Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên đương nhiên không muốn thuê nhà chung với người khác, như vậy chẳng khác gì ở ký túc cả, hai người thống nhất ý kiến, một phòng ngủ một phòng khách, Tiêu Ngọc Hoành vì cuộc sống bên nhau ngọt ngào, còn Vương Tiểu Thiên thì cân nhắc đến giá cả.
Tuy Tiêu Ngọc Hoành rất nhiều tiền nhưng cậu không định để hắn trả hết, cậu kiên quyết chia đôi tiền, cậu cũng có tự tôn của mình.
“Anh nuôi em không được sao?” Tiêu Ngọc Hoành bám sau mông Vương Tiểu Thiên, hai người đang đi trong con ngõ chật hẹp.
“Không được.” Vương Tiểu Thiên nhàn nhạt nói, mắt lạnh tanh nhìn về phía trước: “Tôi không có hứng thú làm tiểu bạch kiểm.”
“Coi em nói kìa, chúng ta yêu nhau mà, đây là cung dưỡng ái tình!” Tiêu Ngọc Hoành nói siêu buồn nôn.
Vương Tiểu Thiên liếc xéo hắn một cái, “Thế tôi nuôi cậu thì sao?”
Tiêu Ngọc Hoành lập tức bám rịt lấy, cũng chẳng để tâm mình cao hơn Vương Tiểu Thiên cả nửa cái đầu: “Được quá ấy chứ!”
Vương Tiểu Thiên như cười như không: “Thế thì tôi gọi cậu là bà xã nhé?”
“Vâng!” Tiêu Ngọc Hoành dám đáp thật, cợt nhả không chịu được.
Lúc này hai người nhìn thấy chủ nhà trọ ra đón, họ đi ngoài ngõ nhìn thấy tin cho thuê nhà, vốn tưởng chỉ ở đi vào bên trong một tí thôi, nào ngờ gọi điện hỏi mới biết phải đi vào trong năm mươi mét nữa, có điều nếu đã gọi điện rồi thì đi xem thử một cái.
Chủ nhà trọ là một người trung niên hơi mập, thấy người đến thuê phòng là hai cậu trai đẹp, một người tuy ăn mặc đơn giản nhưng trắng trẻo sạch sẽ, người cao to đẹp trai thì ăn mặc chải chuốt, nhìn là biết hai người đều chăm dọn dẹp, cho hai người thuê không cần lo bị phá nhà, lập tức hài lòng không ít.
“Sinh viên trường A hả?” Chủ nhà hỏi, vừa dẫn hai người vào nhà vừa hỏi tình hình: “Thuê hai phòng ngủ một phòng khách?”
“Một phòng ngủ một phòng khách ạ.” Vương Tiểu Thiên đáp, nhìn xung quanh thì phát hiện nhà này xây chuyên để cho thuê, một hàng dài toàn là cửa phòng, trông có phần giống ký túc trong trường.
Tiêu Ngọc Hoành cũng là lần đầu đi thuê nhà, thế nên sự tò mò so với Vương Tiểu Thiên chỉ nhiều không ít.
Chủ nhà hiểu ra: “Các cậu ai thuê?”
Vương Tiểu Thiên đang định trả lời thì Tiêu Ngọc Hoành giành nói trước: “Bọn cháu cùng thuê ạ.”
“Hai người định ở chung phòng?” Chủ nhà sững ra, có vẻ hiếm khi thấy như vậy, thế là nhìn hai người mấy lần, ánh mắt hơi khác thường.
Vương Tiểu Thiên len lén dùng nắm đấm đánh Tiêu Ngọc Hoành một cái, cảm thấy hắn thành thật quá rồi.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng chủ nhà vẫn nói với hai người: “Một phòng ngủ một phòng khách thì còn hai phòng, tầng hai sẽ đắt hơn một chút, tầng năm thì rẻ hơn.”
Nói xong liền dẫn hai người lên tầng hai xem phòng trống.
“Tầng hai sao lại đắt ạ?” Vương Tiểu Thiên hỏi.
“Sưởi ấm đủ, tầng năm không ấm bằng tầng hai, hơn nữa leo cầu thang bất tiện.” Chủ nhà giải thích: “Thế nên tiền thuê rẻ hơn một trăm tệ.”
Một trăm tệ cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, Vương Tiểu Thiên là người phía nam sợ lạnh, nếu chỉ rẻ hơn một trăm tệ thì cậu thà thuê tầng hai còn hơn, đằng nào thì chia tiền nhà ra cũng chỉ nhiều hơn năm mươi tệ.
Thế là vào phòng xem, phát hiện phòng rất nhỏ, phòng ngủ chỉ có năm, sáu mét vuông, để một cái giường đơn, một gối một chăn một ga, tủ quần áo bằng gỗ và bàn gỗ, phòng khách cũng rộng tương đương, còn nhà vệ sinh lại ở ngoài ban công.
“Muốn nấu cơm thì có thể nấu ngoài ban công.” Chủ nhà trọ chỉ cho họ xem: “Để một cái bàn bằng bàn học sinh ngồi, để ở đây thì không ảnh hưởng đến quần áo phơi và đi lại.”
Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn, tuy là ban công nhưng vì ở đây phòng rất dày, lại còn ở tầng hai, căn bản chẳng sạch sẽ là bao, bụng không ưng lắm, thế là quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành, thấy hắn đang ngạc nhiên giơ tay lên ướm ướm trần nhà.
“Anh nhảy lên là có thể chạm đến trần nhà nè!” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, nhảy lên chạm vào trần nhà cho Vương Tiểu Thiên xem, nào giống đi xem nhà, đến chơi còn nghe được.
Vương Tiểu Thiên biết ngay không trông cậy được gì vào tên này, đang định ý tứ hỏi thử chủ nhà xem bao nhiêu tiền thì thằng con ngốc nào đó đang nhảy nhót lại nói: “Nhỏ nhỏ kiểu này cũng cưng lắm, anh chưa ở phòng nhỏ như này bao giờ, thuê nhé?”
Cụ câm cái họng hộ con cái. Trán Vương Tiểu Thiên sắp nổi gân xanh rồi, cậu hỏi chủ nhà bằng giọng gượng gạo: “Tiền thuê bao nhiêu thế ạ?”
Chủ nhà thấy Tiêu Ngọc Hoành đang chìm trong sự mới lạ, tinh mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay hắn, mắt lóe lên, lại nhìn kỹ quần áo hắn, ban đầu chỉ nghĩ cậu thanh niên này ăn mặc chải chuốt thôi, giờ mới phát hiện đâu chỉ là chải chuốt, rõ ràng là cả người toàn hàng hiệu.
“…1200.” Chủ nhà báo giá, tăng lên hai trăm tệ.
Thế này mà đòi những 1200? Vương Tiểu Thiên không nói gì thêm, thầm pass luôn cái nhà này, sau đó kéo tay Tiêu Ngọc Hoành xoay người bỏ đi: “Bọn cháu đi xem tiếp đã.”
“Nơi khác không còn phòng đâu.” Chủ nhà vội nói: “Còn tận nửa năm nữa mới hết năm học nên giờ các nhà khác đều đủ người rồi, cũng không có ai trả phòng đâu.”
Vương Tiểu Thiên không nghe ông ta nói nữa, nhưng vẫn khách sáo chào chủ nhà, chờ hai người ra khỏi khu nhà này rồi, Vương Tiểu Thiên mới bực mình dạy dỗ Tiêu Ngọc Hoành: “Ai kêu cậu lắm mồm hả, cái phòng kia chắc chắn không đến 1200, rõ ràng là chủ nhà định lừa chúng ta.”
“Anh thực sự cảm thấy nhỏ nhỏ thế cũng rất hay.” Tiêu Ngọc Hoành cười đi dụi dụi vào cậu: “Em nghĩ xem, giường nhỏ như thế, em cũng chỉ có thể nép vào anh mà ngủ, sofa nhỏ như thế, anh có thể ôm em xem tivi, nơi chỉ rộng bằng lòng bàn tay như thế, cảm giác em dù ở đâu anh cũng có thể chạm vào em, không tốt sao?”
Vương Tiểu Thiên đột nhiên nghe một tràng lời tình cảm như thế, khuôn mặt vốn đang bạnh ra lập tức hồng lên, vốn rất không hài lòng với cái nhà kia, nhưng lại bị Tiêu Ngọc Hoành nói vậy mà cảm thấy cũng không chán đến mức đấy, nhưng nghĩ lại hai người mới học kỳ hai năm hai, thế là lại nghiêm mặt: “Chen nhau một thời gian thử mới mẻ cũng được, ở lâu sẽ phiền đấy, cái đồ ngốc nhà cậu lại to xác thế này, đến lúc đó cho cậu ăn đủ.”
Tiêu Ngọc Hoành bị mắng là đồ ngốc thế là không nói năng gì nữa, Vương Tiểu Thiên tiếp tục tìm nhà, chờ đến khi liên lạc với nhà tiếp theo, cậu cố ý dặn Tiêu Ngọc Hoành: “Lát nữa chủ nhà có hỏi thì cậu cứ nói là đi xem nhà cùng tôi thôi nhé.”
Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, cho thuê nhà kiểu này bình thường dùng tên một người là có thể thuê được rồi, đến lúc ở mà thành hai người thì chủ nhà cũng sẽ không đi truy cứu gì, đằng nào thì tiền điện nước cũng là người thuê tự trả.
Lần này người ra đón là một bà chủ, Vương Tiểu Thiên nhìn xung quanh, cũng không kém bao nhiêu so với nhà đầu tiên, giá là một nghìn, Vương Tiểu Thiên thử mặc cả một hồi nhưng vẫn không hạ giá được, thế là đi xem nhà thứ ba, cũng báo giá một nghìn tệ, cho dù có giảm được một hai trăm tệ thì phòng cũng thiếu hụt gì đó, ví dụ như sưởi ấm kém, gần cống thoát nước.
“Giá cả thành phố X đúng là, một phòng ngủ một phòng khách mà những một nghìn tệ.” Vương Tiểu Thiên cau mày ca thán: “Ở huyện nhà tôi ấy, một nghìn có thể thuê được ba phòng ngủ một phòng khách luôn.”
Rẻ vậy sao? Tiêu Ngọc Hoành lại bị giá cả ở huyện nhà cậu làm kinh ngạc, thấy Vương Tiểu Thiên đã xem ba nhà mà vẫn chưa hài lòng, bèn hỏi thử: “Hay là sang khu nam thuê?”
“Chỗ ấy không phải toàn nhà cho hộ gia đình sao?” Vương Tiểu Thiên nói, lại bắt đầu tìm nhà khác.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, sau đó lôi điện thoại ra: “Anh hỏi xem sao.”
Lần này Tiêu Ngọc Hoành lại hỏi được thật, chỉ thấy hắn cầm điện thoại nói với Vương Tiểu Thiên: “Anh quen một ông năm tư, ông ấy bảo đang định trả phòng, tiền thuê nhà một tháng có tám trăm thôi, phòng cũng được, hỏi bọn mình có muốn sang chỗ ông ấy xem không.”
“Tám trăm?” Vương Tiểu Thiên tỏ ra nghi ngờ: “Đáng tin không? Chắc không phải lại sưởi ấm kém với gần cống chứ?”
“Không biết nữa, nhưng ông ấy bảo phòng cũng được lắm.” Tiêu Ngọc Hoành thực ra cũng không hiểu một phòng ngủ một phòng khách thì còn kiểu gì khác được, “Ngay khu tây này thôi, nếu em muốn xem thì anh liên lạc với ông ấy luôn.”
Vương Tiểu Thiên nghĩ xem cũng chẳng sao, thế là gật đầu, Tiêu Ngọc Hoành bèn liên lạc với ông khóa trên kia, sau đó theo hướng dẫn của đối phương mà đi đến đầu một con ngõ.
“Lại ngay sát đường lớn này.” Hai người đều hơi ngạc nhiên, giờ khu còn phòng trống quả thực không nhiều, mọi người hầu như đến đợt hết năm mới bắt đầu trả phòng tìm phòng, thế nên hai người không nhìn thấy khu nào còn ghi cho thuê phòng ở đoạn đường khá đẹp này, chứ đừng nói đến chuyện phòng ngay mặt đường, đã thế phía dưới lại là một loạt cửa hàng nhỏ, rất tiện.
Tiêu Ngọc Hoành quen biết rộng, ông anh kia còn tự mình xuống đón, người không cao quá nhưng trông rất vừa mắt.
“Tìm được việc làm rồi à anh?” Tiêu Ngọc Hoành cười nói chuyện với ông anh kia, còn Vương Tiểu Thiên thì im lặng theo sau.
“Ừ, thế nên mới tính chuyển sang ở gần công ty.” Ông anh khóa trên nói, dẫn hai người lên tầng ba, sau đó đi đến cuối hành lang, cửa cũng chẳng đóng, đẩy cái là vào luôn.
Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên vừa bước vào liền kinh ngạc đến sững sờ, phòng đẹp đến bất ngờ, đẹp đến mức toàn là màu hồng.
“Anh ở chung với bạn gái mà.” Ông anh khóa trên ngại ngùng cười, “Cô ấy bánh bèo lắm, hồi trước bọn anh thấy tường bẩn quá nên mới đi mua giấy dán tường về dán, cô ấy nhất quyết đòi chọn hello kitty.”
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn con mèo con hồng phủ kín mọi nơi, im lặng không nói.
“Chủ nhà cho dán ạ?” Tiêu Ngọc Hoành thắc mắc hỏi.
“Vốn tầng hai tầng ba bên này là cửa hàng cơ.” Bạn gái ông anh khóa trên vẫn chưa về trường nên anh chàng hào phóng vén rèm cửa sổ ren ra cho họ xem ban công: “Mấy đứa xem này, bên ngoài có cầu thang sắt, hai năm trước hồi anh với bạn gái thuê phòng này, tầng hai là quán massage, tầng ba là sòng bài, sau đó có sinh viên báo lên là quán massage và sòng bài kinh doanh bất hợp pháp, chủ nhà còn bị cảnh sát gọi đi hỏi, thế là sửa lại thành phòng cho thuê, nhưng lúc đó chỉ sửa sang đại khái, anh biết tình hình xong thì thương lượng với chủ nhà, tường cũng không cần ông ấy sơn lại nữa, anh với bạn gái tự dán giấy lên, mấy thứ như bình nóng lạnh, đồ gia dụng, rèm cửa đều là bọn anh tự bỏ tiền ra mua, thế nên ông ấy chỉ thu bọn anh mỗi tháng tám trăm tệ, chứ tầng dưới là nghìn rưởi đó.”
Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên hiểu ra, gian này vốn là cửa hàng kinh doanh nên không chỉ rộng hơn phòng một phòng ngủ một phòng khách bình thường mấy mét vuông, phòng tắm còn ở ngay trong phòng ngủ, không đặt ngoài ban công như phòng cho thuê khác, cửa sổ cũng nhiều, mặt quay ra phố là cửa thủy tinh, điều hoành tráng hơn là phòng có tận hai cái cửa, một cái là cửa chính của khu phòng, một cái là cầu thang sắt giáp ngay tường khu nhà.
Nếu phải nói đến khuyết điểm thì chính là cầu thang bên ngoài nối liền với ban công, đồ để bên ngoài dễ bị trộm mất, bình thường cũng phải khóa cả hai cái cửa mới an toàn.
Nhưng cũng phải nói là trừ giấy dán tường hình con mèo màu hồng ra, Vương Tiểu Thiên khá hài lòng với căn phòng này, hơn nữa chỉ cần tám trăm tệ một tháng, quá hời.
Thế là lặng lẽ kéo Tiêu Ngọc Hoành sang nói chuyện, Tiêu Ngọc Hoành cũng cảm thấy căn này tốt hơn phòng một phòng ngủ một phòng khách nhiều, thế là bàn chuyện thuê lại với ông anh khóa trên kia.
“Đồ gia dụng trừ giường ra thì anh với bạn gái đều đem đi hết, bình nóng lạnh với điều hòa không mang đi được, hai đứa muốn thuê thì anh quy ra tiền bán cho hai đứa.” Ông anh kia cũng là người thực tế, thẳng thắn tính giá đồ cũ với hai người, rồi nói: “Đến lúc hai đứa trả phòng thì số đồ điện này cũng có thể bán lại cho chủ nhà, anh lúc trước cũng thỏa thuận với ông ấy rồi, sau đó ông ấy có thể cho người khác thuê phòng với giá hơn một nghìn tệ.”
Vừa hay Tiêu Ngọc Hoành cũng không muốn dùng mấy thứ đồ gia dụng kia, đương nhiên là đồng ý, sau đó tính giá với ông anh khóa trên một lúc, bình nóng lạnh và điều hòa tổng cộng hai nghìn tệ sang tên đổi chủ luôn, khuyến mại cái giường đôi.
Tiêu Ngọc Hoành ngoài mặt cười ha ha nhận cái giường tặng kèm, lòng thì nghĩ tí về vứt quách luôn, sau đó được ông anh khóa trên dẫn đi sang chào chủ nhà, kết quả chủ nhà nghe chuyện liền tăng giá, thu Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên một nghìn tệ, nói nhà trọ hai năm trước khác bây giờ rồi, cuối cùng dưới sự đồng tâm hiệp lực mặc cả của Vương Tiểu Thiên ông anh khóa trên, giảm xuống chín trăm tệ.
Chuyện thuê phòng cứ vậy mà giải quyết xong, hẹn ông anh khóa trên một tuần sau nhận phòng, sau đó hai người bèn chào từ biệt ông anh hòa nhã dễ gần kia, về trường.
“Cũng may năm ngoái đợt tôi livestream kiếm được hơn một vạn, không thì giờ cháy túi rồi.” Vương Tiểu Thiên thở dài nói, chuyến thuê nhà này tốn không ít tiền.
Tiêu Ngọc Hoành nghe cậu nhắc đến vụ livestream liền động lòng, bụng cứ ngưa ngứa: “Hay là em livestream chuyến nữa đi, bản hiện trường luôn, anh tặng thưởng cho em, còn không cần phải chiết khấu cho trang web nữa.”
Hắn dừng lại, trên khuôn mặt mang nét đẹp phương tây lộ nụ cười nhè nhẹ, mang theo chút ý xấu: “Làm một phát quấn dây đi, kiểu quấn mấy sợi dây sặc sỡ lên người ấy.”
Vương Tiểu Thiên nghe xong, ban đầu là đỏ mặt hơi cáu, nhưng nghĩ nghĩ xong thì bình tĩnh lại, rồi bắt đầu thản nhiên khiêu khích hắn: “Quấn dây? Ừm hứm, tôi dám mặc, nhưng… cậu dám cho tôi công không?”
“…Ừm, cái này à…” Ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành bắt đầu chông chênh.
Vương Tiểu Thiên cười lạnh: “Hờ hờ.”
Chơi gay quả nhiên rất khó khăn. Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng biết chuyện đau khổ nhất trên thế gian này không phải hai người có tình mà chẳng thể bên nhau, mà là bên nhau rồi nhưng vì chuyện trên dưới mà đấu như kẻ thù… lĩnh ngộ đau đớn biết bao.
“Với cả, vụ nhét tôi vào trong vali tôi ghim rồi đấy.” Nụ cười lạnh trên môi Vương Tiểu Thiên càng sâu thêm: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Thôi rồi, thành “huyết hải thâm thù” rồi.