• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tiểu Thiên hít lạnh một hơi, giơ nắm đấm quai thẳng vào mặt nữ quỷ đang xông đến.

“Quý khách! không được làm hỏng công trình công cộng!” Nhân viên đóng giả quỷ ngồi xổm trong cái giếng cạn lên tiếng nhắc Vương Tiểu Thiên, chỉ thò nửa cái đầu máu me ra ngoài miệng giếng.

Tiêu Ngọc Hoành vội vàng ôm lấy Vương Tiểu Thiên vì sợ quá mà đứng dậy làm tư thế đấm bốc, sau đó xin lỗi nhân viên đang ngồi xổm trong cái giếng thấp: “Xin lỗi, tôi sẽ trông anh ta.”

Cũng may nữ quỷ kia chỉ là đạo cụ treo trên không, bị Vương Tiểu Thiên cho một đấm xong lại kêu lên bay lại, trông có vẻ vẫn chưa hỏng, Tiêu Ngọc Hoành bèn vừa ôm vừa lôi Vương Tiểu Thiên đến một chỗ khá là rộng rãi, dừng ở đó vỗ về cậu.

“Anh còn đi tiếp được không?” Tiêu Ngọc Hoành buồn cười hỏi cậu, hai người vì tránh hai anh em Mã thị nên cố ý đi tìm những chỗ không xếp hàng để chơi, sau đó Vương Tiểu Thiên bèn chọn nhà ma, không ngờ đi vào chưa được chục mét, Vương Tiểu Thiên đã xù lông lên.

Người khác sợ đều trốn quỷ, cậu thì hay lắm, vung nắm đấm sang luôn.

“…Dọa bố hết hồn.” Vương Tiểu Thiên đã dịu lại, sau đó giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Không sao, tôi chỉ không ngờ tự nhiên lại có con quỷ nhào tới thôi.”

Đang nói thì một cái đầu người rớt từ trên trần nhà xuống, “á á á á~~~” run giọng la mấy tiếng về phía Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên cũng “á á á á~~~” run giọng la đáp lại, sau đó đầu người rụt trở lại, Vương Tiểu Thiên thì lại làm tư thế chuẩn bị đánh nhau.

Tiêu Ngọc Hoành: “…”

“…Khụ.” Vương Tiểu Thiên trắng bệch mặt khụ một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Không sao, tôi chỉ không ngờ tự nhiên lại có cái đầu người rơi xuống thôi.”

Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân đi theo dấu mũi tên huỳnh quang.

Tiêu Ngọc Hoành muốn cười, nghĩ thầm người này đúng là vịt chết còn cứng miệng, nhưng thấy cậu kiên trì muốn đi hết nhà ma, thế là chân dài sải bước đi theo, đợi đến khi đi đến cạnh cậu bèn cố ý khoác tay lên vai cậu, cho cậu một chút cảm giác an toàn.

“Anh ở phòng hình như hay một mình rúc trên giường trên xem phim ma lắm phải không?” Tiêu Ngọc Hoành gợi đề tài, như vậy có thể phân tán sự chú ý của cậu với khung cảnh đáng sợ xung quanh, cũng có thể khiến cậu thoải mái hơn.

“Ừ.” Vương Tiểu Thiên gật đầu, mắt mở to nhìn một cái xác cháy khét treo trên tường, cảm giác thật buồn nôn.

“Nếu đã sợ sao còn muốn xem?” Tiêu Ngọc Hoành hơi khó hiểu.

“Tôi không sợ.” Vương Tiểu Thiên cau mày phủ nhận, sau đó bỗng nhiên có rất nhiều cánh tay máu me thò ra từ bên cạnh, khiến cậu không khỏi rụt người lại.

“Còn nói anh không sợ.” Tiêu Ngọc Hoành dùng cơ thể to con một mét chín hai của mình che cho cậu.

“Chỉ là tôi thấy kích thích thôi.” Vương Tiểu Thiên trả lời nghiêm trang: “Càng đáng sợ thì càng kích thích, càng kích thích thì càng muốn xem, vì thế không phải là tôi sợ.”

“…Được rồi.” Tiêu Ngọc Hoành giờ mới phát hiện Vương Tiểu Thiên có tiềm ẩn tính M.

Ở lâu trong một môi trường sẽ dần trở nên quen hơn, vì thế khi đi đến hai phần ba nhà ma, Vương Tiểu Thiên đã có thể bình tĩnh ứng phó với các cơ quan dọa ma đột ngột xuất hiện, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh chung với nhân viên đóng giả ma.

Ra ngoài rồi, mặt Vương Tiểu Thiên hơi đỏ, cầm điện thoại đứng đó xem những bức ảnh cậu chụp chung với “zombie”, vẻ thích thú hiện rõ trên mặt.

Tiêu Ngọc Hoành im lặng nhìn cậu, nhà ma tối nên không nhìn rõ được mặt cậu, ra rồi nhìn lại càng thấy trùng khớp với khuôn mặt người thiếu nữ đẹp đến rung động lòng người kia.

Khi không phát hiện thì chẳng cảm thấy gì, phát hiện ra rồi càng nhìn càng thấy giống. Tiêu Ngọc Hoành rất kinh ngạc, có lẽ vì kinh ngạc quá nên không hề cảm thấy tức giận, còn có một chút chút muốn cười.

Đại lão giả gái? Lợi hại lợi hại.

“Chúng ta cũng chụp một bức đi.” Tiêu Ngọc Hoành cười, lặng lẽ đứng vào bên cạnh cậu, giơ điện thoại lên đối mặt với hai người.

Cho dù thế nào, hôm nay là để đưa Vương Tiểu Thiên đi chơi, thế nên phải hay là không phải đều vứt sang một bên đã.

Vương Tiểu Thiên hoàn toàn không phát hiện ra, thấy Tiêu Ngọc Hoành muốn chụp ảnh chung với cậu thì hơi hưng phấn, cậu chưa bao giờ chụp ảnh chung với ai, giống như bạn bè bình thường, thế nên cậu hơi đỏ mặt nhìn vào điện thoại, phối hợp nở một nụ cười hơi gượng gạo.

“Đẹp lắm.” Tiêu Ngọc Hoành đưa ảnh cho Vương Tiểu Thiên xem.

Vương Tiểu Thiên xem thử, quả thực không tệ, hai người quay mặt về ánh sáng, lại có gió thu nên tóc hơi xốc lên, trông rất có sức sống thanh xuân, màu cũng sáng rõ, bèn dặn Tiêu Ngọc Hoành: “Về rồi gửi ảnh cho tôi nhé.”

Cậu muốn cho người nhà cậu xem.

“Đương nhiên.” Tiêu Ngọc Hoành cười, dẫn Vương Tiểu Thiên đi đến chỗ chơi gần nhất.

Lúc này Vương Tiểu Thiên có điện thoại, lôi ra xem thì thấy là em gái cậu gọi đến, thế là nói với Tiêu Ngọc Hoành một tiếng rồi đeo ba lô đi ra ngồi xuống cạnh một bồn hoa nghe.

“A lô! Anh! Em nhận được đồ rồi!” Giọng cô em gái Vương Tiểu Thiên nghe khá phấn khích: “Anh còn nói anh không phải Hàn Tuyết Thiên đi, bộ đồ này chính là bộ trong livestream mà!”

Vương Tiểu Thiên giật mình, sau đó chột dạ quay lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, thấy hắn đang đi về phía một quầy bán đồ vặt, thế là yên tâm, giờ mới thấp giọng nói: “Em đoán mò gì vậy?”

“Em không có đoán mò nhé.” Em gái Vương Tiểu Thiên nói chắc nịch: “Hôm đó anh bảo em đăng nhập tài khoản em đã thấy nghi nghi rồi, lại thêm trên diễn đàn đang bàn tán, em cùng mọi người tìm thông tin về anh, vốn chỉ là nghi thế thôi, kết quả anh gửi đồ sang, em chắc chắn luôn.”

