Ví dụ như tối rằm tháng bảy không dám ra ngoài, cơm ăn không hết là phải gói mang về, và trên giường thì chỉ có thể nằm.
“Lật người lại!”
“Hả?”
“Không được sao?”
“Cũng không phải không được…” Vương Tiểu Thiên ngơ ngơ ngác ngác lật người lại, sau đó được Tiêu Ngọc Hoành mở khóa tư thế mới.
Sau khi phát hiện mặt ngốc nghếch của Vương Tiểu Thiên, một thời gian rất dài sau đó, niềm vui của Tiêu Ngọc Hoành chính là mở khóa 108 tư thế, Vương Tiểu Thiên ban đầu rất xấu hổ, nhưng không chịu được sự bám riết của con cẩu Tiêu mặt dày mày dạn kia, cuối cùng nửa muốn nửa không cho hắn như nguyện.
Chỉ có một chuyện là Vương Tiểu Thiên thái độ kiên quyết, nhất quyết lảng tránh, đó chính là giả gái.
Sau khi bị cậu béo và Đoàn Sách biết nick game của mình rồi, Vương Tiểu Thiên chăm chỉ làm nhiệm vụ hoạt động hai tháng, cuối cùng cũng tích đủ 8888 điểm khóa, không chút do dự mà mở cửa hàng ra mua một chiếc “thẻ đổi tên”.
“Hàn Tuyết Thiên” là ai? Vương Tiểu Thiên tỏ ra không quen biết người này, chuột click vào thẻ đổi tên, mười ngón gõ nhẹ bàn phím, đổi ID thành: “Lòng tựa băng trong | Trời sập chẳng sợ.
Vừa hay phối thành một đôi với “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh” của Tiêu Ngọc Hoành.
“Phối hợp được nha!” Tiêu Ngọc Hoành rất thích ID mới đổi của Vương Tiểu Thiên, nhìn cái là biết tình duyên của hắn, nhưng cũng rất tiếc “Hàn Tuyết Thiên”: “Thực ra em thực sự không cần phải ngại đâu, xăng pha nhớt ấy mà, trong game nhiều…”
Tiêu Ngọc Hoành im bặt, vì trong ánh mắt Vương Tiểu Thiên đang lườm hắn lấp lóe hung quang.
Từ đó sự tồn tại của “Hàn Tuyết Thiên” triệt để trở thành một đoạn lịch sử, dù trên mạng vẫn còn lưu truyền “video livestream của thiếu nữ xinh đẹp đệ nhất giới game online”, cũng có kẻ hóng chuyện chạy đến quấn lấy Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên một mực không chịu nhận.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra rồi, công phu lừa mình dối người của Vương Tiểu Thiên là vô địch thiên hạ.
Nhưng mà… hắn vẫn muốn được ngắm em Tuyết Thiên xinh đẹp mà!
Thế là Tiêu Ngọc Hoành mở kế hoạch phục sinh “Hàn Tuyết Thiên”, đầu tiên hắn chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, khi Vương Tiểu Thiên ăn thỏa mãn rồi bèn lấy một cái váy hai dây màu trắng ra.
“Tiểu Thiên…”
Lời còn chưa dứt, Vương Tiểu Thiên đã xấu hổ cầm dĩa chọc thủng cái váy.
Khụ, thất bại một lần chẳng đáng là bao, Tiêu Ngọc Hoành lại cố ý bảo bố già gửi chocolate nhân rượu từ Mỹ sang, vừa điên loan đảo phượng với Vương Tiểu Thiên trên giường vừa đút cho cậu ăn, cảm thấy người bên dưới say kha khá rồi, cũng sướng được hai hiệp nhờ sự hầu hạ của mình, Tiêu Ngọc Hoành bèn lấy bộ đồ thủy thủ ra.
“Tiểu Thiên…”
Lời còn chưa dứt, người đẹp đang mơ màng nằm trên giường lập tức quạu mặt, một phát đá bay hắn từ trên người mình xuống.
Khụ khụ, thất bại hai lần chẳng đáng là bao, sau đó… Tiêu Ngọc Hoành bị Vương Tiểu Thiên đánh.
Hắn ngủ sofa một tuần.
Hắn quỳ bàn phím một đêm.
Hắn bị đuổi ra khỏi nhà trọ.
