Mặc kệ thật hay giả, đều đã chấm dứt!
"Thái tử, " Hoàng hậu đứng chính giữa, không phát giác sự ám muội của hai người mà chỉ muốn chấm dứt mọi chuyện. "Thái tử phi nói với ta... nếu độc phát thân vong, chỉ nguyện táng thân nơi sơn dã... Con, con đưa nàng lên núi đi."
Hoành Khuynh gật đầu.
"Mẫu hậu sẽ nghiêm trị người độc hại thái tử phi, con... tiễn đưa nàng đi." Hoàng hậu nói xong, thả túi gấm lại cho Lưu Quang như là lễ tế rồi rời đi.
Hoàng hậu đi rồi, chỉ còn thái tử Hoành Khuynh và Túc Mệnh.
Hoành Khuynh chậm rãi đi tới Túc Mệnh: "Ngươi và Lưu Quang..."
"Ngươi cô phụ nàng." Túc Mệnh ngắt lời.
Hoành Khuynh như bị đập một gậy làm hắn nửa ngày không mở miệng được.
"Ngươi vốn còn nợ ta một mạng, " Túc Mệnh nói. "Bây giờ trả đi. Ta muốn mang nàng đi."
"Đừng hòng!" Hoành Khuynh lạnh lùng nói.
"Sao?" Túc Mệnh mỉm cười. "Ngươi đã giết nàng, còn muốn giết cả ta?"
"Ta không có giết nàng, " Hoành Khuynh thở gấp. "Mà ngươi cũng đừng mong mang nàng đi!"
"Khi còn sống, ngươi không cho nàng được như nguyện. Nàng chết, ngươi cũng không nguyện ý cho nàng?" Túc Mệnh lạnh lùng nói. "Ta sẽ an táng nàng tại rừng núi đầy cỏ hoa thơm ngát, cho nàng tự do và khoái hoạt."
"Ta cũng làm được!" Hoành Khuynh nói, lại cường điệu, "Còn rực rỡ hơn cả hoa cỏ."
"Vậy à?" Túc Mệnh cười khẽ. "Hoàng lăng nhà ngươi đấy ư? E là nàng chưa có tư cách này. Nàng còn không chịu ở lại Hoành Quốc đấy. Ngươi nghĩ nàng sẽ theo ý ngươi?"
Hoành Khuynh suy sụp. Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu không phải cái thoáng gặp nhiều năm trước - mặc dù sẽ không gặp được Lưu Quang - nhưng Lưu Quang nhất định sẽ không rơi vào kết cục như thế này. Biết đâu nàng sẽ giống như người bình thường: sẽ lập gia đình rồi sinh con; gia sự hòa thuận. Lần đầu tiên, Hoành Khuynh thấy hối hận.
"Ngươi thân là Thái tử, " Túc Mệnh lại nói, "nhưng yếu đuối. Thế này chỉ sẽ hại ngươi thôi. Hãy quên Lưu Quang đi. Hãy xem nàng như sao băng chợt thoáng qua. Còn ngươi, sau này lên ngôi hãy dành hết lòng đi yêu con dân của ngươi."
"Ngươi cũng sẽ quên nàng sao?" Hoành Khuynh thấp giọng hỏi.
"Nàng đã chết. Cuối cùng, thế nhân cũng sẽ quên nàng thôi. Như chưa từng có nàng tồn tại." Cái chuông trong tay Túc Mệnh chợt vang lên.
Hoành Khuynh ngơ ngác đứng đó nửa ngày, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về Túc Mệnh nói: "Phải. Là ta hại chết nàng. Ngươi đi đi."
Túc Mệnh không động.
"Ta không cho ngươi mang nàng đi đâu." Hoành Khuynh nghiêng người nói.
Túc Mệnh vẫn không động, mà thị vệ đi vào đưa tin: "Thái tử điện hạ, sứ giả Ngạn Quốc đang ở ngoài điện chờ Tri Ngọc đại sư, không biết..."
Hoành Khuynh xoay người lại nhìn Túc Mệnh. Cuối cùng, Túc Mệnh không quay đầu lại mà bước đi; từng bước chân làm chuông lay động; nàng chậm rãi đi ra đại điện. Hoành Khuynh mê mang...
Hôm sau, tin tức thái tử phi chết bất đắc kỳ tử ở trong cung truyền ra, toàn thành ồ lên. Hung thủ rất nhanh đã điều tra ra; vụ án làm cả vua và dân khiếp sợ - biết bao nhiêu người sung quân thì sung quân, chém thì chém - ai ai cũng hoảng hốt; đại thần từ cao xuống thấp lặng lẽ chỉnh lý lại mọi thứ để yên ổn địa vị của mình; tình hình này Yến thừa tướng cũng không phải là chưa thấy qua, nhưng bởi vì có liên lụy tới con của mình nên càng thêm tiều tụy. Hoàng hậu làm việc dứt khoát, cộng thêm chứng cớ vô cùng xác thực; thái tử phi thi cốt chưa lạnh, hoàng đế cũng nghiêm túc... Cho nên không đến vài ngày đã kết án. Sau đó là tới vấn đề phát tang thái tử phi: hoàng hậu rất muốn theo ý nguyện của Lưu Quang nhưng mà thái tử thì không muốn cách Lưu Quang quá xa. Đúng lúc này, Yến thừa tướng cầu kiến.
"Cựu thần tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Yến thừa tướng, mau miễn lễ." Tâm tình hoàng hậu rất tốt nhưng giờ phải áp chết. Bà sai người nâng Yến thừa tướng dậy và ban tọa.
Yến thừa tướng ngồi xuống, rồi đột ngột bi ai.
Hoàng hậu thấy thế thì thở dài: "Hoành gia ta xin lỗi thừa tướng. Thừa tướng lao tâm vì nước, còn..."
Yến thừa tướng khom người trả lời: "Thần làm những điều nên làm thôi ạ. Lưu Quang có thể cứu thái tử một mạng, cũng là phúc phận của nàng."
"Thừa tướng có yêu cầu gì cứ việc nói." Hoàng hậu chỉ phải hỏi.
"Vâng..." Yến thừa tướng thấp giọng nói. "Lưu Quang có lẽ vô duyên cùng thái tử, bằng không hôn sự sẽ không trúc trắc như thế. Một khi đã như vậy, thần... thần muốn mang Lưu Quang trở về."
"Mang nàng trở về?" Hoàng hậu sửng sốt.
Yến thừa tướng quỳ xuống: "Lưu Quang đã thường thái tử cả đời rồi... p-phần còn lại hãy giao cho vi thần thân là phụ thân này đi... xin hoàng hậu thành toànnn..."
Hoàng hậu trầm mặc một lúc mới nói: "Nàng nói, nàng muốn táng ở sơn dã..."
"Thần, đã biết!" Yến thừa tướng dập đầu nói.
"Vốn nàng đã là người Hoành gia, dù có chết cũng là ma Hoành gia. Đáng tiếc, nàng thật cùng ta vô duyên." Hoàng hậu cảm thán. "Được rồi, ta sẽ ngoại lệ đáp ứng thừa tướng."
Hoàng hậu đã đồng ý dĩ nhiên là có thể làm được - mặc dù thái tử thập phần không muốn, nhưng nhìn đến Yến thừa tướng đã gần bạc hết đầu; bóng lưng cũng đã còng thì cũng chỉ buông tay.
Hoành Khuynh nói với Yến thừa tướng nói: "Lưu Quang an táng ở đâu nhất định phải nói cho ta biết."
Yến thừa tướng cung kính hành lễ, sau đó mang xe ngựa chở xác Lưu Quang trở lại Yến phủ.
Dọc đường đi, ai ai cũng thương xót; chuyện đáng thương nhất thế gian đó là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho dù là thừa tướng thì cũng như thế. Huống chi thái tử phi Yến Lưu Quang chính là người đã từng làm biết bao nhiêu người kinh diễm: những ai không thấy được Lưu Quang khi hạ kiệu ngày đó đều hối hận không thôi - ai mà nghĩ lúc đó là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng? Còn những ai thấy được Lưu Quang thì bắt đầu kể lại tình hình ngày đó - không sợ lặp đi lặp lại nhiều lần - cuối cùng, mỹ mạo của Lưu Quang đã truyền tới bậc không thuộc về nhân gian.
Lại không biết từ khi nào có một lời đồn rằng - mặc dù đã có truyền thuyết nàng là thiên nữ hạ phàm - nhưng bây giờ cộng thêm điều này... Nàng sống mười tám năm tựa hồ là đợi đến khoảnh khắc này: đỡ tai họa cho thái tử... và khi công đắc viên mãn thì về trời. Còn thái tử, về sau nhất định sẽ vạn phúc. Và nếu hắn là hoàng đế thì khẳng định sẽ tạo phúc cho bá tánh... Đương nhiên, những điều này là về sau.
Yến thừa tướng đem Lưu Quang về phủ, ngoài phủ đã phủ đầy vải và đèn trắng. Lần này, Tây viện chưa hết tang kỳ mà Đông viện lại thêm một tang lễ. Đóng cửa lại, Yến phủ ngăn chặn hết thảy những ai tò mò ở bên ngoài và phong bế miệng mồm gia nhân trong phủ. Về điểm này thì từ trước đến nay Yến phủ làm rất tốt.
Yến thừa tướng ôm Lưu Quang chỉ như đang ngủ trở về phòng mình; đóng cửa xong thì đi vào thư phòng.
"Người, ta đã mang về." Yến thừa tướng nói.
Trong thư phòng, có một người đang khoanh tay đứng trước bức tranh chữ treo trên tường. Nàng xoay người lại, gật đầu: "Làm phiền thừa tướng."
Yến thừa tướng nhìn người này với ngũ vị trần tạp trong lòng.