Cô bé nói xong bèn cười vui vẻ: “Anh, anh giả gái xinh lắm luôn~”

Vương Tiểu Thiên xấu hổ đỏ mặt: “Xinh cái gì chứ? Chỉ là trang điểm thôi.”

Nếu đã bị em gái phát hiện, Vương Tiểu Thiên cũng không định giấu nữa, với cả sau này chưa biết chừng còn có việc cần nhờ con bé giúp, Vương Tiểu Thiên bèn nói với em gái: “Tất cả những gì anh làm đều có nguyên nhân, em đừng có đi nói lung tung, nhất là đằng nhà mình.”

“Không phải chỉ là để hack nick sao?” Em gái cậu nói, quá hiểu tính Vương Tiểu Thiên: “Chắc chắn là anh chướng mắt người kia nên mới định dùng cách này để sửa lưng hắn.”

“Con gái biết cái gì?” Vương Tiểu Thiên không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lúc này một bàn tay to cầm hai cái xúc xích giơ ra, Vương Tiểu Thiên giật mình, quay đầu sang nhìn bên cạnh thì thấy Tiêu Ngọc Hoành tay phải xách hai cốc trà sữa đứng đó, cũng không biết đã đứng được bao lâu.

“Cho anh này.”

“Không ăn đâu, tôi còn nói chuyện với em gái!” Vương Tiểu Thiên sợ đến tim gan run lên, giọng cũng vì thế mà dữ tợn.

“Dữ thế.” Tiêu Ngọc Hoành ấm ức, sau đó đứng sang một bên.

“Đi đi đi, ra đằng ghế kia mà ngồi.” Vương Tiểu Thiên đuổi hắn đi.

Tiêu Ngọc Hoành cũng nghe lời, thế là xách trà sữa cầm xúc xích đi, chờ hắn đi rồi, Vương Tiểu Thiên mới nghe thấy em gái cậu hò hét trong điện thoại: “Đó là Coi thường sinh tử phải không?! Em nhận ra giọng anh ta! Oa~ y hệt như trong livestream, giọng trầm yeah~”

“Đừng có mê trai linh tinh.” Vương Tiểu Thiên bực mình nói, sau đó lại dặn cô bé: “Giữ bí mật cho anh đấy, tết về anh sẽ mua quần áo cho em.”

Em gái Vương Tiểu Thiên đồng ý, sau đó lại hỏi quan hệ giữa Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên không trả lời cô bé, cúp máy luôn.

Thở ra một hơi, Vương Tiểu Thiên bình ổn tâm trạng rồi mới đi ra chỗ Tiêu Ngọc Hoành, người kia đang ngồi đó uống trà sữa, nhìn thấy Vương Tiểu Thiên đi đến bèn đưa cốc còn lại cho cậu.

“Chúng ta ngồi đây ăn xong lại đi hay là vừa xếp hàng vừa ăn?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, cũng không nhắc đến cuộc điện thoại Vương Tiểu Thiên vừa nhận.

“Vừa xếp hàng vừa ăn đi.” Vương Tiểu Thiên nói, lại khôi phục vẻ hăng hái: “Tôi muốn chơi hết tất cả!”

Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, cũng đứng dậy theo: “Chí khí lắm, tôi hầu!”

Sau đó hai người thực sự chơi hết tất cả một lượt, Vương Tiểu Thiên vốn không muốn chơi mấy trò thu phí ngoài, nhưng Tiêu Ngọc Hoành dụ dỗ cậu chơi, nói đã đến chơi rồi thì phải chơi cho đã, tiêu nhiều hơn một hai trăm tệ đổi được một ngày không hề tiếc nuối rất đáng, Vương Tiểu Thiên là người quen tiết kiệm, xoắn quẩy cả buổi mới hạ quyết tâm, lúc mua vé còn đau lòng mãi, nhưng chơi xong thì lại rất thỏa mãn.

Đến bốn rưỡi chiều, hai người cân nhắc cũng nên về rồi, cuối tháng mười trời tối nhanh, khi hai người ra đến cổng, đèn nhiều màu của đu quay đột nhiên sáng lên, rất nhiều người kêu lên, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Vương Tiểu Thiên cũng muốn chụp, bèn kéo tay áo Tiêu Ngọc Hoành, điện thoại cậu rẻ tiền, ảnh chụp ra rất không đẹp, thế nên công việc chụp ảnh đều do Tiêu Ngọc Hoành làm.

Hai người tiến sát lại gần rất tự nhiên, đầu chạm vào nhau, Tiêu Ngọc Hoành vươn tay ra định chụp nhưng tìm mãi vẫn không được góc nào đẹp, thế là nghĩ nghĩ rồi nói với Vương Tiểu Thiên: “Giờ trời vẫn còn sáng, không chụp được hiệu quả của đèn, hay là chúng ta ngồi đu quay chuyến nữa? Chờ đến lúc xuống rồi chụp sẽ đẹp hơn nhiều.”

Vương Tiểu Thiên vốn định nói ngồi thêm chuyến nữa sẽ phải mua vé lại, nhưng nghĩ lại thì hôm nay còn tiêu ít tiền à? Thêm ba mươi tệ cũng chẳng khác gì, thế là gật đầu đồng ý.

Hai người bèn chạy đi mua vé, sau khi khoang đu quay được nhân viên khóa lại, Tiêu Ngọc Hoành bèn lấy điện thoại ra chụp xung quanh.

Vương Tiểu Thiên cúi đầu lục ba lô, đồ vặt mang theo đã ăn gần hết, thế là lấy hai que kẹo mút ra, đưa một que cho Tiêu Ngọc Hoành.

Xé giấy bọc ra cho que kẹo vào miệng, Vương Tiểu Thiên vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Ngọc Hoành đang chĩa điện thoại về phía cậu, thế là hơi đỏ mặt giơ chữ V với hắn.

“Được đấy, cười rất ngọt.” Tiêu Ngọc Hoành cười khen một câu, Vương Tiểu Thiên thấy hắn đã chụp xong bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi sáng vì tâm trạng căng thẳng và để ý đến Mã Kỳ Kỳ nên Vương Tiểu Thiên không xem được phong cảnh bên ngoài mấy, giờ đã thoải mái rồi, thế là vui vẻ bò ra khoang xe trong suốt, mở to mắt nhìn xuống dưới.

Đu quay mới lên được một phần hai thôi, nhưng đã có thể thu hết toàn bộ khu vui chơi vào đáy mắt, nhờ đèn đường và đèn ở mỗi khu trò chơi, cả công viên cũng trở nên sáng lấp lánh, khiến Vương Tiểu Thiên từ nông thôn đến ngắm nhìn say sưa, như đang đặt mình trong một bộ phim vậy.

“Thành phố X thực sự rất được.” Vương Tiểu Thiên thở dài nói, “Chỉ tội xa quê quá, giá nhà cũng đắt, không thì tôi sẽ cân nhắc vụ ở lại đây.”

“Nói vậy thì anh tốt nghiệp rồi sẽ về phía nam à?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, cũng chẳng để tâm.

Tốt nghiệp rồi ai đi đường nấy, rất bình thường.

“Đương nhiên, người nhà đều ở đó mà, tôi không về chẳng lẽ ở phía bắc một mình?” Vương Tiểu Thiên nói rất đương nhiên, sau đó quay lại, kinh ngạc phát hiện Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang cầm điện thoại giơ về phía cậu, lòng lập tức hiểu ra, không khỏi mất tự nhiên: “Cậu đang quay à?”

“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành đưa điện thoại lại gần mặt cậu hơn: “Lông mi anh dài ghê.”

“Lông mi cậu cũng không ngắn.” Vương Tiểu Thiên giơ tay đẩy hắn ra: “Đừng quay nữa.”

“Xấu hổ à?” Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, sau đó xoay camera trước, cười tiến đến bên cạnh Vương Tiểu Thiên: “Vậy tôi cùng anh thì sẽ không xấu hổ nữa phải không?”

Nói xong bèn kéo Vương Tiểu Thiên sang, ôm cổ cậu giơ cao điện thoại, Vương Tiểu Thiên không cưỡng lại được hắn, hơn nữa trong lòng cũng muốn gửi video cho người nhà xem, thế là đỏ mặt quay cùng hắn, nhưng vẫn không thoải mái lắm.

“Anh cứ đối mặt với ống kính là sẽ đỏ mặt.”

“Ai cần cậu lo.”

Xuống khỏi đu quay, quả nhiên ánh đèn đã rõ ràng hơn nhiều, Tiêu Ngọc Hoành đứng ra xa chụp cho Vương Tiểu Thiên một bức, lại gần chụp với cậu một bức, sau đó hai người mới đi bus về trường.

“Cùng bạn ra ngoài chơi cũng thích mà ha?” Tiêu Ngọc Hoành cười hỏi cậu.

“…Cũng tàm tạm.” Vương Tiểu Thiên nói, lòng thực ra rất vui, “Chỉ tội tiêu hơi nhiều.”

“Anh phải từ từ quen vụ tiêu tiền đi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, quyết định sau này phải hướng dẫn cậu nhiều hơn.

Vì chơi cả ngày rồi, Vương Tiểu Thiên bất cẩn ngủ thiếp đi trên xe, Tiêu Ngọc Hoành hào phóng cho cậu mượn vai dựa, sau đó bắt đầu đăng ảnh hôm nay lên wechat khoe, vốn định đăng cả video trong đu quay lên, nhưng nghĩ một chút rồi lại thôi.

Nhanh chóng có người like và comment, Tiêu Ngọc Hoành ngán ngẩm xem, sau đó chợt nghe thấy tiếng điện thoại chụp ảnh, ngước lên nhìn thì thấy hóa ra là hai cô bé đang cầm điện thoại quay về phía hai người chụp, vẻ mặt hưng phấn lạ thường, Tiêu Ngọc Hoành cũng không để ý, thân thiện mỉm cười với hai người rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Lòng chợt nhớ ra một chuyện, Tiêu Ngọc Hoành quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy cậu đang ngủ rất sâu bèn lén luồn tay vào trong túi cậu, lấy điện thoại cậu ra.

Mở màn hình, phải mở khóa, Tiêu Ngọc Hoành thử hai lần vẫn không mở được, nghĩ một hồi rồi mở điện thoại mình ra ấn vào một hình đại diện.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã~ đang làm gì thế?

Tay phải cầm điện thoại mình ấn gửi đi, sau đó cái điện thoại cũ kỹ trong tay trái rung lên, Tiêu Ngọc Hoành cau mày hiểu ra.

“Bà xã” đang ngủ.

Thế là lại nhắn tin sang: Hôm nay anh đi khu vui chơi đó~

Điện thoại Vương Tiểu Thiên lại rung lên, Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, lòng thầm nói: Cùng em.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Chơi vui lắm~

Điện thoại Vương Tiểu Thiên lại rung lên, Tiêu Ngọc Hoành quay lại nhìn cậu: Em cũng vậy.

Cúi đầu, đang định kiểm tra cái nữa thì chiếc điện thoại cũ kỹ bất ngờ rung lên mấy lần.

“…” Hả? Tiêu Ngọc Hoành còn chưa nhắn tin hơi ngẩn ra, sau đó trông thấy điện thoại của Vương Tiểu Thiên lại rung lên ba bốn lần nữa.

Chắc không phải chỉ là trùng hợp chứ? Tiêu Ngọc Hoành tự nghịch tự cười bỗng nhiên ỉu xìu, vốn đã xác định chín phần mười nay rớt xuống chỉ còn bảy phần, nhất thời rất muốn mở khóa điện thoại Vương Tiểu Thiên ra xem nhận được tin nhắn gì, nhưng mà không thể.

