• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoành Khuynh dẫn Túc Mệnh đi dạo phố: Hoành Khuynh mặc thường phục nhưng phía sau vẫn như có vài thị vệ đi theo - một tấc cũng không rời; Túc Mệnh thì đội duy mạo và quần áo gọn gàng. Một đường đi, Hoành Khuynh chỉ trỏ và đề cử những nơi phồn hoa. Đi được một lúc, Hoành Khuynh mang Túc Mệnh đến trà lâu nổi danh nhất và chọn một gian nhã thất ngồi cùng nàng.

"Thế nào? Phong cảnh Hoành Kinh ta đấy."

"Kinh đô hiển nhiên phồn hoa, " Túc Mệnh cười và chuyển mắt nói. "Lần trước nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng nên dẫn điện hạ đi dạo như thế này."

Hoành Khuynh nhất thời xấu hổ, vội hỏi: "Lần trước ngộ thương đại sư, Ngạn hoàng không cho ta gặp ngài nữa... Thương thế của ngài..."

"Tốt rồi." Túc Mệnh cười nói. "Cũng không nặng lắm. Với lại có lương y dĩ nhiên là nhanh khỏi."

"Đại sư thương vừa lành đã muốn giải trừ hiểu lầm giữa chúng ta, thật làm Hoành Khuynh xấu hổ." Hoành Khuynh thở dài nói. "Nghe nói ngay cả cựu thừa tướng cũng sùng bái đại sư. Thật sự là Hoành Khuynhlỗ mãng." Hoành Khuynh dứt lời rót hai chén nước. "Hoành Khuynh tạm lấy nước mà kính vậy."

Túc Mệnh nhận chén nước.

Kính xong, Hoành Khuynh mới hỏi chuyện hắn rất muốn biết: "Đại sư, không biết Lưu Quang... không biết Lưu Quang trước kia trông như thế nào?"

Túc Mệnh suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi, ở trên đường, không ngừng có nữ tử đi qua chúng ta, điện hạ có nhớ được bọn họ không?"

Hoành Khuynh lắc đầu, cười nói: "Đều là những người bình thường làm sao để mắt được."

"Đúng thế." Túc Mệnh gật đầu.

Hoành Khuynh sửng sốt - bây giờ mới hiểu.

"Thật ra, điện hạ đã gặp nàng rồi." Túc Mệnh lại nói.

"Khi nào chứ?"

"Ngay ngày đại hôn, một mình điện hạ làm pháp sự; nàng đứng đó mà điện hạ không nhận ra."

Hoành Khuynh ão não: "Nhất định khi đó nàng rất khó chịu."

Túc Mệnh hồi tưởng: khi đó, Lưu Quang đi ở cuối cùng và đi chậm nhất. Hẳn là khó chịu thật.

"Khi ở Kỳ-Phúc điện, đó vốn là cơ hội thích hợp nhất để nói cho ngài, nhưng mà điện hạ không hề nhìn nàng, " Túc Mệnh hỏi, "Nếu khi đó ta nói cho điện hạ, điện hạ sẽ tin?"

Hoành Khuynh chỉ phải lắc đầu.

"Vậy là được rồi." Túc Mệnh gật đầu.

Trong đầu Hoành Khuynh chợt lóe linh quang, hưng phấn nói: "Thì sao chứ? Lần trước đã bỏ lỡ Lưu Quang, hiện tại ta sẽ bù đắp. Đợi sau khi tang kỳ kết thúc, mong đại sư lại làm pháp cho chúng ta ở Kỳ-Phúc điện, không biết đại sư có nguyện ý hay không?"

Túc Mệnh sửng sốt, suy nghĩ xong mới nói: "Ta phải trở về trước Trung thu rồi, e là không kịp; nếu Lưu Quang không ngại, thì có thể ta sẽ ưu tiên."

"Vậy thì không thể tốt hơn!" Hoành Khuynh cao hứng rót chén nước, "Ta kính đại sư một ly."

