Ở trên đường gặp phải đội ngũ tân quý phi nhưng cũng chỉ để cỗ kiệu lẳng lặng đứng ở một bên. Tiêu Viên lôi kéo Lê Thanh muốn đi lên cản đường bởi vì Tri Ngọc đại sư có việc bí mật phải đi chứ không phải rêu rao, nhưng thư sinh ngốc này đầu óc cứng nhắc đầy lễ tiết lại dễ xúc động. Diễm Trì buồn bực canh giữ ở cạnh kiệu vì chuyện tối qua tiểu thư nàng không nói một chữ, ngược lại như nhập mộng một hồi. Chỉ là suy nghĩ của tiểu thư không phải thứ nàng có thể đề cập, nàng cũng chỉ là người đi xem náo nhiệt.
Rời đi Nguyễn thành, Túc Mệnh ra lệnh chuyển hướng không đi đến hòe quận nữa, mà đến nơi gần Hoành Quốc nhất. Đối với điểm ấy tất cả mọi người điên cuồng gật đầu trong lòng, dù sao hòe quận cũng hơi xa.
Dọc theo đường phong cảnh tươi đẹp, đoàn người Túc Mệnh tiêu sái mà đi cho đến biên quan. Hẳn là hoàng thượng đã phái người đưa tin trước, Túc Mệnh trở về vị trí Tri Ngọc đại sư ứng với cấp bậc lễ nghĩa là phải ở đây đợi. Lê Thanh làm đại sứ, đem ngự hàm đưa đến trước mặt hoàng đế Hoành Quốc. Hoàng đế Hoành Quốc quả nhiên mừng rỡ, tự mình xuất quan đón chào, có thể nói là long trọng.
Vì nghênh đón Tri Ngọc đại sư từ Ngạn Quốc xa xôi, hoàng đế Hoành Quốc cho mở thêm một biệt viện mới ở trong hoàng cung, thị nữ tùy theo ý đại sư mà chọn lựa: trong trẻo nhưng lạnh lùng, ít. Hoàng đế Hoành Quốc tự nhiên không biết dụng ý thực sự của việc này, chỉ cho là do tập tính pháp sư gây nên.
Đêm đó, Hoành Quốc bày quốc yến, thỉnh chư thần, tấu lễ nhạc, tứ ca múa. Bởi vì Tri Ngọc đại sư đích thân tới lần này là để thiết án cầu phúc cho đại hôn thái tử Hoành Khuynh. Đi theo Túc Mệnh dự tiệc còn có Tiêu Viên cùng Lê Thanh; đối với chỗ ngồi bọn họ rất vừa lòng, đối với vị trí của Túc Mệnh bọn họ lại càng vừa lòng hơn.
Yến hội, Túc Mệnh là quý nhân tối cao ngồi bên cạnh hoàng đế Hoành Quốc. Giờ phút này không có vị trí cho hoàng hậu Hoành Quốc. Mà làm như vậy đúng là noi theo địa vị ở Ngạn Quốc của nàng, có thể thấy Hoành Quốc thập phần cẩn thận. Về phần vì sao... Nghĩ đến đây, Túc Mệnh khẽ cười.
Túc Mệnh nói, thân là người ngoại quốc không tiện uống rượu. Vì thế chén của nàng chỉ là nước hoa quả; Túc Mệnh nói, thao thiết tối chi huân thực, tham nhi vô yếm. Vì thế chỉ có bàn của nàng là đồ chay.
Túc Mệnh ngồi nghe hoàng đế Ngạn Quốc điểm danh mời rượu. Đối với những người khác Túc Mệnh chỉ là gật đầu gõ chén, chỉ riêng khi Thừa tướng nâng chén nàng mới có chút hứng thú. Đây là phụ thân Lưu Quang tiểu thư danh xưng quốc sắc đi? Túc Mệnh nâng chén nhìn Thừa tướng, sau đó một tay kéo tay áo rồi vén hắc sa cạn sạch.
Thừa tướng thụ sủng nhược kinh nhưng rất nhanh kịp phản ứng, dù sao lần này đại sư đến là vì đưa lễ cho đại hôn con gái ông cùng Thái tử.
Yến tiệc gần tàn thái tử Hoàng Khuynh mới khoan thai đến trễ. Hoàng đế Hoành Quốc nhăn mi trách cứ hắn, mà hắn chỉ ôm quyền nói nhận lỗi mà thôi. Hiển nhiên thái tử trẻ tuổi cũng không tin ba cái lễ cúng bái này nhưng e ngại phụ hoàng vẫn là nên nể mặt. Túc Mệnh cũng không so đo, ngược lại nhìn thái tử: Mặt mày tuấn tú, môi mỏng có chút cương nghị. Bất quá... Túc Mệnh thay đổi tư thế ngồi tiếp tục quan sát. Ấn đường tối tăm, hai má xanh đen, khí tràng quanh thân hỗn loạn, giống có tai họa sắp xảy ra. Chẳng lẽ nàng khi muốn quấy rối là hắn đã trúng mục tiêu đã định? Hay khi nàng đến đây là đã được định trước? Túc Mệnh lại uống chén nước hoa quả, tâm tình càng thoải mái.
Túc Mệnh trở lại biệt viện, cũng không ngoài ý muốn nhìn đến Bảo Kiều đã có mặt. Chỉ là phải nhìn thêm Diễm Trì thở phì phì, vẫn là hơi kỳ quái: "Sao vậy? Bảo Kiều chọc?"
"Em không có chọc nàng, " Bảo Kiều nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp, "chẳng qua là không nói cho nàng biết Lưu Quang tiểu thư bình thường trông như thế nào thôi, có cần phải tức giận như vậy sao."
"Nếu ngươi không rành phủ thừa tướng như hoa viên nhà ngươi xem ta có hỏi không? Ai không biết còn tưởng rằng ngươi lớn lên ở trong phòng Lưu Quang tiểu thư đấy." Diễm Trì không cam lòng yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai.
Nhìn hai nha đầu đấu võ mồm như ở Vân Điếu Bàn, Túc Mệnh thở dài: hình như nàng có chút thích chịu ngược. "Bảo Kiều, em chỉ nói ' kinh vi thiên nhân ' khó trách Diễm Trì như vậy." Nàng nói.
"Sở dĩ viết ' kinh vi thiên nhân ' là muốn đích thân nhìn mới tuyệt diệu." Bảo Kiều cười hì hì nói, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Nhưng ngươi đã nói hết rồi, cũng không còn ý nghĩa gì." Diễm Trì hừ một tiếng, rốt cục nghĩ đến nói chính sự, "Tiểu thư, yến tiệc được chứ?"
"Miễn cưỡng miễn cưỡng." Túc Mệnh thản nhiên nói, "Thành ý mười phần. Chỉ là hơi lãng phí. Nếu bỏ đi vương công đại thần có lẽ ăn uống được ngon hơn."
"Tiểu thư nếu không thích ở đây vậy chúng ta đi ra ngoài ở, em tìm được mấy nơi thanh tĩnh ở trong thành rồi, tùy thời đều có thể qua." Bảo Kiều nói.
"Không sao, " Túc Mệnh lắc đầu, "trường hợp nên đối mặt thì đối mặt, trốn cũng không thoát. Kỳ thật ở đây cũng được."
"Vậy khi nào chúng ta mới đi ngắm tiểu mỹ nhân?" Diễm Trì nhỏ giọng hỏi.
"Hai ngày này Hoành Quốc nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi chúng ta..." Túc Mệnh như có điều suy nghĩ tăng thêm ngữ khí nói.
"Hiểu." Diễm Trì gật đầu, nhưng vẫn mê mẩn nghĩ về tiểu mỹ nhân...
Vài ngày sau đó, quả nhiên như Túc Mệnh nói, danh thiếp không ngừng đưa đến biệt viện. Túc Mệnh chỉ chọn ra một vài cái, những thứ khác đại để nàng không để vào mắt.
Trước đại hôn, Đông Cung sai người đến nói là cung điện Kỳ Phúc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tri Ngọc đại sư đến xem hợp hay không hợp yêu cầu. Vì thế Túc Mệnh vui vẻ đi trước, mang theo Diễm Trì cùng Bảo Kiều.
Vào Đông Cung, Thái tử Hoành Khuynh đã chờ ở bên ngoài, cho đám người đi đón Túc Mệnh trở ra tự mình đi vào Kỳ Phúc Điện. Túc Mệnh đến lần này vẫn là mặc bào phục của Tri Ngọc đại sư. Thái tử Hoành Khuynh đứng bên cạnh, thường thường hiếu kì đánh giá dưới lớp hắc sa của nàng. Loại tình hình này để Diễm Trì và Bảo Kiều là sẽ nhíu mày, trái lại tiểu thư bọn họ đi chuyện trò vui vẻ như không thấy gì.
Đi tới trước điện, Túc Mệnh dừng bước: "Nơi cầu phúc, tất cả ở bên ngoài chờ đi."
Túc Mệnh nói là nói với người của mình, không ngờ Thái tử Hoành Khuynh cũng gật đầu, cho hết người của hắn dừng lại. Cho nên chỉ có Túc Mệnh cùng Thái tử Hoành Khuynh bước vào đại điện.
Đại điện mênh mông, chính giữa là bàn dài mười hai thước, trên đó có nhang đang cháy; sau bàn là bình bát cánh; bên trên treo vô số trản đèn lục giác của cung đình, mặc dù là ban ngày nhưng đều đốt đèn, cùng thảm trải thêu cây lựu bằng chỉ vàng làm nổi bật không khí có vẻ vui mừng. Bài trí phi thường đơn giản nhưng lựa chọn đại điện này chính là ấn theo Tri Ngọc đại sư phân phó. Tứ thú thủ phúc án cùng cặp bình bát cánh là ấn theo yêu cầu ngày đêm tinh chế.
Túc Mệnh nhìn khắp đại điện, nguyên bản đang đứng nhìn xa xa - Thái tử Hoành Khuynh đột nhiên ôm quyền bái, nói: "Tri Ngọc đại sư, Hoành Khuynh có điều muốn biết."
Túc Mệnh: "Thái tử cứ nói đừng ngại."
"Nghe phương danh Tri Ngọc đại sư đã lâu, đại sư đích thân tới dự hôn lễ của Hoành Khuynh, thật sự là phúc phận của Hoành Khuynh." Thái tử nguyên bản cung kính chợt thay đổi, "Hoành Khuynh tự nhận có thể nhìn người, tuy đại sư mang hắc sa nhưng vẫn không thể che giấu được tuyệt sắc của đại sư. Ngày mai đại sư cầu phúc cho ta và Thái tử phi, mà Hoành Khuynh nghĩ nếu không thể được nhìn thấy đại sư, cho dù nhận phúc lòng cũng sẽ có tiếc nuối."
Đại điện yên tĩnh vang vọng tiếng của Hoành Khuynh.
Một hồi lâu, Túc Mệnh mới chậm rãi hỏi: "Nghe nói Thái tử phi đã có danh quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành như thế mà vẫn không đủ cho ngài tò mò?"
Thái tử làm như thở dài: "Do tám năm trước vô tình gặp được Lưu Quang, chúng ta đã không gặp lại lần nào. Hiện giờ đã tám năm trôi qua, Lưu Quang rốt cuộc lớn nhỏ ra sao Hoành Khuynh thật đúng là chưa thấy."
"Ngày mai là đại hôn, ngài cần gì phải nóng lòng?"
"Đại hôn đó là đã định, cùng duyên phận được tiếp cận đại sư lại quá mức ngắn ngủi, " Thái tử đến gần Túc Mệnh, "Tri Ngọc đại sư của Ngạn Quốc từ trước đến nay đều là thần bí, các đời đều là những người cô độc. Người trước ủng hộ, người sau tịch mịch. Đại sư, vận mệnh như thế này sẽ không quá mức thê lương sao?"
"Thái tử thật hiểu biết." Túc Mệnh gật đầu, nhịn không được nở nụ cười dưới hắc sa.
"Hoành Khuynh chỉ là cảm thấy đem hy vọng cả quốc mang lên người nữ tử nhu nhược thì không nên." Hoành Khuynh yên lặng đứng ở trước mặt Túc Mệnh, bình thản nói.
Nhìn vị thái tử gan dạ, Túc Mệnh hơi nghiêng đầu: "Không bằng tối nay ta đến phủ thừa tướng gặp Lưu Quang tiểu thư, rồi mang về cho ngài chân dung của nàng, ngài nói có được không?"
Sắc mặt Hoành Khuynh co rúm một lát, có chút tâm động.
"Tri Ngọc đại sư trông như thế nào cũng không trọng yếu, " Túc Mệnh chậm rãi nói, "chỉ là sở hữu một khối tín thạch cho nên mới có thể hô phong hoán vũ."
Hoành Khuynh đương nhiên biết nàng đang nói cái gì. Đây chẳng qua là khối ngọc bội nghe gọi là Lang mặc, tựa như ngọc tỷ quan trọng như nhau. "Ta nghĩ nó đúng là bảo bối thiên hạ độc nhất vô nhị." Hoành Khuynh nói, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, "Và, ta nghĩ dung nhan của đại sư cũng là thiên hạ độc nhất vô nhị."
"Nếu ngài thật muốn xem thì có sao đâu?" Túc Mệnh dứt lời nhẹ nhàng tháo hắc sa xuống.
Thái tử Hoành Khuynh nín thở. Thân là thái tử, hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, ngay cả người mà tám năm trước hắn vừa gặp đã định nàng làm Thái tử phi. Nhưng Tri Ngọc đại sư trước mắt cũng không tầm thường. Nàng có khí tức bức bách người, dù nhìn thấy chỉ trong chớp mắt cũng sẽ làm ngươi hoảng hốt.
Hoành Khuynh làm như rốt cục nhớ lại việc vừa rồi, nói: "Tối nay, phủ thừa tướng?"
"Dĩ nhiên. Sáng mai, chân dung Lưu Quang tiểu thư." Túc Mệnh mạng lại hắc sa, làm như hành động vừa rồi không phát sinh.
Hoành Khuynh rất tự nhiên nở nụ cười: "Tuy rằng kinh hỉ vì sẽ nhìn thấy Lưu Quang ở đêm tân hôn sau tám năm xa cách, nhưng ta nghĩ ta đã chờ đủ lâu."
"Túc Mệnh có thể lý giải."
"Vậy, Tri Ngọc đại sư còn yêu cầu gì khác về đại điện nữa không?"
"Bây giờ chúng ta lui ra ngoài, đóng kín đại điện, ngày mai mặt trời lặn là lúc ta sẽ dẫn người đến tự mình quét tước chuẩn bị." Túc Mệnh nói xong lấy cặp hoàng phù từ tay áo giao cho Hoành Khuynh.
"Hết thảy do đại sư an bài." Hoành Khuynh hai tay tiếp nhận, sau đó phất tay, "Đại sư, mời."