Cẩn thận nghĩ lại, có chi tiết giống, có chi tiết lại không giống, ví dụ như ông anh luyện cấp cho Hàn Tuyết Thiên lúc trước, mà Vương Tiểu Thiên thì không có anh trai, ví dụ như tính cách hai người, một thích làm nũng một thì lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược.

Cậu, rốt cuộc có phải là “Hàn Tuyết Thiên” không? Tiêu Ngọc Hoành vừa xoắn xuýt vừa nghi ngờ, nôn nóng muốn kiểm chứng.

Còn Vương Tiểu Thiên tỉnh lại rồi bèn xem điện thoại, phát hiện Tiêu Ngọc Hoành và em gái đều nhắn tin cho cậu.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã~ đang làm gì thế?

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Hôm nay anh đi khu vui chơi đó~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Chơi vui lắm~

Vương Tiểu Thiên nhếch môi, nhìn người con trai bên cạnh mình một chút, thấy hắn mơ màng sắp ngủ bèn cẩn thận che màn hình điện thoại mình, dùng giọng õng ẹo trả lời:

Hàn Tuyết Thiên: Đang phụ trông cửa hàng~ chơi vui lắm hả?

Hàn Tuyết Thiên: xoa_đầu.jpg

Sau đó mở khung chat với em gái ra.

Em gái: Anh, cái thớt hot “Con trai nghiện game không thể cai được” trên diễn đàn kia là anh đăng phải không?

Em gái: Em mở bừa ra xem, tất cả đều là sự ngạo mạn và lửa giận của anh, lại kéo sang cả hack nick, máy biến giọng, giả gái, thế nên đoán ra ngay là anh.

Em gái: Tuy bề ngoài chỉ thấy một ông bố bảo thủ vì con trai mà biến thành đại biến thái, nhưng xóa đi thì vẫn tốt hơn nha.

Em gái: Anh bị vạch trần thì sẽ mất mặt lắm nhỉ? Tuy người ta rất muốn nhìn bộ dạng anh lúc xấu hổ, nhưng vẫn yêu anh nhiều hơn một chút nha~ moa moa~

Vương Tiểu Thiên nghi ngờ đóng khung chat lại, sau đó không nói năng gì lên diễn đàn xóa luôn bài đăng kia.

Quay đầu nhìn người bên cạnh, Tiêu Ngọc Hoành đã ngủ thiếp đi rồi, vì người cao quá nên đầu không thể tựa vào vai Vương Tiểu Thiên được, Vương Tiểu Thiên thấy đầu hắn cứ gục gặc khó chịu chết được, thế là nghĩ nghĩ rồi tốt bụng chìa tay ra…

Bóp mũi Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành không thở được mà tỉnh lại.

Tiêu Ngọc Hoành ai oán nhìn sang Vương Tiểu Thiên: “Anh không đáng yêu chút nào hết.”

Vương Tiểu Thiên bình thản trả lời: “Đàn ông nam tính là được rồi.”

“…” Tiêu Ngọc Hoành quyết định việc đầu tiên làm sau khi vạch trần cậu chính là vứt một bộ đồ nữ thật dễ thương lên người cậu, xem cậu còn nam tính nổi không.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hầy, có vẻ dễ thương lắm. Tiêu Ngọc Hoành cười, thoảng mùi đùa ác.

Thế là để được xem Vương Tiểu Thiên hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp vô địch làm hành động dễ thương, Tiêu Ngọc Hoành quyết đoán ra tay ngay ngày hôm sau.

Vương Tiểu Thiên vẫn dậy sớm như bình thường, ngồi giường trên im lặng đọc sách, nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành chủ nhật lại dậy sớm, không khỏi rất kinh ngạc.

“Sao dậy sớm thế?” Vương Tiểu Thiên đè giọng hỏi, không làm ồn hai người bên kia còn đang ngủ.

Tiêu Ngọc Hoành vươn vai, sau đó trong ánh nắng ban mai nở nụ cười thật đẹp.

“Về nhà một chuyến.” Hắn nói, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn vào cậu.

Về nhà “bà xã” em đó.

Thu thập chứng cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK