• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơ-Chi-các.

Bên ngoài Sơ-Chi-các là liễu rũ bên hồ. Túc Mệnh chiết một cành liễu tựa vào cây. Liễu thụ rất có phong tư, đã gần đến tháng sáu, là thời điểm nó tự nhiên nhất. Tuy đã vào đêm, nhưng nước ánh ánh mặt trời làm mặt hồ trong suốt sáng ngời. Cho nên lúc này ngắm liễu là có một phen tư vị khác.

Liễu, ngoại trừ tạo cảm giác nói nữ tử nhu mì ra thì còn tượng trưng cho biệt ly: chiết liễu tương tặng, cố nhân thiên lý... Túc Mệnh khẽ nhíu mày, vì sao đột nhiên suy nghĩ cái gì, không khỏi làm người ta buồn bực.

Đêm rất tĩnh, xung quanh cũng rất tĩnh. Cho nên khi có người tiếp cận, Túc Mệnh đã phát hiện. Nhưng người này không phải tỳ nữ, cũng không phải nhóm Diễm Trì, mà là người nàng không muốn gặp ngay tại giờ này khắc này.

Nghe tiếng bước chân của nàng nặng nề mà do dự. Nghe tiếng hít thở của nàng khi chậm khi nhanh. Nàng đứng không xa không gần, Túc Mệnh có thể cảm giác được ánh mắt của nàng rơi thẳng trên lưng mình khiến người sinh ra sự quyến luyến.

Cảm giác bị nhìn chăm chú rất tốt, tốt đến nổi sinh ra quyến luyến.

49 cây nhang – 24 canh giờ-48 tiếng, Túc Mệnh cái gì cũng biết. Bởi vì đó chỉ là thân thể bị khống chế, tuy linh hồn xuất ra nhưng vẫn có ý thức. Nàng không thể nói, không thể động, thậm chí không thể nháy mắt nhưng cái gì nàng cũng biết. Tựa hồ giống hiện tại, cái gì cũng biết nhưng không thể nói, cũng không thể động.

Bởi vì đã không thích hợp. Không phải là không thể, mà là không thích hợp.

Ánh trăng dần sáng tỏ. Có một cơn gió nhẹ, liễu khẽ đong đưa. Dưới ánh trăng, không gì che giấu được, hết thảy sự giằng co của hai người đều giấu dưới những gợn sóng ôn nhu.

Đánh vỡ trầm mặc chính là mấy con vịt hoang vụng về đập cánh bay qua hồ. Túc Mệnh nhìn mà buồn cười ra tiếng; nàng cảm thấy mình thật sự có chút quá mức. Phong hoa tuyết nguyệt vốn không quan hệ gì với nàng. Nếu có thì chỉ là sinh tử mà thôi.

Đột ngột nghĩ thông suốt, Túc Mệnh quay đầu lại nói: "Lại đây, đứng đực ra đó làm gì?"

Lưu Quang lúc này mới đến gần. Hẳn là ánh trăng ôn nhu, cho nên bộ mặt Túc Mệnh có vẻ cũng ôn nhu. Lưu Quang nhìn Túc Mệnh chằm chằm, hồi hộp trong lòng.

"Nhìn mấy con vịt kia đi, " Túc Mệnh dùng nhánh liễu chỉ vào đám vịt hoang xa xa đang chơi đùa nói, "không biết bay đến hồ này khi nào, thấy không ai đuổi đi thì tự chủ trương an gia. Dường như còn đẻ thêm trứng nữa. Tuy là không mời mà tới, nhưng rất hài lòng."

"Không mời mà tới..." Lưu Quang nói, "Ngày ấy, Thái tử Hoành Khuynh đến tiểu viện cũng là không mời mà tới."

Túc Mệnh vốn còn có chút ý cười đã thu lại.

"Ta sinh ra không đúng lúc. Lại đều là con gái như Tê Đồng cho nên bị lãng quên ở tiểu viện. Từ nhỏ, mẫu thân nói cho ta biết, tuy rằng hôm nay không thể ra khỏi tiểu viện nửa bước, nhưng chỉ cần ta lớn lên, phụ thântất nhiên sẽ chú ý tới."

"Những năm đó, phụ thân bôn ba vì quyền thế, hắn làm được Thừa tướng mẫu thân cũng rất vui. Đáng thương cho bà, đã lâu không gặp hắn, chỉ có thể nghe được từ người khác nói tới."

"Tám năm trước, Thái tử Hoành Khuynh đến Yến phủ làm khách. Bên ngoài phô trương ra sao ta không biết, nhưng mẫu thân nghe được chút phong thanh, bà bảo ta tắm rửa đàng hoàng, sửa sang y dung, nghĩ cách trà trộn đi nghênh đón người."

"Ta không biết là bà tin tưởng ta hay đây là cơ hội duy nhất, ta không hiểu. Nhưng ta cũng chỉ nghe lời."

"Ra tiểu viện, bởi vì không quen đối mặt với bên ngoài ta bắt đầu thấy khiếp đảm. Ta chỉ đi ở xung quanh rồi thối lui chạy về tiểu viện. Chỉ là không ngờ, Hoành Khuynh thấy được, đi theo ta."

"Chuyện sau đó ngươi cũng biết, Thái tử nhìn trúng, hắn mở kim khẩu, ta trở thành Yến nhị tiểu thư. Phụ thân thấy tên ta là Lưu Quang, nên mới có Lưu-Quang-cư."

"Thời điểm xây dựng Lưu-Quang-cư, mẫu thân mới quang minh chính đại nâng lên làm nhị phòng. Nhưng đại nương lấy danh nghĩa dạy ta trở thành Thái tử phi, không cho hai mẫu tử ta ở chung. Lưu-Quang-cư xây xong, ta cùng Tê Đồng ở chung, lại thỉnh thầy giáo đến dạy chúng ta một ít lễ nghi và học thức."

"Khoảng thời gian đó ta rất nhớ mẫu thân, nhưng bà lại chỉ có thể dựa vào đại nương cho phép mới được tới gặp ta. Mỗi lần thấy ta, bà chưa bao giờ khóc. Bà chỉ cười hỏi ta học cái gì, rồi sau đó nói cho ta biết khổ sở cái gì, bao nhiêu đều phải chịu hết, như vậy ta mới có ngày nổi danh."

"Phụ thân cả ngày lo chuyện triều đình, việc dạy hai chúng ta đều giao cho đại nương. Khi hắn phát hiện ta đã không giống lúc trước, hắn cũng nóng nảy. Nhưng hắn mời đại phu cũng không dám để người ta biết ta là ai. Đại phu nhìn không ra thân thể ta có gì khác thường, tất cả đều hết sức kỳ quái. Được vài lần, hắn không mời đại phu nữa, sợ bị sinh nghi."

"Đó là chuyện bốn năm trước. Khi đó, mẫu thân dần dần tuyệt vọng, trốn trong phủ tu hành một lòng cầu phật, hy vọng ta có thể hồi phục dung mạo. Mà đại nương, lúc này nghĩ ra cách cho Tê Đồng thay thế ta. Bà ta nói ra cái cách đó, mẫu thân khóc đến chết đi sống lại. Nhưng phụ thân vẫn đứng bên đại nương. Diện mạo của ta đã vô pháp khôi phục, đây là phương pháp duy nhất cứu Yến gia."

"Ngươi biết không, phụ thân nói, chỉ có như vậy mới có thể cứu toàn gia thoát khỏi nguy nan."

"Mà, sau khi mẫu thân biết đã phát điên, một lòng muốn truyền tin cho Thái tử. Nhưng điều này có thể sao? Mẫu thân bị trông chừng nghiêm ngặt hơn. Và ta cũng thế."

"Ta biết đại nương hận mẫu thân thấu xương, cho dù phụ thân không thường gặp mẫu thân, bà ta cũng không lấy mắt nhìn người. Vì biết lẽ đó, cho tới bây giờ ta rất cung kính với đại nương, không dám làm bà ta nửa điểm không vui dù mỗi ngày ta đều có thể thấy ánh mắt oán hận từ đại nương, mỗi ngày đều nghe được tiếng chửi rủa từ đại nương. Ta biết nếu không đồng ý thì nhất định bà ta sẽ mượn cơ thừa dịp hại chết mẫu thân."

"Ta không muốn đại nương như nguyện, nhưng ta không thể thay đổi sự thật là dung mạo của mình đang biến đổi. Sau đó, Tê Đồng nói, chỉ cần ta đáp ứng thoái vị cho nàng, nàng sẽ bảo vệ mẫu tử ta an toàn."

"Ngay tại thời điểm ta chịu nhiều dày vò nhất Tê Đồng lại nói lời đó, và ta đồng ý."

"Ta đồng ý, mẫu thân cũng điên thật. Chúng ta trở về tiểu viện, trở về ngày tháng trước kia."

"Chỉ là mẫu thân đã không còn như trước. Cả ngày bà chỉ ngồi niệm kinh. Ngay cả ta cũng không thèm nhìn. Ta biết bà trách ta. Nhưng vô số lần nghe được tiếng khóc của bà vào ban đêm, ta lại biết bà đang oán chính mình."

"Cả đời bà thất bại sống không được như nguyện, chỉ hy vọng đứa con gái của mình đừng giống bà sống dưới mái nhà người khác, bà nghĩ tất cả biện pháp đưa ta lên cao, còn mình thì tình nguyện làm bạn với ngọn đèn cho tới cuối đời. Nhưng kết quả vẫn là hư không."

"Mẫu thân nhẫn nhịn nhiều năm, không trực diện lui tới cùng đại nương. Mẫu thân càng như thế, đại nương càng cảm thấy như mắc xương cá, ta càng ăn nói khép nép. Nhiều năm như vậy vẫn sống được đến hôm nay. Ta trở nên không tin ai, không nói lời nào, cũng không hề cười. Mẫu thân thì khi điên khi không. Vì không cho đại nương lấy cớ hãm hại, ta chỉ có thuận theo. Mãi cho đến ngày đại hôn."

"Nhưng, vì sao bà ngốc như vậy?! Vì sao bà phải tự sát?! Ta thật sự không hiểu! Khoảnh khắc ta bỏ bà ở lại, nhất định bà biết ta đào tẩu, bà không còn gì nữa cho nên tự sát; hoặc là biết nếu bà còn sống, đại nương nhất định sẽ uy hiếp ta cho nên tự sát; hoặc là, bà muốn gặp Tê Đồng cho nên không muốn sống..."

"Ta... rốt cuộc là con cái kiểu gì?"

Những lời này rất dài, rất dài. Đứt quãng và có chút hỗn độn. Những lời này là nói cho Túc Mệnh nghe. Nói xong, thần tình Lưu Quang đã là đầy nước mắt. Nàng biết mình là một người hay khóc.

"Ta phải trở về. Ngươi biết không? Túc Mệnh!"

Thời điểm nói lời này, con tim Lưu Quang tan nát, toàn thân đau đớn. Nàng nhìn Túc Mệnh với hai mắt đẫm lệ, bộ mặt Túc Mệnh cũng mơ hồ. Lưu Quang lau nước mắt muốn nhìn rõ Túc Mệnh hơn, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều, căn bản nàng không khống chế được.

"Dù đi không được ta cũng muốn bò đi. Ta không có dung mạo, ta sẽ đi tìm địch nhân của phụ thân, cho bọn họ xem hổ phách, cho bọn họ đi tìm Thái tử, ta sẽ cùng Thái tử đối chất. Ta sẽ nói mọi chuyện cho hắn biết, cái gì Ngã-minh-chi-tâm, cái gì Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân; ngày đó hắn nói cái gì, hắn nhìn cái gì, ta nhất định sẽ cho hắn biết..."

"Ta biết rồi..." Túc Mệnh rốt cục mở miệng, lại như an ủi, lại như thở dài.

"Ngươi không biết..." Lưu Quang lại khóc ròng nói.

"Ta biết." Túc Mệnh vẫn luôn lắng nghe mà không nhìn bây giờ mới lẳng lặng nhìn, "Ngươi muốn báo thù, ta sẽ giúp ngươi."

Lưu Quang cắn răng.

"Lưu Quang, " Túc Mệnh nhẹ giọng gọi. Dưới ánh trăng, đứa bé đáng thương ấy run rẩy đứng không vững. "Độc của ngươi vẫn phải giải... Ta sẽ không cho ngươi khổ cực. Đưa ngươi lên vị trí Thái tử phi là ước nguyện ban đầu của ta. Hiện tại cũng không có gì thay đổi."

Lưu Quang nghe xong giật mình, hỏi: "Cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi?"

Ánh mắt Túc Mệnh vẫn không đổi, thủy chung là ấm áp.

"Ta đã biết, " Vậy mà Lưu Quang cười ha ha, nhưng lập tức lại nghẹn họng như bị ai bóp lấy, "Là ta hy vọng xa vời. Một hồi ảo giác. Phản lại hảo tâm của ngươi."

"Ảo giác không phải cảm giác sao?" Túc Mệnh hỏi lại, "Ngươi hiểu được điều gì à?"

"Ừ... rất nhiều..." Lưu Quang cúi đầu rơi lệ.

"Nếu thế thì không đủ rồi." Túc Mệnh đưa tay bẻ một cành liễu đưa cho Lưu Quang, "Tặng cho ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK