Ban đêm, Túc Mệnh, Lưu Quang ở cùng một phòng.
Lưu Quang muốn ôm chăn xuống dưới đất nằm lại bị Túc Mệnh tóm lại ấn lên giường. Nhìn đôi gối trầm hương sắp xếp chỉnh tề, đột nhiên Lưu Quang rất khẩn trương.
"Sao, chưa bao giờ ngủ cùng ai?" Túc Mệnh tựa vào giường hỏi.
Lưu Quang ngẩng đầu nhìn nàng. Chỉ thấy đôi mắt Túc Mệnh nghịch sáng thập phần tà khí.
Phải, nàng là nữ tử nước láng giềng nổi danh nhất, uy vọng trong lòng dân thậm chí vượt qua Hoàng hậu thống lĩnh hậu cung; phải, nàng là Tri Ngọc đại sư, có thể bấm tay như thầy tướng số, có thể làm pháp dự đoán tương lai, quyền lực chỉ dưới Hoàng đế. Tất cả điều đó đều là nghe nói. Từ lẻ loi cô đơn sống lay lắt qua ngày, cho tới tài năng ghen tị khi nghe được, phú quý cũng thế, Túc Mệnh đều là người đứng trên tất cả. Có lẽ, có thể so với một vị nữ hoàng đi. Nhưng nàng là người cách mình rất xa xôi không phải sao?
Sau khi nghe xong câu đó Lưu Quang thôi không nghĩ nữa, Túc Mệnh không như trong tưởng tượng của nàng. Hai người như cách xa tới lệch trời, đây là sự thật. Nhưng thực tại thì sao? Nàng cùng nữ tử bị thần hóa ở cùng một chỗ, mà nàng lại chỉ cảm thấy nàng ấy thập phần tà khí. Dùng ngữ khí ngả ngớn nói chuyện, dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn nàng.
"Ngươi đã ngủ với rất nhiều người?" Bỗng, Lưu Quang cố lấy dũng khí hỏi ngược lại.
Túc Mệnh sửng sốt, sau đó bắt tay đếm: "Ngươi biết Diễm Trì, Bảo Kiều rồi, mà ngươi chưa biết Phượng Thành, Đào Khê..."
Lưu Quang chụp tay dừng Túc Mệnh, nổi nóng nói: "Dừng! Ngươi là ai, ta là ai chứ?"
"Ta là ai, ngươi là ai?" Túc Mệnh cười lạnh một tiếng, thuận thế ngồi trên giường, "Ngươi nói, ta là ai? Ngươi là ai?"
"Ngươi là Tri Ngọc đại sư tiếng tăm lừng lẫy, " mắt Lưu Quang tối sầm, "ta ——là Yến Lưu Quang."
"Hừ, " Túc Mệnh trầm mặc một lát, "sai rồi."
"Làm sao sai?" Lưu Quang cười khổ, "Vậy ngươi nói, ta là ai?"
"Ngươi là——" Túc Mệnh nhìn áo ngủ bằng gấm mềm mại, cười, "Ngươi cho là vì sao chúng ta phải ngủ trên một cái giường? Ngươi là nương tử của ta, ta là phu quân của ngươi, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu?"
Lưu Quang khẽ cười, vội hỏi: "Vậy chẳng phải ngươi có tam cung lục viện? Chính ngươi nói Diễm Trì các nàng cũng từng cùng giường với ngươi."
Túc Mệnh đứng hình, ngồi dậy: "Ừ, chính là như thế đấy, muốn nói gì thì nói đi, giỡn cũng không sao hết."
Lưu Quang chậm rãi thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn Túc Mệnh.
Túc Mệnh nhìn Lưu Quang, ôn nhu nói: "Ngươi nha, mấy năm nay cẩn thận đến quen đúng hay không? Thân thể tùy thời ở vào trạng thái cảnh giới, cả người đều căng thẳng. Mỗi lần gặp người gặp chuyện đều phải nhớ rất nhiều, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Mệt chết đi được. Cho dù ở bên cạnh mẹ ngươi cũng không thể để cho người ta nhìn ra ngươi là con gái của bà. Nhìn mẹ ngươi điên, ngươi chắc cũng muốn điên theo."