Ngày ấy cũng là nàng nửa đêm xông vào đây - có thể nói là ngựa quen đường cũ. Yến thừa tướng thật sự lại phẫn nộ một cách khó hiểu. Tri Ngọc đại sư này tựa như cứu Lưu Quang, lại tựa như làm càn, khiến người ta khó chịu. Nhưng hắn không ngờ tin tức nàng mang đến làm người ta khó chịu hơn: nàng nói, Lưu Quang đã chết. Tiếng nàng nói rất nhẹ. Và trong bóng đêm, hắn không thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng hắn bắt đầu kích động.
"Nàng đã chết? Chết như thế nào? Làm sao có thể?"
Yến thừa tướng liên tiếp tiếng hỏi mà Tri Ngọc đại sư chỉ lặng im. Sau đó, tiếng thổi lửa vang lên, đèn trên bàn được đốt, trong phòng dần sáng lên.
"Ngày mai thừa tướng sẽ biết." Túc Mệnh nhìn Yến thừa tướng vội khoác áo thì nói, "Thừa tướng đừng vội. Hiện tại không thích hợp."
Yến thừa tướng dừng động tác; Đại phu nhân bên cạnh cũng đã tỉnh và nhìn thấy Túc Mệnh ngay.
"Mặc kệ nàng chết dưới tay ai, chung quy là chết trong cung." Túc Mệnh lại nói. "Ta chỉ hy vọng thừa tướng có thể làm một chuyện."
"Chuyện gì?" Yến thừa tướng nín thở hỏi.
"Nếu hoàng gia tìm thừa tướng thương nghị tang sự, thừa tướng hãy mang nàng về đây."
Ngữ khí Túc Mệnh lạnh như băng, tại đêm hè nóng bức này vậy mà thấy như mùa đông giá lạnh, mà lời của nàng thì càng thêm quỷ dị.
"Nàng đã vào hoàng gia, sao ta có thể mang người về?" Yến thừa tướng cau mày nói.
"Nếu thừa tướng nói, hoàng hậu nhất định sẽ nghe theo." Túc Mệnh đặt bình dược lên bàn, "Ngày mai nếu vừa thấy được thi thể của nàng, hãy tìm cơ hội đút đan dược này cho nàng ăn vào. Bằng không, thi thể nàng sẽ thối rữa rất nhanh."
"Ngươi..." Yến thừa tướng kinh nghi nhìn Túc Mệnh.
"Ta có thể cứu nàng cho dù chỉ là một cái xác không hồn; còn cứu không được, ta sẽ an táng nàng, " Túc Mệnh nhìn Yến thừa tướng, "Nếu thừa tướng còn xem nàng là con gái của mình, hi vọng ông nghe theo lời ta."
Yến thừa tướng chấn động.
"Ta chờ tin của thừa tướng." Túc Mệnh nhẹ giọng nói xong liền tắt đèn, rồi sau đó biến mất trong bóng đêm.
Yến thừa tướng nhìn bóng tối, nghĩ chuyện vừa mới phát sinh hết thảy đều như mơ, nhưng mùi khói đèn vẫn còn... Yến thừa tướng nằm xuống, mặc cho Đại phu nhân có gọi thế nào hắn cũng không đáp một tiếng.
Ngày hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, Yến thừa tướng còn chưa tiến cung thì đã có người từ trong cung đến báo. Cảnh trong mơ biến thành sự thật, Lưu Quang chết thật. Tay siết chặt bình dược, Yến thừa tướng tiến cung. Sau đó, rốt cục hắn phải đưa ra sự lựa chọn - mà hắn cũng đã chọn rồi.
"Ta đã mang Lưu Quang về, " Yến thừa tướng mệt mỏi nói. "Sắc mặt của nàng vẫn rất tốt."
Túc Mệnh mặt không chút thay đổi, bình tĩnh nói: "Ít ngày nữa ta sẽ khởi hành rời đi Hoành Quốc, mong thừa tướng hãy hạ táng Lưu Quang trước."
"Được." Yến Thừa tướng mặt lau. Trước đó không lâu hắn vừa mới mở quan tài Nhị phu nhân, hiện giờ lại phải đề xuống thêm một quan.
"Ta có hai thị nữ ở Hoành Quốc. Lưu Quang, giao cho bọn họ đi." Túc Mệnh lại nói.
"Cũng được, " Yến thừa tướng vô lực tựa vào ghế, "chỉ là, đừng bao giờ... trở về."
Túc Mệnh trong lòng vừa động, sau đó đi đến trước mặt Yến thừa tướng, nghiêm túc nói: "Đa tạ thừa tướng."
Yến thừa tướng phất tay: "Ta nợ mẫu tử bon họ. Nợ cả đời này."
"Không có đâu." Túc Mệnh lắc đầu.
"Có." Yến Thừa tướng nhắm mắt nói. "Ta giam bọn họ mười mấy năm, cho đến khi cả hai đều chết... nên để bọn họ tự do thôi."
Túc Mệnh không nói gì nữa, chỉ khẽ cúi mình vái chào.