Nè. Tiêu Ngọc Hoành ra hiệu cho cậu nhận lấy.
Vương Tiểu Thiên do dự, sau đó quay đầu liếc nhìn hai người đang ngủ ở giường đối diện, xác định hai người không tỉnh lại mới cầm lấy thanh chocolate kia.
Hơi nặng. Vương Tiểu Thiên nương ánh sáng mờ mờ mà xoay mấy lần, lại lắc lắc, trong hộp phát ra tiếng vang khe khẽ, lòng bỗng động, giờ mới biết là mình nhầm rồi, đây không phải chocolate.
Vương Tiểu Thiên lại nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành, người kia nằm nghiêng người bên cạnh cậu, một tay chống đầu, rõ ràng không phải giường hắn mà hắn trông còn thảnh thơi hơn cả chủ nhân cái giường là Vương Tiểu Thiên.
Bóc đi. Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ, dùng cằm chỉ chỉ “chocolate” trong tay Vương Tiểu Thiên.
“…” Vương Tiểu Thiên không bóc ra mà mặt lạnh tanh, nhét món quà vào trong tay hắn, sau đó đưa tay đẩy hắn, ra hiệu hắn mau xuống.
Nếu như đúng là chocolate, cậu miễn cưỡng cũng sẽ ăn, nhưng nếu giờ đã biết là không phải, cậu có nói gì cũng sẽ không nhận.
Không thể dây dưa mãi nữa.
Tiêu Ngọc Hoành thấy quà bị từ chối, không khỏi nhíu mày, sau đó không chỉ không chịu xuống mà còn cậy mình to con, hai tay kéo Vương Tiểu Thiên một cái, sau đó xoay người, đè lên người cậu.
Vương Tiểu Thiên căng thẳng, nằm trên chiếc giường cứng ngắc, im lặng nhìn người đè trên người mình.
Tư thế này… không ổn lắm.
Tiêu Ngọc Hoành cũng hơi lúng túng, tuy rất muốn hôn hôn ôm ôm người trước mắt, nhưng biết rõ cưỡng ép quá chỉ có thể khiến Vương Tiểu Thiên phản cảm, thế nên cũng không làm gì, chỉ lại cầm “chocolate” trong tay đưa sang.
Nè. Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu bằng vẻ mặt lấy lòng.
Vương Tiểu Thiên cau mày im lặng một hồi, cuối cùng vẫn cầm lấy món quà, sau đó nghe lời xé lớp giấy gói ra.
Tuy đã có tiếng ngáy của cậu béo che lấp, nhưng tiếng xé giấy vẫn hơi chói tai, sau đó lúc Vương Tiểu Thiên xé băng dính không cẩn thận “xoẹt” một tiếng, âm thanh rất lớn khiến Đoàn Sách ngủ đối diện cậu mơ màng tỉnh lại, dọa Vương Tiểu Thiên sợ đến lập tức dừng hành động.
Mắt thấy Tiêu Ngọc Hoành vẫn không nhúc nhích, Vương Tiểu Thiên vội vàng giơ tay ấn hắn xuống, sau đó nhanh chóng xốc chăn lên che hắn đi, Tiêu Ngọc Hoành cũng phối hợp, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vùi mặt vào ngực Vương Tiểu Thiên, vốn không căng thẳng gì nhưng cũng bị Vương Tiểu Thiên làm căng thẳng theo.
Trong không khí lành lạnh tựa như có tiếng tim đập thình thịch.
Hai người bên kia vừa nằm yên, Đoàn Sách bên này liền ngẩng đầu lên, sau đó mở đôi mắt mơ màng quét một vòng ký túc tối om, sau đó nhìn sang Vương Tiểu Thiên giường bên, thấy cậu yên lặng ngủ, chỉ có một cái đầu thò ra ngoài chăn bông, thế là ngáp một cái rồi nằm xuống trở mình, ngủ tiếp, không hề phát hiện ra điều gì.
May giờ đang là mùa đông, chăn bông của Tiêu Ngọc Hoành trông như có người, không thì Đoàn Sách đã phát hiện ra rồi.
Vương Tiểu Thiên len lén hé một mắt ra, thấy Đoàn Sách đã ngủ lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, còn Tiêu Ngọc Hoành trốn trong chăn cựa quậy định chui ra, Vương Tiểu Thiên thấy không ổn bèn tức tối xách tai hắn một cái, Tiêu Ngọc Hoành bèn ngoan ngoãn, sau đó hai người duy trì tư thế ôm ấp đó tiếp tục im lặng mười mấy phút, mãi đến khi Vương Tiểu Thiên xác định Đoàn Sách đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi mới xốc chăn lên.
Tiêu Ngọc Hoành đang nghiêng đầu bò ra trên ngực cậu, thấy Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng để hắn ra rồi, bèn ngẩng đầu lên cười với cậu, không hề chê nằm trong chăn nghẹt thở.
Vương Tiểu Thiên lạnh mặt đẩy hắn sang một bên, sau đó tự chui vào trong chăn, Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú hơi hồng lên trong bóng tối, sau đó hắn lặng lẽ xốc một góc chăn lên nhìn vào bên trong, mới phát hiện Vương Tiểu Thiên đang trốn trong đó xé giấy bọc.
“…” Hắn rất muốn làm gì đó. Tiêu Ngọc Hoành nằm xuống, mắt nhìn trần nhà, bắt đầu nhẩm tám vinh tám nhục.
Vương Tiểu Thiên nhanh chóng bóc xong lớp vỏ bọc, sau đó chui ra khỏi chăn dựa vào tia sáng kia mà nhìn cẩn thận, quả nhiên không phải chocolate, mà là một cái hộp nhỏ dài bằng da thuộc, giống kiểu như dây chuyền, thế là quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành một cái xong mới chầm chậm mở ra.
Thứ đồ bên trong dần dần hiện ra trước ánh trăng, bề ngoài phản xạ lại ánh bạc, nhưng không phải dây chuyền mà là một chiếc bút máy.
Bút máy?
Vương Tiểu Thiên hơi bất ngờ, lấy một chiếc bút máy từ trong hộp phủ một lớp gấm ra, hơi nặng, nhưng nặng vừa đủ độ, vừa không có cảm giác nhẹ tênh của bút nhựa bình thường, vừa không cảm thấy quá nặng, cầm lên cảm giác rất sướng tay, khiến Vương Tiểu Thiên không nhịn được mà muốn lấy giấy ra viết thử.
Bút máy tuyền một màu trắng bạc, chỗ tiếp giáp giữa thân bút và nắp thì màu vàng kim, chỗ bắt mắt nhất chính là kẹp trên nắp bút, nạm một viên kim cương sáng lấp lánh!
Vương Tiểu Thiên hướng về ánh trăng nhìn đi nhìn lại, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, rồi cầm điện thoại của mình từ dưới chăn ra mở note gõ mấy chữ, sau đó đưa cho Tiêu Ngọc Hoành xem.
[Vàng và kim cương nạm bên trên là thật à?]
Tiêu Ngọc Hoành liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, chỉ cười không nói.
Vàng là vàng thật, kim cương cũng là kim cương thật, vốn Tiêu Ngọc Hoành định mua đồng hồ đeo tay cho Vương Tiểu Thiên, nhưng nghĩ lại thì loại đồ dễ lọt vào tầm mắt như đồng hồ đeo tay không thích hợp với Vương Tiểu Thiên lắm, cậu nghèo và tiết kiệm rõ như ban ngày, mà trong trường lại không ít người lắm chuyện, cảm thấy rất dễ đẩy Vương Tiểu Thiên vào vòng dư luận, thế nên Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định tặng bút máy, Vương Tiểu Thiên để bút vào trong túi rồi là chẳng ai biết nữa, sau đó lúc học trên thư viện thì lại lấy ra dùng, vừa ý tứ vừa thực dụng.
Chờ sau này hai người xác định quan hệ rồi, hắn sẽ tặng cậu đồng hồ đeo tay sau. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ vậy.
Cầm lấy điện thoại của Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành cũng gõ mấy chữ vào note:
[Thích không?]
Vương Tiểu Thiên thấy hắn không trả lời mình là đã đoán được cây bút máy này tuyệt đối giá không thấp, là loại doanh nhân cao cấp chuyên dùng để khoe mẽ, oách thì oách thật nhưng cậu không nhận nổi.
Thế là để cái bút vào lại hộp gấm, trả cho Tiêu Ngọc Hoành, tỏ ý mình không thể nhận.
Tiêu Ngọc Hoành đã sớm liệu được là cậu sẽ phản ứng như vậy, bèn tự mở hộp ra, lại cầm cái bút máy lên rồi tháo nắp bút, cho Vương Tiểu Thiên xem ngòi bút bằng kim loại.
Vương Tiểu Thiên không muốn nhìn lắm, bị hắn đẩy mãi mới bất đắc dĩ mở đèn flash điện thoại ra chiếu, chỉ thấy trên ngòi bút màu vàng hiện mấy chữ cái nho nhỏ, hơn nữa ở giữa còn là hình trái tim:
TNH ❤ VTT
Đã khắc chữ rồi, tỏ ý chiếc bút này trừ hai người ra thì không ai có thể dùng nữa.
Ánh mắt Vương Tiểu Thiên lay động, Tiêu Ngọc Hoành nhìn thấy cậu đã nhìn rõ dòng chữ rồi bèn mỉm cười thật khẽ, cầm bút rồi nắm lấy tay Vương Tiểu Thiên, viết từng nét từng nét lên lòng bàn tay cậu.
Vương Tiểu Thiên lại ngoan ngoãn để hắn viết, mắt nhìn thẳng vào hắn trong bóng tối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị ngòi bút vạch lên ngưa ngứa, rồi lại đau đau.
Tiêu Ngọc Hoành viết xong, giờ Vương Tiểu Thiên mới cúi đầu nhìn, phát hiện trên tay mình có ba chữ viết rất phóng khoáng:
Tiêu Ngọc Hoành.