Ngồi được một lát, hai người tiếp tục đi. Đường đông người, chen chúc, khó tránh khỏi sẽ va chạm, Túc Mệnh xem đủ - lúc này mới bảo muốn về. Và Hoành Khuynh tiễn Túc Mệnh về Tây viện. Bởi vì Lưu Quang đang ở linh đường niệm kinh, Hoành Khuynh nhỏ giọng nói chuyện cùng Túc Mệnh - bảo Túc Mệnh đem chuyện vừa rồi bọn họ quyết định nói cho Lưu Quang - sau đó, Hoành Khuynh nhìn Lưu Quang một lúc mới chịu rời đi.

Hoành Khuynh đi rồi, Túc Mệnh lặng im một lúc. Và lúc này, nàng lấy mảnh giấy từ trong tay áo ra. Có đều, đó không phải là giấy trắng mà là tờ giấy dầu đựng bánh rán tùy tiện xé một góc. Và trên đó viết: yên lặng chờ đợi.

Chắc chắn hai người Phượng Thành luôn luôn tìm cơ hội, thấy Túc Mệnhđi ra ngoài nên đã theo dõi. Và cũng vì là quen thuộc nên mới thuận lợi nhét giấy vào tay Túc Mệnhkhi gặp thoáng qua.

Yên lặng chờ đợi, đúng vậy, trạng thái trước mắt không phải là điều này sao?!

Lưu Quang niệm kinh xong thì hỏi Túc Mệnh thấy đường phố như thế nào. Túc Mệnh đem tờ giấy hai người Phượng Thành đưa cho giao cho Lưu Quang xem trước, sau đó mới nói lại đề nghị của Hoành Khuynh. Lưu Quang vân vê tờ giấy suy nghĩ một lát, đột nhiên nàng phát hiện đó là một cơ hội vô cùng tốt, vì thế nàng đồng ý.

"Hoàng hậu có thể sẽ an bài khi hành pháp xong, và ta cũng có thể mang nàng ra được." Túc Mệnh nói.

Tự nhiên tờ giấy bị rớt, Lưu Quang cúi lưng nhặt nó lên, sau đó nàng gật đầu: "Ừ. Ta sẽ tìm cơ hội tiến cung gặp hoàng hậu."

Hôm sau, quan văn Lê Thanh và quan võ Tiêu Viên rốt cục mang người ngựa đến Hoành Kinh. Hoành Khuynh quả thật sai người đến báo cho Túc Mệnh. Lê Thanh, Tiêu Viên biết Túc Mệnh đã đến Hoành Kinh tất nhiên muốn tới gặp nàng ngay, mà không tiện là Túc Mệnh đang ở cùng thái tử phi Yến Lưu Quang tại Tây viện, cho nên bọn họ mới quyết định nghỉ ngơi ở hành cung và sẽ gặp mặt nhau tại đó vào ban đêm.

Đêm đến, khi Túc Mệnh đi vào hành cung, hai quan viên đã dẫn đại đội nghênh đón ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng đều hành lễ.

Túc Mệnh đội duy mạo, Lê Thanh thấy thế liền sai người đưa trường bào pháp sư cho nàng: "Đại sư, đây là hoàng thượng lệnh cho thần mang đến cho ngài."

Túc Mệnh tiếp nhận: "Hoàng thượng còn nói gì nữa?"

Lê Thanh, Tiêu Viên hai mặt nhìn nhau.

Trong một năm mà hai lần đi sứ Hoành Quốc, nếu là ở trước kia bọn họ chắc chắn sẽ không tin - nhưng bây giờ bọn họ lại đến Hoành Kinh của Hoành Quốc một lần nữa rồi - thật sự giống như đang nằm mơ vậy. Nhưng lần trước thái tử Hoành Quốc đại hôn xảy ra biến cố, nên bây giờ bọn họ thật sự hy vọng lần này nhất định phải bình an!

Dĩ nhiên, chuyến này và chuyến lần trước là cảm thụ hoàn toàn khác nhau. Chuyến lần trước bởi vì đồng hành cùng Tri Ngọc đại sư, tâm tình hai người bọn họ đương nhiên dâng trào cao độ - tự hào đắc ý vân vân. Nhưng lần này...

Nếu các ngươi không mang Tri Ngọc đại sư trở về thì tự xách đầu trở về! Thánh chỉ của hoàng thượng giống như bùa đòi mạng lại bay tới bay lui ở trước mắt - Lê Thanh, Tiêu Viên không khỏi phủ phục ngay dưới đất và đồng thời kêu lên: "Đại sư cứu mạng!"

Túc Mệnh khẽ nhíu mày, nàng đưa tay cho người lui hết, chỉ để lại hai quan viên này, sau đó gỡ duy mạo xuống.

Lê Thanh, Tiêu Viên vội dời người đi chỗ khác, rồi tự nhiên nhớ tới lần trước đã thấy được hình dáng đại sư, lúc này mới quay người lại.

Tuy nói ngày ấy chỉ thoáng nhìn qua nhưng hai người đều nhớ kỹ dung mạo Túc Mệnh. Nếu nói tân quý phi giống nàng, rồi lại không giống nàng; chính xác hơn là: trong thiên hạ, nàng là duy nhất!

"Nói đi, sao lại thế này?" Túc Mệnh đợi hai quan viên hoàn hồn xong mới chậm tiếng hỏi.

Lê Thanh đẩy Tiêu Viên, Tiêu Viên chỉ phải nói: "Hoàng thượng nói muốn chúng thần phải đem ngài trở về Ngạn Đô trước Trung thu, để tham gia Trung thu hiến tế."

"Ừ, " Túc Mệnh đáp. "Còn gì nữa?"

Lê Thanh ở bên cạnh nghe mà run rẩy - đại sư càng nhỏ tiếng thì nghe càng lạnh! Nhưng Tiêu Viên lại đẩy tiếp, vì thế Lê Thanh cũng chỉ có kiên trì nói: "Hoàng thượng nói nếu có thể mời mọc hay cầu xin được thì làm. Còn không... thì..." Lê Thanh lưỡng lự, không dám nói tiếp. Hắn thấy có vẻ như hoàng thượng và đại sư đã xảy ra chuyện gì đó - dù sao lần này không giống như lần trước vì đàm phán chuyện ở biên giới mà giống như là bảo bọn họ thật sự đến để "áp tải" đại sư trở về.

Hai người càng nghĩ càng thấy hoàng thượng giống vế sau hơn.

"Cầu xin không được, " Túc Mệnh khom người ra phía trước, "thì bằng mọi cách mang về, đúng không?"

Lê Thanh, Tiêu Viên nhất thời không nói.

"Các ngươi nhận được mệnh lệnh khi nào?" Túc Mệnh hỏi.

"Thưa, khi hoàng thượng ở ngoài cung, là thánh chỉ khẩn cấp được đưa tới ạ. Chúng thần không dám trì hoãn một chút nào mà lên đường ngay." Tiêu Viên trả lời.

Túc Mệnh tính toán: khi đó, hoặc là Ngạn Tập vừa mới xuống núi, vả lại Ngạn Đô đến Hoành Kinh so với Vân Điếu Bàn đến Hoành Kinh thì xa hơn, lẽ ra sẽ không có khả năng đã đến được đây ngay bây giờ. Và nếu không phải Ngạn Tập chuẩn bị trước thì xem ra bọn họ ngày đêm đi không ngừng nghỉ. Nghĩ đến đây, Túc Mệnh tựa vào ghế: "Yên tâm đi. Khi nào về ta nhất định đi theo các ngươi. Tuyệt không tính toán gì giữa đường cả."

Lê Thanh, Tiêu Viên mừng vui liên tục dập đầu: "Đa tạ đại sư ân cứu mạng."

"Mà, khi nào các ngươi định đi?" Túc Mệnh hỏi.

"Vẫn theo lộ trình lần trước ạ - không có nhiều thời gian..." Tiêu Viên nói.

"Ta biết rồi." Túc Mệnh hơi trầm ngâm, "Ta cũng không ở lại lâu. Các ngươi muốn làm gì, nói gì thì mau đi đi. Và ta cũng đã gặp thái tử Hoành Quốc rồi."

"Đa tạ đại sư!"

Túc Mệnh đứng dậy: "Các ngươi cứ ở đây, ta cũng có nơi riêng cho mình rồi. Nếu có việc thì ta sẽ sai người chuyển lời. Còn các ngươi nếu muốn tìm ta thì sai người đến Tây viện Yến gia tìm ta."

"Đại sư, ngài có muốn để lại vài người hay không ạ?" Lê Thanh nói.

"Không cần." Túc Mệnh đã đội duy mạo, nhưng vén lên hướng Lê Thanh nở một nụ cười, "Cám ơn!"

Lê Thanh ngơ ngác mà nhìn nụ cười của Túc Mệnh và sau đó ngơ ngác nhìn Túc Mệnh rời đi.

"Cho dù ta không mang được đại sư trở về..." Lê Thanh như nói mê, "có thể thấy được đại sư cười, ta đã mãn nguyện!"

"Đồ ngốc!" Tiêu Viên vỗ ót Lê Thanh. "Không phải hoàng thượng còn có công vụ mật sai ngươi đi lo liệu sao, đừng làm lỡ việc của của hoàng thượng!"

Túc Mệnh trở lại Tây viện đem tình huống nói cho Lưu Quang và Lưu Quang cúi đầu trầm mặc.

"Đang nghĩ gì?" Túc Mệnh hỏi.

"Nếu hắn không phải hoàng đế, " Lưu Quang ngẩng đầu nhìn Túc Mệnh, "nếu nàng không phải Tri Ngọc đại sư, hai người sẽ bên nhau hở?"

"Nếu có kiếp sau thì ta không biết, " Túc Mệnh cười, ôn nhu nói. "Nhưng kiếp này ta chỉ nhận thức nàng."

Lưu Quang chớp mắt mấy cái, đột nhiên rơi lệ.

"Nàng..." Túc Mệnh dở khóc dở cười, "sao càng ngày càng thích khóc thế này?"

"Không cần kiếp sau!" Lưu Quang túm tay Túc Mệnh, "Kiếp này chúng ta tuyệt không chia lìa!"

"Ừ!"

Túc Mệnh không quen nói những lời này nên cũng cũng chỉ có thể gật đầu mà chống đỡ. Đáng tiếc tai vách mạch rừng và mắt nhìn vô số, bọn họ chỉ có thể nắm tay một chút xíu rồi tự tách ra. Cho dù muốn hôn muốn thân mật thì cũng phải nhịn qua đoạn thời gian này.

Một ngày lại trôi qua, Yến quản gia đến mời Lưu Quang về nhà chính vì thánh chỉ phong mẫu thân Lưu Quang làm nhất phẩm phu nhân đã đến Yến phủ. Lưu Quang đón thánh chỉ và giao nó cho Yến quản gia. Yến quản gia mang bài vị và quan tài được làm mới lại, ngay hôm đó chuẩn bị lên đường chạy tới nguyên quán Yến Tử Lương.

Trước đó, mẫu thân Lưu Quang chỉ qua loa hạ táng cho nên thập phần đơn giản, cũng không có cái gì đáng kể chôn cùng cho nên khi dời mộ không có thông báo cho Lưu Quang biết vì sợ nàng nhìn thấy mà khổ sở. Song Lưu Quang cũng hiểu, cho nên khi nhìn tân quan đã đóng đinh rồi chỉ biết rơi lệ; người khác nói gì cũng không có tác dụng.

Yến quản gia lên đường, Lưu Quang trở lại Tây viện. Ở trong sân, nàng ôm bài vị mẫu thân, hướng về phương hướng nguyên quán mà quỳ.

Đích thân đưa tiễn mẫu thân - là một nỗi băn khoăn của Lưu Quang lúc này mới giải quyết xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK