"Ta biết, " Sắc mặt Hoành Khuynh cũng đờ đẫn, và vẫn đang dõi theo Túc Mệnh nhưng hắn nói, "Ta cũng nhớ rõ nàng đã nói cái gì."
Lưu Quang đột nhiên hiểu ra.
"Nàng nói... cho dù muốn nàng chết..." Hoành Khuynh nhìn tay mình - nơi mà giọt lệ nóng rồi lạnh rồi khô ở đó, "cũng không thể..."
"Vâng, " Lưu Quang trong lòng càng sáng tỏ, mắt cũng càng sáng ngời. Nàng cũng vẫn nhìn Túc Mệnh và cảm thấy điệu vũ của Túc Mệnh cực kỳ quỷ mị, rồi lại cực kỳ động lòng người - đó là người mà nàng yêu nhất.
"Lưu Quang đã nói thế."
"Đây là nước bình thường, mà cũng không phải nước bình thường." Hoành Khuynh nói. "Nếu nàng thật tình nguyện chết, tình nguyện chết cũng muốn ám muội với người ta thì uống ngay nó đi." Hoành Khuynh dừng một chút, "Nếu không, nàng hãy đổ nó, chúng ta xem như chuyện đó không xảy ra."
Lưu Quang không khỏi thở dài trong lòng. Tính tới tính lui, ngàn sách vạn tính; nghĩ tới nghĩ lui, ngàn tư vạn nhớ, nhưng không tính được thiên ý. Mật thư ấy có lẽ là ai đó mượn dao giết người, hoặc có lẽ muốn gây trở ngại, nhưng nhất định họ không nghĩ tới ngược lại là trợ giúp mình.
"Ngươi mang theo nó, tìm cơ hội ăn vào. Khi ngươi đã chết, ta sẽ đi đến xem thử màn cầu phúc này." Lời hoàng hậu nói ở bên tai - mà viên độc hoàn hoàng hậu đã chuẩn bị cho nàng nàng đã cầm trong tay - còn đang không biết để đâu. Thôi, dù gì cũng phải ăn hết, tôi đang lo nuốt không trôi, ngược lại lại tiện cho tôi rồi. Mà Túc Mệnh... Lưu Quang nhìn Túc Mệnh.
Vì hoàng hậu đã luôn tại chuẩn bị, nếu Lưu Quang nghĩ ra được cục diện hiện giờ thì khổ sở giả dạng thế yếu để làm gì đâu. Lại nói, ở trước mặt hắn nói đến chữ chết, chẳng lẽ tất cả đều do mình vô tình? Chỉ tại bí mật này che dấu quá sâu, quá lâu, quá nặng, cho nên mới kìm lòng không đậu đi. "Ngươi đừng sợ, nàng mới vớt ngươi ở dưới giếng, nàng là ân nhân của ngươi." Đây là câu nói đầu tiên của Túc Mệnh nói với nàng. Khi đó nàng vì hổ phách mà suýt nữa chết đuối dưới giếng. Là Diễm Trì xuống cứu nàng. Nhưng khi nàng tỉnh lại thì thanh âm ôn nhu đầu tiên nàng nghe là những lời này. "Ngươi xem, thứ trong tay ngươi chúng ta cũng không có lấy đi, đúng không." Ánh mắt và lời nói của Túc Mệnh có thể khiến cho một người sợ hãi muốn cắn lưỡi tự sát quên tự sát; không có thần sắc kiêu căng và khẩu khí đông lạnh - ánh mắt Túc Mệnh nhìn nàng xác thực chính là chiếc lá nhẹ nhàng rơi theo gió ở trong sân, và tiếng nói của Túc Mệnh đích xác giống huyền âm nhẹ nhàng làm người ta mê hoặc thường nghe ở trong mộng. Nhưng sau chén nước này, có lẽ nàng sẽ phải đối mặt một Túc Mệnh cuồng nộ hoặc, là một Túc Mệnh lạnh lùng.
Túc Mệnh... thực xin lỗi!
Ta chỉ muốn cho nàng một Yến Lưu Quang không có quan hệ gì với ai. Nếu nàng kiếp này nhất định dây dưa không rõ cùng hoàng đế kia, ta chỉ đành cô độc, và cũng không để bất kì ai làm nàng phân tâm.
Trong đầu có nhiều thứ lắm mà hiện tại không rảnh nhớ tất cả. Túc Mệnh đã múa chậm lại, có vẻ sắp kết thúc.
Ta nhất định sẽ không qua cầu Nại-Hà, cũng nhất định sẽ không nhìn sông Vong-Xuyên, nhưng... vô luận nàng có giận thế nào, thì nhất định phải mang ta trở về nhân gian! Lưu Quang chậm rãi một tay nâng chén uống, một tay che lại; dưới cái nhìn của Hoành Khuynh, nàng uống luôn cả thuốc hoàng hậu ban tặng.
Vô số lần ta muốn làm như thế này nhưng đều là vì khuất nhục, là vì không muốn sống dưới mắt Đại phu nhân. Nhưng bây giờ, ta vì yêu mà chết. Cũng vì yêu mà sinh. Rượu nhập hầu, nhưng không khổ tâm!
Hoành Khuynh ngơ ngác nhìn Lưu Quang, giữa mờ mịt là cay đắng nói: "Nàng, thực tình nguyện..."
Xa xa, Túc Mệnh đã dừng múa. Với sự tín nhiệm cho Lưu Quang và sự thông minh của mình, Túc Mệnh cũng biết xảy ra chuyện gì.
"Như thế, " Lưu Quang buông chén; nàng giống như chế nhạo mà cười, đối với thần tình hoảng sợ của Hoành Khuynh thấp giọng thoải mái nói, "ta không nợ ngài." Lưu Quang lại hướng về Túc Mệnh, chống tay trên đầu gối nhìn Túc Mệnh đang đi tới. Một tay kia đột nhiên buông ra, cái chén ngã ra đất - dưới đất có trải thảm nên không phát ra tiếng vang gì.
Túc Mệnh... Lưu Quang khẽ gọi ở trong lòng. Sau đó, bụng đột nhiên quặn thắt. May mà không dày vò lâu - quả nhiên, rất nhanh... Lưu Quang nhắm mắt; tay không còn sức, cả người phủ phục lên bàn trà.
"Điện hạ..." Túc Mệnh đứng trước bàn trà, không thể tin thấp giọng hỏi, "đã làm gì vậy?"
Hoành Khuynh vươn tay thử hô hấp của Lưu Quang, hắn nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của Lưu Quang an tường như chỉ là điềm tĩnh mà ngủ vậy.
"Nàng cố ý nha, " Hoành Khuynh bật cười, hắn chợt quên mất tại sao hắn lại muốn Lưu Quang uống chén nước này; hắn chợt bật cười, "Nàng thật là nghịch ngợm đấy." Nhưng mà khi đưa tới tay mũi Lưu Quang đã không còn cảm thấy hơi thở nữa.
"Lưu Quang..." Hoành Khuynh run rẩy lắc lư Lưu Quang, "Đừng giỡn mà. L-Là ta giỡn thôi mà... Đại sư, ta chỉ là đùa với nàng thôii..."
Túc Mệnh vẫn đứng đó lạnh lùng nhìn Hoành Khuynh, lạnh giọng nói: "Điện hạ giết nàng?"
"Không có khả năng!" Hoành Khuynh nhảy dựng lên, hắn chỉ vào những người khác trong điện lạnh giọng nói, "Đem tất cả những ai ở Kỳ-Phúc điện giam lại cho ta!"
Trong điện ồn ào rối loạn, đều rút bội đao xông ra ngoài. Nhưng vừa mới bước ra đã lui trở về.
Hoành Khuynh vừa muốn phát bạo đã nhìn thấy hoàng hậu đứng trước cửa đại điện.
"Mẫu hậu..." Hoành Khuynh kêu lên.
Túc Mệnh chậm rãi xoay người, nhìn hoàng hậu.
"Loạn cái gì? Tự trọng cho ta một chút đi!" Hoàng hậu quát, sau đó đi tới, "Không phải cầu phúc sao, ầm ĩ cái gì chứ?"
Hoành Khuynh chỉ vào Lưu Quang: "Mẫu hậu... có người... đầu độc..."
"Cái gì?" Hoàng hậu kinh hãi, vội bổ vào Hoành Khuynh cao thấp tỉ mỉ đánh giá rồi mới thả lỏng nói: "Con ta không có việc gì, không có việc gì..."
"Mẫu hậu..." Hoành Khuynh vội la lên, "nhưng thái tử phi nàng..."
Hoàng hậu lúc này mới nhìn Lưu Quang và sắc mặt của bà lúc này cũng thay đổi một cách tàn nhẫn: "Hay, hay lắm!"
Hoành Khuynh tức giận đến nỗi hoa mắt. Mặc dù hắn nói cho Lưu Quang đó là một ly độc thủy nhưng căn bản đó chỉ là nước bình thường!! Hắn chỉ muốn thử Lưu Quang! Và hắn vẫn hi vọng - thậm chí hắn còn nghĩ cho dù Lưu Quang có uống thì hắn sẽ trói chặt Lưu Quang tại bên người cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý! Nhưng hắn trăm triệu không ngờ, sau một ly nước, Lưu Quang chết đi ngay kề bên; hắn có thể không tin được không??
"Thái tử, mau xử đi việc này đi!" Hoàng hậu đang muốn nói tiếp thì thấy Túc Mệnh, và nhìn thấy trang phục của Túc Mệnh là bà biết nàng là ai.
Hoàng hậu nói: "Gia môn bất hạnh. Để cuộc hành pháp gián đoạn thế này, mong đại sư bao dung."
"Không sao, " Túc Mệnh vẫn vậy, "Pháp, hành vừa xong."
"Vậy à, " Hoàng hậu bi thương. "Đáng tiếc, thái tử phi..."
"Không sao..." Túc Mệnh cúi lưng, sắp sửa vuốt ve đầu Lưu Quang.
"Dừng tay!" Hoành Khuynh bi thống vạn phần, hắn hất tay Túc Mệnh ra, quát.
"Thái tử, điện hạ làm cái gì vậy?" Hoàng hậu nhíu mày, trầm giọng nói. "Điện hạ gây chuyện chưa đủ sao?" Rồi hoàng hậu nói với Túc Mệnh, "Thái tử đau thương quá độ, mong đại sư thứ lỗi."
Mà Túc Mệnh chỉ lườm Hoành Khuynh. Là hắn cho Lưu Quang uống, là hắn tự mình châm!
Hoành Khuynh căm phẫn nhìn Túc Mệnh; hắn không thể nói nước này thật ra chỉ là muốn thử Lưu Quang, và sở dĩ chuẩn bị là vì chuyện ám muội đó! Cho nên hắn chỉ có thể độc địa nhìn Túc Mệnh, giống như chén độc thủy là do Túc Mệnh tự tay dâng vậy.
Hoàng hậu tự mình đi đến bên cạnh Lưu Quang, nhìn kỹ nàng, cuối cùng lắc đầu thở dài một tiếng.
Túc Mệnh là Tri Ngọc đại sư - nàng ngạo nghễ đứng thẳng, mặt nạ bạc lóe ánh sáng lạnh; đôi mắt tĩnh lặng; nàng nói với hoàng hậu: "Lưu Quang cùng ta hữu duyên, ngày nàng hạ táng hãy cho ta biết."
Hoành Khuynh miệng giật giật, không nói gì.
Hoàng hậu thì rơi lệ, bà phất tay cho tất cả lui ra ngoài. Kỳ-Phúc điện nhất thời chỉ còn lại ba người.
Hoàng hậu cúi người đưa tay lấy túi gấm mà trước đó bà đã cho Lưu Quang. Hoành Khuynh trừng mắt nhìn túi gấm, và đương nhiên hắn biết nó thuộc về ai, nhưng hiện tại nó nằm trên người Lưu Quang mà hắn lại không có phát hiện. Mà đả thương nhất chính là, Hoành Khuynh dường như nhìn thấu điều gì từ túi gấm này.
"Đây là vật duy nhất ta đưa cho thái tử phi, " Hoàng hậu ảm đạm nói. "Thái tử, kỳ thật thái tử phi có việc giấu ngươi."
Mí mắt Hoành Khuynh nhảy loạn, cay đắng hỏi: "Việc gì...ạ..."
"Thái tử phi trúng độc. Tuy rằng dung mạo lấy lại được rồi nhưng vẫn bị hủy tâm cốt. Nàng, vốn không sống được bao lâu."
Túc Mệnh rất muốn cười.
"Sa-sao chứ?" Hoành Khuynh kinh ngạc xoay người nhìn Túc Mệnh, hỏi, "Là thật sao?"
Túc Mệnh không nói gì, chỉ đáp bằng biểu tình hờ hững.
"Ngày đó con mang nàng tới gặp ta, ta vốn không thích nàng. Nhưng nhìn nàng rơi lệ, ta mới biết nàng là người tốt như thế nào. Đáng tiếc, con vô phúc. Hoàng cung, cũng vô phúc." Hoàng hậu thở dài. "Nàng vốn là chỉ thầm mong ở bên cạnh con, lẳng lặng ở cùng con những ngày cuối cùng, ai ngờ hôm nay đã..."
Hoành Khuynh ầm ầm trong lòng.
"Túi gấm, kỳ thật là mẫu hậu đưa cho nàng làm bạn, làm bạn với nàng ở Hoàng Tuyền để không tịch mịch..." Hoàng hậu nghẹn ngào, "mà không ngờ nhanh như vậy..."
"Nàng... còn nói gì nữa không?" Hoành Khuynh cố sức hỏi.
"Nàng còn nói..." Hoàng hậu lau nước mắt, "nói ta hãy tìm một thái tử phi xứng với con, như vậy nàng mới yên tâm mà đi..."
"Ta..." Hoành Khuynh bước đi, đụng phải bàn trà, hắn đờ đẫn xoay người vòng qua nó, "sai rồi..." Nước này có lẽ là muốn độc ta, có người muốn độc ta - ta lại đi độc nàng; mà nàng không còn sống được bao lâu. So với sự tình trùng hợp lại kì dị đã xảy ra ở ngày đại hôn, xem ra ta nhất định vô duyên cùng Lưu Quang...
"Sai rồi..." Hoành Khuynh lại lẩm bẩm nói.
Một tiếng "Sai rồi " so với thì thầm còn nhẹ hơn; Hoành Khuynh xoay người nhìn Túc Mệnh. Túc Mệnh cũng không trốn tránh.
"Ta không có được..." Hoành Khuynh cười ha ha nói. "Ngươi cũng không có được!"