Phụ nhân tựa cửa, ngạc nhiên quay đầu nói với phu quân: "Chuyện gì thế nhỉ, nhiều người đi đường này thế?"
"Ừ, từ sáng giờ không nghỉ ngơi được chút nào." Chủ quán vẫn bận rộn, tranh thủ đáp.
Mấy người kia vào thì hết bàn, phụ nhân cười nói: "Khách quan, thật là ngại, các vị có thể ngồi cùng không?"
Có một người trong đó phủi bụi trên người, không để ý nói: "Đi thôi, chúng ta đang gấp."
Phụ nhân quay đầu lại nhìn quanh một lượt. Cũng chỉ có bàn Túc Mệnh ít người, nhưng Túc Mệnh khinh mạn giương mắt nhìn làm phụ nhân đứng im tại chỗ. Vừa hay có bàn đứng dậy đi, người vừa tới tự nhiên vào ngồi. Phụ nhân mới hồi phục tinh thần, vội qua thu dọn.
Túc Mệnh cúi mắt, gắp bánh bao cho Lưu Quang: "Nếm thử, mùi vị cũng không tệ."
"Để ta tự làm." Lưu Quang nhận, sau đó không tiếng động mà ăn.
Túc Mệnh nhìn Lưu Quang, khẽ cười, vỗ tay nàng nhẹ giọng nói: "Thế nào, bây giờ chỉ mới lộ trình nửa ngày mà không được?"
Trên lưng Lưu Quang cứng đờ, tiện đà thẳng người lại, đề phòng nhìn Túc Mệnh. Nàng luôn cảm thấy... Túc Mệnh không có khi nào mà không khảo nghiệm nàng.
Túc Mệnh vẫn là cười, nhưng lực chú ý lại bị lời nói bên cạnh hấp dẫn.
"Cái gì? Thái tử muốn qua Ngạn Quốc?"
Nghe được tiếng phụ nhân kinh hô, Lưu Quang kinh ngạc dừng đũa.
"Ừ, nghe nói là bởi vì Tri Ngọc đại sư của Ngạn Quốc đến chúc mừng, cho nên tự mình đi nói lời cảm tạ."
Tin tức này đúng là mấy người vừa mới vào kia nói.
"Chẳng lẽ trở về cùng đại sư?" Phụ nhân đoán.
"Không biết, chỉ là nghe nói dọc đường đều có quan binh gác, các trạm kiểm soát tra xét đắc đặc biệt nghiêm. Chúng ta sợ trễ nãi việc làm ăn cho nên phải gấp gáp trở về, đi đường gần nhất."
"Nghe nói đại sư là đại mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng lẽ Thái tử mới vừa cưới Lưu Quang tiểu thư liền sinh dị tâm?" Lại có người xen vào.
"Sao có thể vậy được? Hoành Quốc chúng ta phong thuỷ tốt, người Ngạn Quốc không sánh bằng." Phụ nhân ha ha nói xong, vừa quay đầu lại thấy Túc Mệnh.
Túc Mệnh bắt tay thưởng thức chiếc đũa, mặt không chút thay đổi nhìn phụ nhân.
Phụ nhân xấu hổ, sau đó đến châm trà: "Đương nhiên, cũng có người nhân trung long phượng như công tử." Dứt lời, lại nhìn Lưu Quang. Hẳn là cảm thấy nàng bôi nhọ lời nói vừa rồi, rất nhanh chuồn mất.
"Ta thấy Lưu Quang tiểu thư dù có đẹp, Thái tử cũng không có khả năng cả đời chỉ nhìn một mình Thái tử phi nha. Ôi, Lưu Quang tiểu thư đáng thương, tương lai nhất định phải độc thủ phòng không, tịch mịch khó nhịn..."
Chủ quán đột nhiên thổn thức liền khiến cho nhóm thương khách nào đó đồng cảm, tất cả đều gật đầu.
"Thì có liên quan gì tới ông, " phụ nhân qua đi điểm đầu chủ quán, cười nói, "ông lo nhìn một mình lão nương ta đi."