Mắt Lưu Quang chậm rãi rớt từng giọt nước mắt.
Túc Mệnh nhìn Lưu Quang khóc, sau đó vươn tay, lấy đầu ngón tay tiếp được một giọt. Nàng đặt ở bên môi nhấp nó, sau đó nói: "Nghe nói lệ mặn, giờ ta mới biết."
"Ngươi chưa bao giờ khóc?" Lưu Quang vừa lau lệ vừa nghẹn ngào hỏi.
"Ta còn chưa từng gặp chuyện làm ta khóc." Túc Mệnh lãnh đạm nói, "Ngươi phải thả lỏng chính mình, ta mới có thể trị bệnh cho ngươi được."
"Ngươi —— vì sao giúp ta?" Lưu Quang ngơ ngác hỏi.
Túc Mệnh nghiêng cúi đầu trong chốc lát: "Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của mình lúc Thái tử nhìn trúng không?"
Lưu Quang chần chờ một chút, sau đó gật đầu: "Nói muốn quên, lại có thể nào quên."
"Nhưng ta chưa từng thấy, " Túc Mệnh cười, "Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân. Là mỹ nhân, ai ai cũng yêu mến."
"Chỉ vì thế mà hao tổn?" Lưu Quang nghi hoặc mà có chút bất an.
"Đáng hay không đó là chuyện người khác, ngươi không cần lo lắng, " Túc Mệnh trấn an Lưu Quang, sau đó duỗi lưng, "Mệt rồi, chúng ta ngủ đi."
Lưu Quang cắn môi nhìn dung nhan biếng nhác nằm nghiêng của Túc Mệnh, nàng lại càng cảm thấy Túc Mệnh là một người không đồng nhất.
Khi ngủ, Túc Mệnh nằm trong, Lưu Quang nằm ngoài; mỗi người một gối, mỗi người một chăn, ở một giường nhưng lại không ở một giường. Hô hấp Túc Mệnh rất nhanh đều đặn. Lưu Quang mở to mắt thấy thụy nhan của nàng nhưng lại thành đêm khó ngủ.
Ngày thứ hai, trời vẫn mưa lớn. Lưu Quang theo Túc Mệnh đi cùng Trương lão dùng điểm tâm sáng. Bọn họ ngồi trong phòng, dựa vào cửa sổ, đánh giá mưa bên ngoài.
Túc Mệnh mượn một bàn cờ muốn chơi cùng Lưu Quang, Lưu Quang chối từ chỉ nói sẽ không. Túc Mệnh cũng không từ bỏ, nổi hứng lên làm thầy, dạy cho Lưu Quang. Đúng như nàng suy nghĩ, Lưu Quang là một người thông minh, chỉ lui tới vài lần là có thể suy tư bố cục tốt.
Đến chiều, trời trong, Lưu Quang xin Túc Mệnh muốn học kỵ mã. Túc Mệnh liên tục thở dài, nói nương tử gì mà không chịu cộng kỵ cùng phu quân, rước lấy người ngoài cười trộm một chút. Lưu Quang lại đỏ bừng đầy mặt. Chỉ là Túc Mệnh vẫn dắt ngựa, cùng Lưu Quang rời đi Trương phủ đến gò đất trống dạy Lưu Quang kỵ mã. Khi trở về, Trương lão đã sai người chuẩn bị tuấn mã đỏ thẫm màu, nói là đưa cho Lưu Quang. Lưu Quang thập phần kinh hỉ, đã bái lại bái Trương lão không thôi, rồi lập tức dắt ngựa dựa theo những phương pháp Túc Mệnh vừa mới dạy thực hành liên hệ cảm tình. Túc Mệnh cũng tạ ơn Trương lão, đi uống trà với lão.
Bởi vì có việc làm, ở Lâm Tân Trấn mấy ngày là chuyện trong nháy mắt. Lưu Quang đặt tên cho con thất thư mã kia là Khanh Khanh, đủ có thể thấy nàng vui mừng như thế nào.
Ngày thứ năm, Túc Mệnh mới cho báo cho Lưu Quang biết là phải đi. Lưu Quang có chút không nỡ. Cái trấn nhỏ này rất thưa thớt, nhân tình đạm dung, thích hợp ở lại. Nhiều ngày ở đây lại có chút lưu luyến, nhưng Túc Mệnh đã bắt đầu thu thập hành trang, ân cần nói lời từ biệt cùng Trương lão rồi.
Cưỡi yêu mã Khanh Khanh, Lưu Quang đi theo Túc Mệnh ly khai Lâm Tân Trấn, hướng về đường tắt qua Ngạn Quốc.
Trương lão đưa hai nàng đi xa mới chậm rãi giận tái mặt. Mấy hôm trước, người lão phái đi hôm qua mới trở về. Tựa như lời Túc Mệnh nói ở trà bằng, Thái tử đã lên đường đến Ngạn Quốc. Thừa tướng còn tại Hoành Kinh. Tuy rằng Thái tử nhận định là Tri Ngọc đại sư gây rối, nhưng mật thám tìm người khắp nơi còn chưa buông tha cho. Thừa tướng đã phái người đi tìm Tang Tử còn chưa có kết quả. Xác định được tất cả, Túc Mệnh liền quyết định ngày kế khởi hành rời đi Hoành Quốc.
"Đã quấy rầy mấy ngày, nàng cũng có thể từ cưỡi ngựa, tự nhiên là phải đi rồi."
Đối mặt Trương lão giữ lại, Túc Mệnh nói như thế.
Trương lão lúc này mới không nói gì nữa. Cũng đúng, nếu nàng thật sự lo lắng Thái tử đến Ngạn Quốc thì đã bất an, còn có thể yên bình ở đây cho được? Nếu Thái tử Hoành Khuynh đi thật, nhưng không nhìn thấy nàng thì đây chẳng phải là để Thái tử đoán đúng? Lưu Quang đi Ngạn Quốc, như vậy Yến Tê Đồng mạo danh cho tới nay hiện tại ở đâu? Đã đến được nơi của Tang Tử, từng là thái y kia? Trị như thế nào? Về sau, ai sẽ trở thành Thái tử phi? Hết thảy hiện tại đều là những cái không biết, nhưng lại như đều được nắm giữ trong tay nữ tử vừa mới rời đi kia. Bằng không thì sao... Trương lão lắc đầu. Trên đời này, không ai có thể hoàn toàn nắm giữ ai. Thứ khó nắm giữ nhất trên thế gian này đó là lòng người. Dĩ nhiên, trừ phi người bị nắm trong tay là tự nguyện. Như vậy lòng người đó là thứ dễ nắm trong tay nhất thế gian.
*
Rời đi Lâm Tân Trấn, một đường Túc Mệnh mang theo Lưu Quang đi vẫn là đi đi nghỉ nghỉ.
Đường tắt qua Ngạn Quốc nằm dưới mí mắt Trương lão. Nếu lão vẫn là Thừa tướng tất nhiên phải can thiệp cho bằng được, nhưng hiện giờ lão cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù sao nhân khí trên con đường này mang đến chỗ tốt cho cái trấn nhỏ hoang vu đó. Huống chi, thương nhân có thể trốn không ít thuế quan Hoành Quốc, về điểm này, Túc Mệnh cũng tạm thời lựa chọn mắt nhắm mắt mở.
Lưu Quang đi theo, rất nhanh đã quên hỏi vì sao phải đi, mà là chuyên chú vào cảnh đẹp thiên nhiên. Khác với thương nhân, hai nàng đi không chút để ý, ăn no ngủ khỏe mới là thiết yếu.
Một thác nước cao hơn trăm trượng, tiếng nước rít gào như hổ gầm, sương khói lượn lờ làm người ta cảm giác sai thân tiên cảnh. Túc Mệnh cổ vũ Lưu Quang đứng trên tảng đá cạnh thác nước thét lên, dù sao tất cả cũng bị cất vào tiếng nước. Một khắc đó, Lưu Quang đã quên những cực khổ mình trải qua; đã quên tương lai hoang mang của mình; thậm chí đã quên bên cạnh còn có một người... Nàng nhắm mắt lại, thét to cho đến khi rát họng.
Hai người đi vào dưới thác nước. Khi trở về trời đã tối, hai người tìm miếng đất trống qua đêm.
Lưu Quang luống cuống giúp Túc Mệnh nhặt củi, nhìn Túc Mệnh dùng chút vụn đã châm được đống lửa, lại nhìn xung quanh bốn phía đống lửa có nhang, nàng dùng sức hít hít lại không ngửi được mùi gì. Túc Mệnh lại cười nói, loại nhang này để xua đuổi dã thú không dám tới gần.
Thật ra, Lưu Quang biết bản lĩnhTúc Mệnh không tệ. Túc Mệnh chỉ rời đi trong chốc lát đã xách về hai con chim trĩ và một con thỏ xám. Lưu Quang tự nhiên tiếp nhận đi làm sạch.
Đêm đen, chim trĩ thỏ hoang Túc Mệnh đã nướng xong. Lưu Quang ăn đến tay đầy mỡ, không hề có hình tượng gì. Còn Túc Mệnh vừa ăn vừa nhìn Lưu Quang cười ha ha.
Đêm khuya, ngửa mặt nhìn trời, vô số ngôi sao. Túc Mệnh nhất thời hứng khởi, đem các tinh tú trên bầu trời nhất nhất chỉ cho Lưu Quang xem. Lưu Quang cũng không hiểu thiên văn gì mấy, chỉ là thập phần tò mò về ngưu lang chức nữ trong truyền thuyết nên hỏi mãi.
Hôm sau, Lưu Quang tỉnh lại, phát hiện mình cùng Túc Mệnh dựa vào đại thụ ngủ cùng nhau.
Rời đi thác nước, hai người lại đi vào rừng rậm. Rừng rậm có đường do người ta khai mở. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh sáng trong u ám. Đi qua, đó là còn đường nhỏ có vết bánh xe rõ rệt; một đường gấp khúc, lác đác vài người, xuyên qua một lõm núi, đi trong đó suốt mấy ngày mới đến một quan khẩu. Hỏi mới biết đã đến địa giới Ngạn Quốc.
Giờ Túc Mệnh cũng bắt đầu nghĩ lại, nàng hoàn toàn không biết khi nào đã bước vào lãnh thổ Ngạn Quốc. Cẩn thận hỏi xong mới biết, trước khi đi ngang qua lõm núi. Đó là kết quả của ngu công dời núi.
Dĩ vãng hai nước tương giao, hàng hóa hai bên qua lại tất yếu phải tránh đi đường vòng, rất xa. Các hộ ở chân núi thấy vậy liền đào ra cái khe núi. Hiện tại được lợi không ít. Mà bên này quan khẩu vốn là mảnh đất hẻo lánh, bình thường hiếm có người lui tới. Từ khi dời núi thì kinh doanh đến không tệ.
"Thật sự là chấp nhất." Lưu Quang biết xong liền cảm thán nói.
Túc Mệnh không nói gì. Dời núi không phải chuyện dễ dàng, cũng không phải tâm huyết mấy người lớn mặt của hai nước. Quan khẩu này tựa hồ thật đúng là không thể đóng cửa.
Trở về, thuế má cao đó là không cần phải nói. Về phần những thứ khác cũng không thể thiếu. Túc Mệnh âm thầm suy nghĩ, rồi lại dẫn Lưu Quang ra đi.
Từ khi bước lên đất Ngạn Quốc, tựa như trở về nhà, tiêu sái tùy ý.
2