Vương Tiểu Thiên giờ mới định thần lại, sau đó nhân lúc người khác đang cằn nhằn em gái, quay lại dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Ngọc Hoành:
Cậu làm cái gì đấy?!
Tiêu Ngọc Hoành chớp mắt nhìn cậu, bình thản.
Đừng hoảng, phối hợp với tôi.
Vương Tiểu Thiên nghiêng đầu cau mày, tỏ ý không bình tĩnh được.
Cậu thế này sẽ hại chết tôi đấy!
Tiêu Ngọc Hoành vỗ vỗ đùi cậu an ủi dưới bàn.
Không sao. Hay là em muốn kết hôn với cô gái kia?
Vương Tiểu Thiên im lặng, sau đó lặng lẽ thở dài, rất bất lực, còn em gái đã dịu lại nhìn hai người, đáy lòng vô cùng bội phục.
Không hổ là sinh viên giỏi trường A, “nhãn” ngữ cấp mười.
“Xem con này, phun cơm ra khắp bàn rồi.” Cô Vương Tiểu Thiên dạy dỗ con gái mình: “Rõ khó coi, thế này sau mà lấy chồng thì phải làm sao?”
“Khụ.” Cô em út vỗ ngực, lúng túng lên tiếng nói: “Chỉ… không cẩn thận sặc thôi mà.”
Mọi người thấy cô bé không sao liền lập tức chuyển sự chú ý về Tiêu Ngọc Hoành, cảm thấy kinh ngạc trước chuyện Vương Tiểu Thiên có bạn gái.
Mắt ông cụ không tốt lắm, nhìn chằm chằm vào điện thoại Tiêu Ngọc Hoành một hồi mới chầm chậm hỏi Vương Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, đây… là bạn gái cháu à?”
“…” Tim Vương Tiểu Thiên đập rất nhanh, từ nhỏ đến lớn chưa nói dối ông cụ bao giờ, bởi vậy tuy rất cố gắng khống chế biểu cảm của mình nhưng vẫn lộ ra sự bất an như trước, mãi đến khi cảm nhận được một cái chân dán lấy, cách ống quần mà cọ cọ cậu, động tác dịu dàng và tình cảm, cõi lòng đang hoang mang liền bình yên trở lại.
“Vâng ạ.” Vương Tiểu Thiên thừa nhận, cho dù vẫn còn bất an nhưng đã có thể bình tĩnh xoay chuyển não bộ, “Thực ra thì mới bắt đầu không lâu, vì chưa đến mức bàn chuyện hôn nhân nên cháu cũng chưa định nói vội.”
Tiêu Ngọc Hoành ở bên cạnh phụ họa: “Em gái cháu cũng học trường A, nhỏ hơn cháu một tuổi, vì Tiểu Thiên thân với cháu nên hai người cũng dần dần làm quen.”
Điện thoại của Tiêu Ngọc Hoành được người nhà Vương Tiểu Thiên chuyền tay nhau, trừ ba người đã biết nội tình ra, mọi người đều cảm thấy cô gái trong hình rất đẹp, hơn Tiểu Tuệ trong thôn quá nhiều lần, cũng hiểu được vì sao Vương Tiểu Thiên lại không muốn.
Nhưng cô của Vương Tiểu Thiên lại nhìn ra manh mối: “Ơ, bộ đồ này…”
Vương Tiểu Thiên chưa để bà nói xong đã bình tĩnh đáp: “Bộ này cháu vốn mua tặng bạn gái, sau đó phát hiện mua rộng mất rồi, mác cũng tháo mất, cửa hàng không cho trả lại nên đưa cho em nó mặc luôn, sau đó mua lại bộ khác cho bạn gái cháu.”
Cô cậu hiểu ra, cũng không nghi ngờ gì, còn em gái thì nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành, cười cười.
“Thực ra từ lúc anh ấy cho cháu bộ này là cháu đã biết anh ấy có bạn gái rồi.” Cô em út cười hì hì, làm chứng giả cho Vương Tiểu Thiên: “Xinh quá đi!”
Nếu Vương Tiểu Thiên đã có bạn gái, chuyện hứa hôn có vẻ không thích hợp nữa, ông cụ lại lấy điện thoại của Tiêu Ngọc Hoành sang nhìn một hồi, sau đó cau mày nói: “Cô gái này đẹp thì có đẹp nhưng trang điểm đậm quá.”
Ông cụ vẫn không ưa kiểu ăn mặc của đám trẻ, con gái mặc váy ngắn, đi cầu thang có thể nhìn thấy cả mông, con trai cũng có đứa hoa hòe hoa sói, chẳng có sự nghiêm túc đứng đắn của ngày xưa gì.
Bố mẹ Vương Tiểu Thiên không ý kiến gì, cô em út và chị hai chị ba của Vương Tiểu Thiên đều cho rằng trang điểm thế này rất bình thường, không phải chỉ chuốt mi tô son thôi sao? Nhìn màu da cũng không trát phấn mấy.
“Giờ con gái có mấy đứa không trang điểm đâu.” Cô Vương Tiểu Thiên cũng nói, bà mở cửa hàng bán quần áo, con gái trang điểm đậm gặp nhiều quá rồi, lại thêm trong lòng cũng cảm thấy ông cụ võ đoán hứa hôn cho Vương Tiểu Thiên như vậy cũng không tót, thế là nói đỡ cho thằng cháu: “Hơn nữa Vương Tiểu Thiên có thể thích người ta chứng tỏ đối phương rất được, ông nội cứ yên tâm đi.”
Ông cụ hơi do dự, nhưng con bé Tiểu Tuệ là một cô gái hiền lành nết na hiếm có trong thôn, ông thực sự rất thích, thế là nghĩ nghĩ rồi bắt đầu hỏi hai người về tình hình cụ thể của “Tiêu Tiểu Tuyết” kia.
“Nhà cháu ở đâu?” Ông cụ hỏi, định hỏi han thêm rồi quyết định.
“Thành phố X ạ.” Tiêu Ngọc Hoành thấy ông cụ đã dao động bèn vội vã tận dụng mọi thời cơ để thổi phồng “em gái” mình lên: “Tiểu Tuyết rất thích Tiểu Thiên, cũng vì có ý muốn kết hôn nên mới qua lại với anh ấy, trước khi cháu theo anh ấy về đây, “con bé” dặn cháu mãi là phải cố gắng thể hiện với mọi người.”
Ông cụ vừa nghe bảo con gái người ta rất nghiêm túc, hình như cũng không chê nhà họ ở nông thôn, lòng không khỏi thỏa mãn mấy phần, nhưng vẫn kiêng dè, sợ sau này Vương Tiểu Thiên với cô gái kia không về với nhau được thì lại lỡ mất Tiểu Tuệ hiền thục, thế là vẫn có ý để đó cân nhắc tiếp.
Ông cụ chịu lùi bước, mọi người đều rất vui, cũng cảm thấy tự hào thay cho Vương Tiểu Thiên, không chỉ thi đỗ đại học A danh tiếng, còn tìm được người bạn giỏi giang như Tiêu Ngọc Hoành, thậm chí bây giờ còn có một cô bạn gái cực kỳ xinh dẹp, ai cũng cảm thấy thực sự rất có tiền đồ.
Ăn xong bữa cơm, mọi người đều rất vui vẻ, sau đó Vương Tiểu Thiên mượn cớ đi đường dài mệt, dẫn Tiêu Ngọc Hoành về phòng nghỉ rất sớm, chờ cửa phòng đóng lại rồi, Vương Tiểu Thiên giơ nắm đấm đánh khẽ vào cánh tay Tiêu Ngọc Hoành một cái, rất bực mình.
“Cậu nói dối với nhà tôi như vậy, đã nghĩ đến sau này thế nào chưa?” Vương Tiểu Thiên cau mày, rất lo lắng: “Dù có thể kéo dài được một thời gian, cũng không thể kéo dài được cả đời.”
“Tôi đương nhiên không muốn kéo dài cả đời, kéo dài một thời gian là được rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nói, sau đó đi đến ngồi xuống giường Vương Tiểu Thiên, lấy đồ ngủ trong ba lô mình ra thay, sau đó vừa cởi quần áo vừa nói: “Chuyện hai chúng ta chắc chắn không thể để cụ em biết, ông ấy còn bảo thủ hơn tôi tưởng tượng, rất nhiều suy nghĩ vẫn dừng lại trước khi cải cách, căn bản không thể chấp nhận đồng tính, có lẽ biết thằng chắt duy nhất thích con trai có khi còn tức chết luôn ấy, như vậy thì lỗi của chúng ta sẽ càng lớn hơn, thế nên tôi định giấu ông cụ, cũng để lại ấn tượng tốt cho ông cụ.”
Vương Tiểu Thiên thấy hắn cởi chỉ còn lại cái quần boxer, tầm mắt dừng lại trên cơ thể cơ bắp khỏe khoắn kia một hồi, sau đó cụp mắt.
“Tức là… cậu định chờ cụ qua đời?”
“…Tôi không phải ý đó.” Tiêu Ngọc Hoành nhíu mày, cũng không mặc đồ ngủ vào ngay: “Nhưng em phải biết, con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, mà tuổi cụ em thì… tôi không hề có ý nghĩ mong ông ấy gặp phải chuyện gì không tốt, tôi chỉ đơn thuần suy xét vấn đề từ phương diện thực tế, chúng ta sẽ không phải lén lút quá lâu.”
Tiêu Ngọc Hoành nói năng uyển chuyển nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã rất rõ ràng, Vương Tiểu Thiên cũng cảm thấy hắn nói rất thực tế, nhưng mà… cậu không hề dễ chịu.
“Tôi cũng không muốn lừa dối cụ.” Vương Tiểu Thiên nói, cúi đầu ủ rũ: “Chuyện này khiến tôi có cảm giác tội ác.”
“Vậy thì em muốn kết hôn với cô gái kia theo ý ông cụ sao?” Tiêu Ngọc Hoành đi về phía cậu, ôm lấy cậu: “Nếu như em vì tận hiếu mà làm khổ chính mình, vứt bỏ suy nghĩ và hạnh phúc của mình, vậy thì em chính là ngu hiếu.”
Vương Tiểu Thiên im lặng, cậu rất hoang mang, cậu cũng rất bất mãn với cách làm của cụ mình, nhưng cậu hi vọng có thể đường đường chính chính khiến cụ thay đổi ý kiến, chứ không phải dựa vào lừa dối.
Nhưng có khả năng không? Vương Tiểu Thiên tự hỏi chính mình, nếu như không lừa dối, cụ sẽ bỏ qua ý nghĩ gán ghép cậu và cô gái kia sao? Đáp án là không thể.
Thế nên Vương Tiểu Thiên hít sâu một hơi, đã có quyết định.
“Được, chúng ta sẽ giấu cụ.” Vương Tiểu Thiên nói, sau đó ngước mắt nhìn Tiêu Ngọc Hoành: “Vậy những người khác thì sao? Khi họ đã thấy vui cho tôi, nhưng rồi lại biết được sự thật, họ sẽ khó chịu đến nhường nào?”
“Thế nên tối nay chúng ta sẽ lén đi nói thẳng với họ.” Tiêu Ngọc Hoành đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, hắn một tay ôm eo Vương Tiểu Thiên, một tay xoa gáy cậu, giọng ôn hòa dẫn dắt: “Đừng sợ, người nhà em đều yêu thương em, vì thế họ chắc chắn sẽ hiểu cho chúng ta.”
Vương Tiểu Thiên kinh ngạc: “Cậu nói tối nay hai chúng ta sẽ…”
“Không không, chỉ nói thật vụ nói dối kia thôi.” Tiêu Ngọc Hoành không lỗ mãng như Vương Tiểu Thiên nghĩ: “Tôi vẫn chưa thăm dò được suy nghĩ của bố mẹ em, yên tâm, tôi đã hứa với em, tôi sẽ không manh động.”
Vương Tiểu Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ nói thật chuyện nói dối…
“Được! Tối nay chúng ta sẽ đi tìm mọi người!” Vương Tiểu Thiên kiên định ánh mắt, cậu chỉ là người bình thường, cậu cũng muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, tuy rất bất ngờ vì tình yêu của mình lại hơi sai sai, nhưng cậu cảm thấy… cậu cả đời này có lẽ sẽ không thể có tình yêu giống như thế này nữa, vì thế cậu cũng muốn phấn đấu một lần!
Nhìn người con trai trước mắt, đáy mắt Vương Tiểu Thiên dâng lên hơi nước, cậu bỗng nhiên muốn hôn hắn, thế nên cậu hơi hếch cằm lên, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành thoáng động, khóe miệng nổi lên ý cười, hắn không nhúc nhích, hắn muốn để Vương Tiểu Thiên tự hôn hắn, nhưng mà…
Khi môi hai người chỉ còn cách một cm, Vương Tiểu Thiên dừng lại, cậu nhìn Tiêu Ngọc Hoành từ khoảng cách gần, đôi mắt đen như mực chớp mấy cái đầy phức tạp, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Mặc đồ ngủ vào đi.” Vương Tiểu Thiên thấp giọng nói, dời mắt khỏi người hắn: “Cảm đấy.”
Tiêu Ngọc Hoành hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, tuy Vương Tiểu Thiên chưa từng thừa nhận là yêu hắn, nhưng hắn biết rồi sẽ có một ngày hắn được nghe.
Thay đồ ngủ xong, hai người nằm xuống giường, chăn của Vương Tiểu Thiên đã dùng nhiều năm rồi, thế nên hơi nặng, hiệu quả giữ ấm cũng không phải quá tốt, nhưng cũng may hai người nằm sát nhau, cũng không lạnh.
Nằm sóng vai trên giường bàn trước lời giải thích, Vương Tiểu Thiên căng thẳng và bất an, chờ đồng hồ điểm mười một giờ đêm, xác định ông cụ đã ngủ say rồi, hai người bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên khoác áo bông vào, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía hắn bằng ánh mắt cương nghị, gật đầu thật mạnh.
“Ừ”!