"Phải phải, ta nhìn bánh bao của ta vậy." Chủ quán nhún nhún vai, vờ bất đắc dĩ thiêm củi.
Trà bằng nhất thời một trận cười vang.
Đột nhiên lại có người nói: "Mà nói, tân Thái tử phi chúng ta thần bí như Tri Ngọc đại sư kia vậy, không biết trông như thế nào."
"Mặc kệ là tân Thái tử phi gay Tri Ngọc đại sư, mặc kệ là đẹp tới trời hay xấu tới dưới đất đều là tiểu dân chúng ta nhìn không được, mấy người dừng nhớ thương đi." Phụ nhân nói xong lại quay đầu nhìn Túc Mệnh, cong khóe miệng cười, pha dư âm phong vận, "Hả công tử, cậu nói xem ta nói có đúng không?"
Túc Mệnh gật đầu, mở miệng nói: "Có vài phần đạo lý."
Phụ nhân vui vẻ: "Thế gian nếu có thêm vài mỹ nam tử như công tử cũng đã đủ cho chúng ta rồi."
Lưu Quang ngồi bên cạnh Túc Mệnh có chút nóng mặt. Ánh mắt bà cô này như ong bướm, lúc nào cũng dừng ở trên người Túc Mệnh, thái độ đã vậy thì thôi con dùng ngôn ngữ hạ lưu như thế.
Túc Mệnh không dấu vết nhẹ giọng nói: "Người miền quê, suồng sã quen."
Lưu Quang hồi phục thái độ bình thường, cảnh giác Túc Mệnh hơn. Biết nàng phi phàm, nhưng nếu mình ở trước mặt nàng như nước giếng trong trong suốt thì không khỏi làm người ta tâm sinh nguội lạnh. Được nàng tương trợ là một chuyện, bị nắm giữ sinh mệnh lại là chuyện khác.
"Chúng ta phải đi gấp sao?" Lưu Quang nhỏ giọng hỏi. Vừa rồi nếu đã nghe được tin tức Thái tử lên đường qua Ngạn Quốc, nói vậy không nên nhàn nhã như vậy đi? Trong lòng nàng luôn có loại cảm giác bất an.
"Không vội." Túc Mệnh uống hớp trà, "Nếu hắn thật muốn thấy ta, hoàng đế sẽ cho hắn như nguyện."
Lưu Quang không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Diễm Trì đã đi trước, ngươi quên?" Túc Mệnh nói.
"Ờ." Lưu Quang nghĩ nghĩ, cái hiểu cái không gật đầu.
Về sau, trà bằng chuyển đề tài khác. Hoặc là tin đồn này nọ, hoặc là các nơi phong tình, hoặc là chuyện lạ kỳ nhân... Túc Mệnh hứng thú, Lưu Quang cũng dần dần hoặc cười hoặc thán theo. Sau đó, trà bằng có người đến có người đi, Túc Mệnh cùng Lưu Quang cũng đứng dậy ra đi.
Rời đi trà bằng, hai người tiếp tục cưỡi cùng một con ngựa. Một đường đi lại nhẹ nhàng.
Qua tháng năm, thời tiết có chút oi bức. Đi được rất lâu, hai người nhìn đến một rừng trúc. Hai người xuống ngựa, Lưu Quang dắt ngựa ở phía sau, Túc Mệnh ở phía trước mở đường. Vào rừng, xung quanh vào sâu dần dần thêm yên tĩnh. Sau đó là nghe được tiếng nước.
Đi ra rừng trúc, trước mắt rộng mở trong sáng, một khe núi vắt ngang.
"Đi rửa tay đi, " Túc Mệnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, "ngày mai có thể có mưa, đêm nay chúng ta phải tìm nơi trú lại."
Lưu Quang cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng nàng nhìn không ra dấu hiệu gì, nghe lời cột ngựa xong vén tay áo đi đến khe núi.
Cùng Túc Mệnh cưỡi cùng một con ngựa luôn có chút câu nệ, thời khắc chú ý sợ đụng vào Túc Mệnh cho nên cũng rất khẩn trương. Lấy nước suối rửa mặt, cả người đều thanh tỉnh hơn. Lưu Quang cúi đầu nhìn xem dòng nước chậm chạp thong dong, đợi gợn nước tán đi, gương mặt chậm rãi phản ngược đến.
Nàng còn nhớ rõ ánh mắt của phụ nhân ở trà bằng khiến nàng đứng ngồi không yên...
Đột nhiên có nước dính trên mặt, Lưu Quang quay đầu, nhìn đến Túc Mệnh vui sướng ngồi trên hòn đá, một tay gảy nước. Thấy mình nhìn nàng liền tát một ít nước qua. Lưu Quang vội nghiêng người tránh nhưng vẫn là dính. Nàng trừng mắt nhìn Túc Mệnh. Nhưng Túc Mệnh cũng không bỏ qua, cúi người tát luôn bằng hai tay. Lưu Quang né không kịp, thiếu chút nữa té xuống, nàng vội vàng lui bước lại làm ướt áo hơn. Chật vật như vậy làm Lưu Quang tức giận, vì thế nàng phản công tát nước trở về.
Túc Mệnh căn bản không có ý định tránh né, hứng hết. Trên đầu, trên mặt, trên người đều ướt.
"Nước lạnh thật." Túc Mệnh bình tĩnh cười nói.
Lưu Quang lại sửng sốt, nàng nghĩ Túc Mệnh sẽ trốn.
"Ngươi nghĩ ta sẽ né sao?" Túc Mệnh nhướng mày. "Nếu ta né, có lẽ sẽ càng chật vật."
Lưu Quang hơi hơi ôm ngực.
"Ta né, có lẽ sẽ không biết nước lạnh như vậy." Túc Mệnh lại nói.
Lưu Quang im lặng.
"Gặp chuyện, muốn trốn tránh, ngươi sẽ không làm được đại sự." Túc Mệnh lau nước trên đầu, "Không phản kháng, chỉ biết thương xót."
Lưu Quang thở ra, chậm rãi ngồi xuống.
"Mà như vừa rồi ngươi giận tím mặt như vậy, cũng là dễ dàng bị nhìn thấu." Túc Mệnh đứng dậy, đi đến bên cạnh Lưu Quang, "Đứng lên."
Lưu Quang chậm rãi đứng dậy, đối mặt Túc Mệnh.
Túc Mệnh tiến lên từng bước, khoảng cách cùng Lưu Quang phi thường gần.
"Nương tử, vì phu quân xin hãy cởi áo ra đi."
Mặt Lưu Quang lại nóng, nàng vội lui về phía sau, lại quên mặt sau là cái gì. Vì thế hụt chân, thế này mới chính thức té xuống nước.
Túc Mệnh mở to mắt nhìn, sau đó cười ha ha.
Nước rất lạnh. Dòng nước không có cuốn trôi Lưu Quang, cho nên nàng nhắm mắt lại đem mình chìm vào nước, nhưng nước không sâu.
Lưu Quang ở đó không nhúc nhích. Túc Mệnh cười một hồi lâu mới dừng lại, sau đó lẳng lặng đứng trên bờ nhìn Lưu Quang.
Gợn nước lan truyền trên mặt của nàng giống như khuôn mặt được đánh dấu bằng ánh sáng, giữa như ẩn như hiện đó vậy mà lại cảm thấy nàng có chút đẹp.
"Lên đây đi." Rốt cục Túc Mệnh nói chuyện.
Nhưng Lưu Quang vẫn không nhúc nhích. Hoặc đã không thể động, mặc cho khuôn mặt chìm nổi trong nước.
Túc Mệnh lạnh lùng nhìn, cong khóe miệng mà cười.
Một hồi lâu sau, Lưu Quang mới ngồi dậy. Nước lăn từ trên mặt xuống, không phân biệt được là nước hay nước mắt. Chậm rãi đứng lên, Lưu Quang đi lên bờ, vệt nước theo từng bước chân; xiêm y ướt sũng cũng dán chặt thân mình. Lưu Quang trông có vẻ hơi co ro.
"Đổi y phục đi." Túc Mệnh nhẹ giọng nói, sau đó phi thân nhảy lên gò đất cạnh khe núi.
Lưu Quang ngẩng đầu, mới hiểu được Túc Mệnh đứng đó canh chừng. Trong đầu Lưu Quang kỳ thật là rỗng tuếch, nàng đờ đẫn lại lưng ngựa lấy xiêm y. Sau đó run rẩy mà thay.
Túc Mệnh đứng trên cao nhìn xung quanh. Bốn phía vẫn thập phần im lặng, không có người ngoài. Vì thế nàng cúi mắt nhìn Lưu Quang đang đổi xiêm y – người vừa rồi nàng chơi có hơi ác. Hôm qua vì trừng phạt, cảnh cáo mà lệnh nàng cởi đồ, nhưng cũng không có làm nàng xích lõa. Mà giờ khắc này nàng hoàn toàn cởi, dù biết rõ mình có thể sẽ nhìn đến, cũng không có bất an hay không khoẻ. Túc Mệnh mỉm cười, lấy khăn lau nước trên mặt.
Nhìn Lưu Quang đổi xong xiêm y, thấy nàng lấy ra một bộ nam trang, sau đó nhìn mình. Túc Mệnh xuống gò đất, đi đến trước mặt Lưu Quang.
"Ngươi cũng thay đi." Lưu Quang thấp giọng nói.
"Không phải vừa nhờ ngươi cởi dùm sao." Túc Mệnh cũng thấp giọng nói, sau đó thản nhiên giang hai tay.
Lưu Quang chớp mắt, thở dài, vụng về cởi thắt lưng cho Túc Mệnh.
"Trong nước thế nào?" Túc Mệnh híp mắt hỏi.
Lưu Quang dừng một chút, cúi thấp đầu nói: "Rất lạnh."
"Ngươi chờ ta cứu ngươi sao?" Túc Mệnh lại hỏi.
Lưu Quang dừng một chút, đầu cúi thấp hơn: "Không phải."
"Hủh?" Túc Mệnh nâng Lưu Quang lên, buộc nàng đối diện mình.
Lưu Quang có chút hoa mắt, tựa như vừa rồi cách gần Túc Mệnh như vậy. Dù biết gương mặt này là Túc Mệnh ngụy trang, nhưng bị nhìn thẳng như vậy vẫn làm người ta không thở nổi.
Lưu Quang cắn chặt răng, nói: "Nếu hôm nay chờ ngươi cứu ta, thì ngày mai phải chờ ai?"
Sau một lúc lâu, Túc Mệnh mới cười nói: "Cho dù tới ngày mai, ngươi cũng sẽ không mất đi hi vọng, bằng không sao ngươi sống được tới ngày nay?"
"Nói cách khác, nếu ta không xuất hiện, ngươi vẫn sẽ có biện pháp tốt giải quyết chuyện ngươi muốn làm." Đột nhiên Túc Mệnh nghĩ vậy, sau đó cúi mắt, "Ta đảo loạn cuộc sống của ngươi?"
Lưu Quang cũng cười: "Nếu không có các ngươi, chỉ sợ ta đã chết dưới giếng cùng hổ phách của Thái tử."
Thay áo cho Túc Mệnh, Lưu Quang gom lại y phục ướt, lại thở dài: "Nước giếng không giống nước suối, ta thật thiếu Diễm Trì một câu cảm ơn."
Túc Mệnh chọn mi cười nói: "Thôi, lúc trước không thấy ngươi, nàng gấp đến độ nhảy thẳng cẳng. Nếu còn nhớ việc này thì sẽ không vội vàng đi tìm ngươi."
Lưu Quang nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có chút nghẹn ngào.
"Chúng ta đi thôi." Túc Mệnh đi qua dẫn ngựa, cùng Lưu Quang đi ra rừng trúc.
Ra khỏi rừng trúc, Túc Mệnh xoay người lên ngựa, Lưu Quang cũng lên theo. Túc Mệnh quay đầu cười khẽ, mị nhãn tứ tung nói: "Nương tử, cần phải ngồi vững vàng." Nói xong ghìm ngựa chạy đi.