“Ôi…” Tiêu Ngọc Hoành bị đuổi ra ngoài không thể không về ký túc ngủ tạm, rất là buồn bã: “Tôi đời này còn có thể gặp lại em Tuyết Thiên không?”
Đoàn Sách bình thản: “Không gặp được đâu, cậu từ bỏ đi.”
Cậu béo vô lại: “Lấy mạng ra ép, có khi lại được.”
Tiêu Ngọc Hoành rầu rĩ nằm trên giường mình, im lặng nghĩ một hồi rồi đột nhiên bật dậy.
“Tôi vẫn có thể chiến tiếp!” Tiêu Ngọc Hoành chợt nhớ ra là sinh nhật mình sắp đến rồi, hắn nghĩ đây là cơ hội mới: “Tôi nghĩ anh ấy chắc không đến nỗi đánh tôi ngay trong sinh nhật tôi đâu.”
Đoàn Sách vẫn bình thản: “Sẽ đánh đấy.”
Cậu béo vẫn vô lại: “Sẽ chết đấy.”
Tiêu Ngọc Hoành không thèm để ý đến hai người đang hát đám ma kia, cẩn thận phân tích lại tính tình Vương Tiểu Thiên, lần này chọn đồ nữ thật kỹ, vứt hết đám đồ y tá với đồ hầu gái sang một bên, chọn một bộ dạ phục.
Dạ phục màu đỏ thẫm, kiểu đuôi cá bó sát, tà váy hơi quét đất, bên trái xẻ tà lộ ra cẳng chân, trong bảo thủ lại vương mùi lả lơi, nửa người trên còn có một chiếc áo choàng vai màu trắng, vừa hay có thể che lấp sân bay của Vương Tiểu Thiên, đến ngực giả cũng không cần nữa.
Đoàn Sách và cậu béo nhìn thấy bộ lễ phục hắn chọn xong, cả hai đều khâm phục.
“Dốc cả vốn gốc rồi.” Đoàn Sách bị giá tiền làm phát hoảng.
“Đẹp đến mức bố cũng muốn mặc luôn.” Cậu béo rất thích kiểu dáng này.
Tiêu Ngọc Hoành và Đoàn Sách đồng loạt quay sang nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái lạ, cậu béo cười ngượng.
Tiêu Ngọc Hoành để bộ lễ phục ở ký túc nhờ Đoàn Sách cất hộ, sau đó trong một tuần trước sinh nhật bắt đầu ám chỉ Vương Tiểu Thiên đủ kiểu.
“Thứ bảy tuần sau trời nắng đẹp lắm đó.”
“Dạo này chẳng có ngày lễ gì ăn mừng được nhỉ.”
“Bạn gái Béo gửi quà cho anh ta đó.”
Vương Tiểu Thiên bình thản liếc xéo hắn một cái: “Được rồi, tôi biết thứ bảy tuần sau là sinh nhật cậu rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành bị nhìn ra cũng chẳng xấu hổ, cười tủm tỉm bám lấy: “Em định tặng anh gì thế?”
Vương Tiểu Thiên không đáp, cậu rất sầu não, Tiêu Ngọc Hoành chẳng thiếu cái gì, mà cậu cũng chẳng có mấy tiền không, nhưng lại nhất quyết không muốn mua bừa vài thứ gì đó tặng hắn, thế nên phải dụng tâm suy nghĩ một phen.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Tiêu Ngọc Hoành sau khi hai người chính thức yêu nhau, ý nghĩa rất lớn.
Vương Tiểu Thiên nghĩ suốt bốn hôm nhưng vẫn không nghĩ ra ý gì hay ho, thế là không thể không đi trưng cầu ý kiến hai người ở ký túc.
Từ sau hôm cậu béo say rượu chạm cốc với Vương Tiểu Thiên, quan hệ giữa hai người dần dịu lại, cậu béo sau đó cũng dần nhìn thoáng hơn đối với tình yêu đồng tính, không còn ghét bỏ như hồi đầu nữa, Vương Tiểu Thiên mới thực sự làm bạn với cậu ta.
“Lớp trưởng chẳng thiếu cái gì hết, tặng cái gì cũng xong, có lòng là được rồi.” Cậu béo nói ra dự định của mình: “Tao sẽ tặng một bộ đồ bản giới hạn trên Thất giới.”
Không hổ là người nghiện game online, có thể nghĩ đến chuyện tặng quà ảo, Vương Tiểu Thiên bèn nhìn sang Đoàn Sách: “Cậu thì sao?”
“Một cái đèn trang trí.” Đoàn Sách mỉm cười nói, “Trong nhà các cậu không phải chỉ có đèn lớn mà không có đèn ngủ sao? Có một cái cũng tiện.”
Món quà của Đoàn Sách rất vừa phải, Vương Tiểu Thiên tham khảo bọn họ rồi suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi hai người: “Tôi tặng đồ dưỡng da thế nào?”
Đoàn Sách và cậu béo nghe xong đều muốn cười, tặng đồ dưỡng da cho con trai đúng là hiếm thấy, có điều nghĩ lại thì Tiêu Ngọc Hoành là người chú trọng ngoại hình, sữa rửa mặt, mặt nạ đều dùng cả, tóc cũng chải chuốt suốt ngày, Vương Tiểu Thiên tặng cái này cũng rất thực tế.
Vương Tiểu Thiên nghe hai người nói được, bản thân cũng chẳng có ý nào hay hơn, bèn ra store mỹ phẩm nổi tiếng nhất gần trường, kết quả vào rồi phát hiện một bộ mỹ phẩm hạng trung đã lên đến gần ngàn tệ, túi áo không khỏi thít lại.
“Da người đó thuộc loại nào ạ?” Cô gái tiếp thị thấy Vương Tiểu Thiên đẹp đẽ khôi ngô liền rất nhiệt tình.
Vương Tiểu Thiên sững ra, lắc đầu, cậu xưa nay đều rửa mặt bằng nước sạch, bản thân cũng chẳng để ý thì nào biết được da Tiêu Ngọc Hoành như nào.
Cô gái tiếp thị thấy cậu hoàn toàn không biết gì về phương diện này, thế là nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Không hiểu rõ loại da của đối phương thì không nên tùy tiện mua mỹ phẩm dưỡng da thì hơn, nếu là con trai thì thực ra cũng có thể tặng đồ trang điểm…”
Vương Tiểu Thiên vốn chẳng biết gì, rất tán thành lời cô gái tiếp thị, thế là nghe theo đề nghị của cô mà mua một cây…
“Son môi?!” Tiêu Ngọc Hoành sững sờ nhìn món quà của Vương Tiểu Thiên, sau đó cười: “Em nghĩ thế nào mà lại tặng anh cái này vậy?”
Sinh nhật lần thứ hai mươi, Tiêu Ngọc Hoành từ chối lời đề nghị mở tiệc của mẹ, cũng chối hết lời mời của đám bạn, chỉ đón sinh nhật cùng Vương Tiểu Thiên trong căn nhà trọ của hai người.
“Là son dưỡng.” Vương Tiểu Thiên sửa lại, hơi bí bách: “Cô tiếp thị nói giờ con trai cũng rất nhiều người dùng son dưỡng, thành phố X lại ở phía bắc, khá là khô, tôi nghĩ cô ấy nói rất đúng… nên mua.”
Sau đó bất an nhìn Tiêu Ngọc Hoành, “Cậu… không thích à?”
“Sao thế được? Vừa hay anh cũng không có son dưỡng, sau này sẽ dùng cái này của em.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, tuy trong lòng vẫn cảm thấy rất bất ngờ trước món quà này.
Vương Tiểu Thiên là người nhạy cảm, thế nên nhìn ra vẻ bất ngờ của Tiêu Ngọc Hoành, chỉ hận mình lúc ở showroom bị người hướng dẫn dao động, giờ nghĩ lại, Tiêu Ngọc Hoành chưa bao giờ dùng son hết, lập tức cảm thấy mình làm hỏng chuyện rồi, lòng không khỏi hơi khó chịu, dẫn đến lúc ăn tối dưới ánh nến với Tiêu Ngọc Hoành cũng không yên lòng lắm.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra cậu đang buồn, vốn định an ủi một chút, nhưng nghĩ lại thì đổi ý, cứ để Vương Tiểu Thiên ngồi đó rầu rĩ một mình.
Vương Tiểu Thiên cuối cùng không nhịn được, chờ đến lúc thổi tắt nến mới lên tiếng hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Cậu muốn cái gì?”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu qua ánh nến chập chờn, khóe miệng cong lên thành nụ cười xấu xa.
“Em biết anh muốn gì mà.” Tiêu Ngọc Hoành nói đầy hàm ý.
Vương Tiểu Thiên sững ra, nhìn hắn một lúc lâu, sao đó cúi đầu không nói năng gì, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, vẻ mặt bối rối.
Tiêu Ngọc Hoành biết cậu hiểu rồi, thế là cúi người, lấy một chiếc hộp vừa to vừa tinh xảo ra.
Vương Tiểu Thiên ngước mắt nhìn sang, Tiêu Ngọc Hoành nhìn thẳng vào cậu, chầm chậm nói: “Nguyện vọng lớn nhất đời anh… chính là tận mắt nhìn thấy em mặc đồ nữ một lần!”
Sau đó đột ngột mở hộp ra, để lộ bộ váy bên trong.
Vương Tiểu Thiên không hề bất ngờ, siết chặt tay thành nắm đấm, Tiêu Ngọc Hoành căng thẳng nhìn cậu, nuốt nước miếng: “Tiểu Thiên, đây là tâm nguyện cả đời anh đấy! Chỉ lần này thôi, được không?”
Vương Tiểu Thiên nhìn hắn, chàng trai cao lớn khôi ngô cẩn thận dè dặt, rõ ràng bị đợt này bị cậu phạt sợ rồi, nghĩ đến sự chấp nhất của hắn, nghĩ đến hắn luôn đối tốt với mình, Vương Tiểu Thiên hạ mắt, khi tầm mắt rơi xuống ngọn nến sinh nhật lấp lóe, Vương Tiểu Thiên bất lực thở dài khẽ một tiếng, buông nắm đấm ra.”
Thôi vậy, đây là lần sinh nhật đầu tiên hai người cùng đón, vậy thì… cho hắn một hồi ức khó quên đi.
Thế là Vương Tiểu Thiên đỏ mặt cố gắng nói: “Chỉ lần này thôi đấy.”
Tiêu Ngọc Hoành mừng rỡ, vội vàng gật đầu, ngoan như cún: “Ừ!”
Vương Tiểu Thiên bèn cầm lấy bộ lễ phục hắn chuẩn bị rồi đi vào phòng tắm, Tiêu Ngọc Hoành muốn mặc cho cậu nhưng biết Vương Tiểu Thiên không chịu, bèn ngoan ngoãn ở bên ngoài chuẩn bị cho chính mình.
Vương Tiểu Thiên vào tận mười phút mới đi ra, Tiêu Ngọc Hoành đã thay một bộ vest đen vội vàng đứng dậy khỏi giường, chỉ thấy cánh cửa phòng tắm hé ra một kẽ hở, Vương Tiểu Thiên đã đội tóc giả thò nửa cái đầu ra, trốn trong phòng lắm nhìn hắn.
Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, dịu dàng cổ vũ như dỗ trẻ con: “Đừng sợ, ở đây chỉ có anh, chỉ có anh thôi.”
Vương Tiểu Thiên phục ai cũng không phục Tiêu Ngọc Hoành, nghe hắn nói vậy không khỏi nổi cáu, hừ lạnh một tiếng: “Ai sợ chứ?”
Vừa nói vừa đi từ trong phòng tắm ra.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn không chớp mắt, người đẹp chầm chậm bước đến cực kỳ mảnh dẻ, chiều cao 179 lại thêm đôi giày gót nhọn 7cm, cao đến 186, hơn nữa dáng người tương đối gầy, bờ vai mảnh mai lộ ra ngoài áo choàng trắng, đôi tay đôi chân đều vừa thon vừa dài, vòng eo nhỏ lại càng được chiếc váy đuôi cá bó sát tôn lên.
Tiêu Ngọc Hoành động lòng, quả nhiên so với bộ đồ tai mèo đáng yêu, Vương Tiểu Thiên hợp với phong cách xinh đẹp quyến rũ này hơn, dáng người cao gầy thanh mảnh phối với bộ lễ phục đầy màu nghệ thuật, khiến Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến những người mẫu thời trang dưới nét bút của nhà thiết kế, chỉ vài nét thôi mà đã khắc họa được đầy đủ phong thái yểu điệu.
Vương Tiểu Thiên lần đầu đi giày cao gót nên đi rất chậm, cậu vô cùng xấu hổ, mặt nóng bừng bừng, nhưng không muốn tỏ ra như một cô gái nhỏ, Vương Tiểu Thiên cậu cho dù mặc đồ nữ thì cũng phải bá khí đầy mình, thế nên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, bởi vậy trông còn lạnh lẽo hơn cả bình thường.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, căn bản không thể dời mắt nổi, chờ Vương Tiểu Thiên đi đến trước mặt mình rồi, hắn mới định thần lại trong tiếng tim đập dồn, sau đó ôm lấy Vương Tiểu Thiên.
“Đẹp chết được…” Tiêu Ngọc Hoành cười, kích động đến mức đầu óc trở nên hỗn loạn, hắn vươn tay vuốt ve mái tóc dài của đối phương, tuy biết thừa là đồ giả nhưng vẫn động lòng như cũ: “Em còn đẹp hơn anh tưởng tượng mười lần!”
Vương Tiểu Thiên thấy hắn còn luống cuống hơn cả mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Nói cứ như lần đầu tiên cậu thấy thôi thế này không bằng.”
“Mặc đồ nữ thì đúng là lần đầu tiên tận mắt thấy mà.” Mặt Tiêu Ngọc Hoành cũng đỏ lên: “Hồi trước chỉ được thấy em mặc đồ nữ qua video, cảm giác sao giống nhau được?”
Nói cũng đúng. Vương Tiểu Thiên dần thả lỏng, có lẽ vì Tiêu Ngọc Hoành còn căng thẳng hơn cả cậu, có lẽ vì giày cao gốt đã thu hẹp khoảng cách chiều cao giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoành, cậu bỗng nhiên thấy vui vui, bèn vươn cánh tay dài mảnh khoác lên vai Tiêu Ngọc Hoành, cười nhẹ hỏi hắn: “Chúng ta cứ đứng không thế này thôi hả?”
Lúc đi ra, Vương Tiểu Thiên đã nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành thay bộ vest nghiêm chỉnh, thế nên cậu đoán hắn chắc hẳn vẫn còn kế hoạch khác.
Tiêu Ngọc Hoành được cậu nhắc nhở lập tức như nhớ ra gì đó, bèn lấy điện thoại trong túi ra, ấn mấy cái, căn phòng liền sáng ngời ánh sao.
Vương Tiểu Thiên nhìn về phía đầu giường, hóa ra là cái đèn Đoàn Sách tặng, có thể xoay tròn, phát ra ánh sáng xanh tôi tối, rất đẹp.
Tiêu Ngọc Hoành lại ấn điện thoại một cái, trong phòng lại vang lên tiếng nhạc dìu dịu, là một bài hát nước ngoài, Vương Tiểu Thiên chưa nghe bao giờ nhưng cảm thấy giai điệu rất hay.
Tiêu Ngọc Hoành ôm eo Vương Tiểu Thiên, bắt đầu dẫn cậu chầm chậm xoay tròn: “Biết khiêu vũ không?”
Vương Tiểu Thiên câm nín: “Tôi có biết nhảy đi nữa thì cũng không biết nhảy kiểu nữ.”
“Anh dạy em.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, sau đó theo tiếng nhạc bắt đầu dẫn Vương Tiểu Thiên nhảy.
Điệu nhảy rất đơn giản, Tiêu Ngọc Hoành nắm bắt rất tốt, Vương Tiểu Thiên có thể thoải mái nhảy theo hắn, đến mức có tâm trạng mà đối mắt với Tiêu Ngọc Hoành.
Sau đó hai người lại bắt đầu xấu hổ.
“Em đẹp lắm.” Tiêu Ngọc Hoành lại say mê khen một câu.
Vương Tiểu Thiên cúi đầu không nói gì, chỉ hơi cong khóe môi, cậu không hề trang điểm, chỉ mỗi mặt mộc thôi đã tóm gọn toàn bộ tâm trí Tiêu Ngọc Hoành rồi, nhưng Tiêu Ngọc Hoành nhìn đôi môi hồng hào của cậu lại muốn thêm chút nữa, muốn trao cả linh hồn cho cậu.
Thế là nương theo tiếng nhạc mà cùng Vương Tiểu Thiên khiêu vũ đến bên giường, Tiêu Ngọc Hoành đẩy nhẹ một cái, đẩy Vương Tiểu Thiên ngã xuống giường.
Vương Tiểu Thiên căng thẳng nhưng chẳng hề sợ hãi, cậu đã đoán được từ trước là sẽ phát triển theo hướng này, nên khi Tiêu Ngọc Hoành cúi người xuống gần cậu, cậu nhắm mắt lại.
Nhưng thứ chạm vào môi cậu không phải đôi môi ấm áp của đối phương, mà là một thứ gì đó mang vị man mát.
Vương Tiểu Thiên nghi hoặc mở mắt ra, phát hiện Tiêu Ngọc Hoành đang cầm cây son dưỡng cậu tặng hắn, đang chăm chú tô cho cậu.
Vương Tiểu Thiên cười: “Quà tôi tặng cậu sao lại dùng cho tôi thế này?”
“Vì nghĩ em mà tô son này, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Tiêu Ngọc Hoành nói, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, tay hơi run run nhưng vẫn tô cực kỳ chăm chú.
Vương Tiểu Thiên nghĩ đã tô rồi thì cứ kệ hắn vậy, chờ Tiêu Ngọc Hoành tô đi tô lại cho cậu ba bốn lần liền, tô đến mức đôi môi hồng của cậu bóng mượt rồi mới hài lòng cất son dưỡng đi.
“Đẹp lắm.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn chằm chằm vào môi Vương Tiểu Thiên, thích không chịu được, bèn cúi đầu hôn lên, ừ, thơm thật.
Nụ hôn này của hắn khiến môi hắn cũng bóng lên, Vương Tiểu Thiên cũng là đàn ông, thấy vậy ánh mắt không khỏi lay động, lòng bắt đầu ngứa ngáy.
Cây son dưỡng này mấy trăm tệ lận, Vương Tiểu Thiên nghĩ chắc là ăn được ha, con gái ngày nào cũng bôi mà, thế là nâng người dậy hếch cằm lên, liếm lên môi Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành cười, hắn nhìn người trước mắt, lòng ấm sực, cảm thấy mình đúng là phúc ba đời nên mới có được cậu.
Thế này bảo hắn đời này làm sao buông nổi cậu đây?
Trong căn phòng trải đầy ánh sao, bóng hai người quấn riết lấy nhau, tiếng nhạc da diết, dần vang lên âm thanh kiều diễm.
…
Sinh nhật hai mươi tuổi, Tiêu Ngọc Hoành đón một cách cực kỳ thỏa mãn, đến mức suốt mấy ngày sau hễ nhìn thấy Vương Tiểu Thiên là cười hềnh hệch.
Hắn còn có một sở thích mới, bôi son môi cho Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên ban đầu không chịu, nhưng người kia cứ bám dính xin xỏ mãi không thôi, Vương Tiểu Thiên mềm lòng bèn cho phép, nhưng chỉ lúc tâm trạng tốt mới để hắn nghịch.
Tiêu Ngọc Hoành thích rồi, sau đó lại mua mấy chục cây son môi hương vị khác nhau, thích bôi thế nào thì bôi thế ấy, mãi đến khi bị Vương Tiểu Thiên cho ăn đòn mới ngượng nghịu dừng lại.
Còn bộ lễ phục kia, Vương Tiểu Thiên nhìn thấy giá rồi… bèn cất giữ vô cùng cẩn thận.
Chắc sau này chắc cũng chẳng mặc nữa đâu. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, cũng chẳng biết mình cất đi làm gì.
Nhưng chỉ một tháng sau, Tiêu Ngọc Hoành lại hóa thân thành con cẩu mặt dày.
“Tiểu Thiên, tuần sau là thất tịch rồi, nguyện vọng lớn nhất đời anh chính là được tận mắt nhìn thấy em mặc đồ nữ một lần nữa…”
Cút.”
“Tiểu Thiên~~~”
“Lần trước sinh nhật cậu không phải đã hoàn thành tâm nguyện này rồi à?”
“Tâm nguyện lần trước là ‘tận mắt nhìn thấy em mặc đồ nữ một lần’, giờ ‘tận mắt nhìn thấy em mặc đồ nữ một lần nữa” đã trở thành tâm nguyện cuộc đời mới của anh…”
“Cậu cút đi!”
Sau đó… đồ nữ trong tủ quần áo hai người càng ngày càng nhiều…