au ui phía ngoài giường.
Vương Tiểu Thiên vốn tưởng hắn sẽ buông mình ra, ai ngờ vị gia kia kêu xong vừa nhắm mắt lại liền ôm cậu ngủ tiếp.
“…” Vương Tiểu Thiên cạn lời.
Sau đó thỉnh thoảng lại tỉnh giấc, cứ dằn vặt như thế đến khi trời sáng, sau khi tỉnh lại tinh thần kém vô cùng.
Tiêu Ngọc Hoành thì ngủ rất ngon, chỉ có bộ tóc là rối như tổ quạ, Vương Tiểu Thiên tâm trạng không tốt lắm lạnh mắt ngồi cạnh giường nhìn hắn soi gương vuốt lại tóc, lại lấy lược dấp nước chải, lại phun keo tóc không biết là gì đó, bỏ ra hơn mười phút mới làm mớ tóc rối bung kia ẹp xuống, kiểu tóc rất đẹp, rất có phong độ tiểu thịt tươi trong phim Âu Mỹ.
“Tóc anh đẹp thật, vừa mềm vừa mượt.” Tiêu Ngọc Hoành cầm lược định chải đầu cho Vương Tiểu Thiên còn chưa rửa mặt, sau đó bị Vương Tiểu Thiên ghét bỏ đẩy ra.
Tiêu Ngọc Hoành nhíu mày, cũng không để ý.
Ăn sáng xong nhanh chóng có người đến báo học viện họp, Vương Tiểu Thiên cùng mọi người đi, hơn 300 tân sinh viên ở phòng đa năng nghe thầy quản lý nói hơn một tiếng, xong lại chọn lớp trưởng tạm thời cho các lớp, Tiêu Ngọc Hoành người cao to lại đẹp trai, được thầy quản lý nhắm trúng ngay, làm lớp trưởng tạm thời cho lớp 3 khoa thiết kế phần mềm, Vương Tiểu Thiên cứ cảm thấy sau chuyện này có giao dịch bẩn thỉu.
Tiêu thị gia cư nổi tiếng hơn Vương Tiểu Thiên nghĩ, không chỉ lan ra trong học viện mà còn truyền ra cả trường đại học, ánh mắt mấy chục cô gái trong viện nhìn Tiêu Ngọc Hoành đều sáng rực, Vương Tiểu Thiên đặc biệt không vui.
(Ở Trung Quốc, một trường đại học gồm nhiều học viện chứ không phải đại học tương đương học viện như ở Việt Nam)
Tan họp, Tiêu Ngọc Hoành liền bị thầy quản lý dẫn đi họp tiếp, Vương Tiểu Thiên thì tự chạy đi mua đồ dùng hàng ngày của mình, lượn trong siêu thị tính toán tỉ mỉ đến hơn bốn tiếng đồng hồ mới bỏ ra hơn 600 tệ mua đủ hết mọi thứ, sau đó về ký túc vội vàng xếp sắp, cuối cùng cũng kịp làm vừa xong thì đến tối, sau đó cầm túi đựng quần áo thay đi tìm nhà tắm chung trong truyền thuyết.
Nhà tắm cách ký túc không xa, đi chỉ mất 7, 8 phút, ngoài cửa là một ông bác quét dọn ngồi, Vương Tiểu Thiên vào nhìn một chút, quả nhiên là có phòng riêng như Đoàn Sách nói, nhưng cậu vẫn nhìn thấy vài người thoải mái đi qua đi lại rất chướng mắt.
Vương Tiểu Thiên cúi đầu tìm một góc chui vào tắm, đứng trong phòng riêng nghiên cứu một hồi mới hiểu nguyên lý sử dụng nước nóng, thẻ cơm đặt trên chỗ cảm ứng, vòi nước mở nước lúc nào thì tính phí lúc đó, đóng lại thì ngừng trừ tiền, Vương Tiểu Thiên tính toán một hồi, nếu dùng ít nước thì một tệ một lần tắm là được, cứ thế tắm hàng ngày một tháng cũng chỉ có 30 tệ, có thể chấp nhận được.
Thế là vui vẻ cởi quần áo ra tắm, đang tập trung gội đầu thì rèm đột nhiên bị kéo ra, Vương Tiểu Thiên giật bắn mình, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Trung Tây kết hợp của Tiêu Ngọc Hoành.
“Đúng là anh thật, ở ngoài nhìn thấy chân anh nên nghĩ chắc là anh rồi.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, Vương Tiểu Thiên cũng không biết hắn làm thế nào mà có thể nhận ra mình bằng cách xem chân, nhưng giờ cậu chỉ muốn đánh chết tên này.
Tiêu Ngọc Hoành thoải mái nhìn cơ thể cậu một lượt, sau đó chỉ chỉ vào phòng bên cạnh Vương Tiểu Thiên: “Tôi tắm phòng bên, lát nữa chờ cùng về phòng nhé.”
Đm cậu là con gái à?
Vương Tiểu Thiên định chửi hắn thì đại gia con lai đã kéo rèm lại rồi, Vương Tiểu Thiên duy trì tư thế hai tay cào đầu, nghe thấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt vọng từ phòng bên sang, sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Vương Tiểu Thiên nén giận tắm tiếp, cậu là người tiết kiệm, lúc không dùng nước nhiều hơn lúc dùng, vì thế có thể nghe rõ được động tĩnh phòng bên, sau đó nhận ra người nào đó từ đầu đến cuối chưa bao giờ đóng nước.
“…” Vương Tiểu Thiên đau lòng cho cái thẻ cơm của hắn, một lần phải quẹt bao nhiêu tiền nhỉ? Cũng phải mấy tệ lận ha?
Thôi vậy, người ta có tiền, tùy hứng mà!
Vương Tiểu Thiên tập trung xoa xoa rửa rửa, mặc quần áo xong xuôi rồi vốn định đi luôn, nhưng nghĩ thế nào lại ôm tâm lý trả thù kéo phắt rèm phòng Tiêu Ngọc Hoành ra.