“…” Vương Tiểu Thiên chớp mắt, tự nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp vì ba chữ này.
Sâu trong lòng, dường như có thứ gì đó xé đất chui lên.
Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình mà ngẩn ra, đoán chắc là cậu đã động lòng rồi, thế là do dự một chút rồi quyết định nhân cơ hội này, chầm chậm rướn mặt về phía cậu đầy mong đợi, Vương Tiểu Thiên cũng ngẩn ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay viết ba chữ “Tiêu Ngọc Hoành” nóng rực, trong lúc ngơ ngác đã để Tiêu Ngọc Hoành hôn thật.
Tiêu Ngọc Hoành lòng còn kiêng dè nên chỉ hôn một cái rồi rời ra ngay, sau đó quan sát sắc mặt Vương Tiểu Thiên thật kỹ, thấy cậu nhìn về phía mình nhưng không phản ứng gì, thế là cong môi cười, lại hôn.
Lần này, Tiêu Ngọc Hoành chọn triền miên.
Vương Tiểu Thiên ban đầu chỉ mở mắt nhìn, sau đó cũng có cảm giác, khi hầu kết bị đối phương đột ngột ngậm lấy, Vương Tiểu Thiên ngửa đầu ra sau hít sâu một hơi, cả người đều mềm nhũn.
Trong mơ màng, cậu nhìn thấy mặt trăng qua kẽ rèm cửa sổ, sau trận mưa tuyết, trăng sáng ngời, vừa lớn vừa tròn, tựa như trung thu.
Vương Tiểu Thiên chợt nhớ hồi còn bé, cậu nhớ cậu lần đầu tiên được ăn bánh trung thu hạt sen trứng muối, đựng trong chiếc hộp rất tinh xảo, trông không giống loại bán trong chợ thôn.
Một cái nhỏ xíu, to ngang ngang như quả trứng gà, mà trong hộp chỉ có bốn cái, cụ một cái, cậu một cái, bố mẹ một cái, ba chị và em gái một cái.
Sau đó cậu được cụ ôm vào lòng, không chỉ ăn hết cái của mình mà cuối cùng còn ăn cả của cụ, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy ngon nên lại muốn nữa, kết quả quay đầu nhìn lại, ba chị và em gái mỗi người cầm một phần tư cái bánh nhỏ xíu, đang ngồi đó liếm từng chút một.
Có người từng nói, dù là trẻ con nhưng vẫn hiểu tình cảm, Vương Tiểu Thiên mới chừng năm sáu tuổi đã lần đầu tiên nếm trải cảm giác hổ thẹn.
Vương Tiểu Thiên đột nhiên bừng tỉnh.
Tiêu Ngọc Hoành đã hôn lên xương quai xanh của cậu, cũng xốc áo ngủ của cậu lên, khi hắn đang định tiến thêm bước nữa thì đột ngột bị Vương Tiểu Thiên đẩy ra.
Tiêu Ngọc Hoành đang cao hứng, bị đẩy ra cũng chẳng để tâm, mang nụ cười nhè nhẹ định rướn lên hôn cậu, sau đó liền bị Vương Tiểu Thiên tát tỉnh.
“Bốp!”
Tiếng tát giòn đanh vang dội, cực kỳ nổi bật trong đêm khuya, Đoàn Sách lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đang ngồi trên giường đối diện giật mình đến tỉnh ngủ, sau đó định thần nhìn lại mới phát hiện là Tiêu Ngọc Hoành chạy lên giường Vương Tiểu Thiên.
Tiêu Ngọc Hoành ôm mặt ngơ ngác ngồi đó, thấy Đoàn Sách tỉnh rồi cũng mặc kệ, nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thiên rồi đưa tay kéo cậu.
Vương Tiểu Thiên gạt mạnh tay hắn ra, sau đó cầm hộp gấm đựng chiếc bút máy vứt vào ngực Tiêu Ngọc Hoành, lạnh lùng ra lệnh: “Xuống.”
“Tiểu Thiên…”
“Xuống!” Vương Tiểu Thiên không ngờ lại gầm lên, lần này đến cậu béo đang ngáy ngủ cũng tỉnh lại.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn Vương Tiểu Thiên một cái thật sâu, giờ mới chịu bò về giường mình, Vương Tiểu Thiên xốc chăn đắp lên, mắt đỏ hoe trốn vào trong chăn.
Cậu béo lầm bầm trở mình trên giường, sau đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Ngọc Hoành cũng không trả lời, im lặng ngồi lên giường mình, Đoàn Sách xoa mặt một cái ổn định tâm trạng xong mới giải thích với cậu béo ngủ bên dưới: “Không có gì, Tiểu Thiên mơ ác mộng thôi, mày ngủ tiếp đi.”
Cậu béo nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, thế là lại lầm bầm một tiếng, ngủ tiếp, Đoàn Sách nhìn Vương Tiểu Thiên đang trốn trong chăn, lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành im lặng ngồi bên dưới, trong lòng đã hiểu ra rất nhiều, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng có vài thứ đã thay đổi, ba người đều biết.
====