"Ý của nàng là, nàng cướp thái tử phi không phải bởi vì quấy rối, mà là muốn cứu người? Toàn bộ đều là ý tốt?"
Túc Mệnh thấy Ngạn Tập không tin, nàng cũng tự nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là cơ duyên rất xảo hợp."
Ngạn Tập nghe xong không nói gì. Hắn đứng trước hồ nước, đón gió nhẹ và trầm mặc. Túc Mệnh cũng như thế.
Sau một lúc, Ngạn Tập nói: "Chỉ đơn giản là vì muốn giúp người ta lấy lại dung mạo mà mạo hiểm đến thế này, bây giờ lại còn muốn đưa người trở về... nàng cảm thấy, ta có thể tin?"
"Có nguy hiểm hay không thì cũng đã đến bước này; ngài có tin hay không thì cũng đã đến bước này." Túc Mệnh nói.
"Ta không tin." Ngạn Tập nheo mắt nhìn Túc Mệnh. "Nàng còn chuyện gì giấu ta nữa?"
"Ta nói đều là sự thật." Túc Mệnh nghiêm túc nói. Thấy Ngạn Tập vẫn còn bình tĩnh, nghiêng đầu nói, "Kỳ thật còn một nguyên do..."
"Ta biết!" Ngạn Tập chọn mày.
"Ta thích nàng ấy." Túc Mệnh nghiêm túc nói.
"Nàng thích cô ta?" Giọng Ngạn Tập gàn dở đi, chịu không nổi mà cười ra tiếng. "Nàng thích cái gì đều nhặt về, ta biết. Bốn thị nữ là ví dụ điển hình. Đây là nguyên do à?"
"Ta thích nàng ấy." Túc Mệnh lặp lại, lại bổ sung thêm một câu: "Không giống như thế."
"Nàng thích cô ta? Không giống như thế?" Ngạn Tập nói. "Thế gian không ai giống ai, nàng tìm ai không tìm lại đi tìm thái tử phi người ta?"
Túc Mệnh mỉm cười. "Tóm lại chuyện này như ta đã nói, ngài không cần phải nhúng tay."
"Ta có thể không nhúng tay, nhưng nàng vẫn không chịu nói thật với ta." Ngạn Tập gật đầu, "Mà không sao. Ta sẽ tự tìm hiểu."
"Ngài tìm hiểu thế nào ta mặc kệ, nhưng không được tổn thương người của ta." Túc Mệnh nhàn nhạt nói. Ngược lại hỏi: "Ngài định ở đây bao lâu?"
Ngạn Tập lúc này mới lấy lại tinh thần cười nói: "Đến ở vài ngày, sau đó đón nàng cùng đi."
"Ta?" Túc Mệnh kinh ngạc hỏi. "Đi đâu?"
"Trung thu, tháng chín phải tế tổ. Nàng quên rồi?"
Túc Mệnh bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ cách tháng chín còn rất sớm..."
"Đừng cho là ta không biết." Ngạn Tập lại hừ nói. "Trung thu tế tổ vài năm nay, không phải là nàng đi?"
Túc Mệnh dừng một chút, lúc này mới nghĩ đến chuyện lần trước Thái tử Hoành Khuynh đến, Phượng Thành cho Diễm Trì giả trang mình. Nếu đã là tại mình, Túc Mệnh cũng chỉ thở nhẹ hơn, nhàn nhạt mà cười.
Ngạn Tập đối với nụ cười của Túc Mệnh tuyệt đối không có sức chống cự, hắn mềm lòng: "Thôi. Năm nay nàng phải theo ta trở về, bồi thường những năm kia."
Túc Mệnh thu hồi ý cười.
"Sao, nàng còn có chuyện gì?" Ngạn Tập cáu gắt hỏi. Đột ngột nghĩ đến, "Chẳng lẽ nàng muốn đưa cô ta về Hoành Quốc thật?"
"Ta đã đồng ý với nàng ấy rồi." Túc Mệnh gật đầu.
"Trung thu tế tổ đã là chuyện bao nhiêu năm nay, đâu phải ngày một ngày hai?" Ngạn Tập tức giận, phất tay áo nói. "Chớ không phải nàng không muốn làm Tri Ngọc đại sư ư? Ta cho nàng suy nghĩ lại đấy!"
Túc Mệnh thấy Ngạn Tập giận dữ bỏ đi, nàng trầm mặc xoay người lại tiếp tục nhìn sóng nước lăn tăn trên hồ, trong lòng đủ loại mùi vị.
Không biết qua bao lâu, Túc Mệnh nghe được động tĩnh, phát giác ra Phượng Thành đã đứng ở bên cạnh.
"Ngài chỉ thích chọc tức hoàng thượng, " Phượng Thành chậm tiếng nói; nhặt lấy một cành liễu. "Dù sao đã lâu không ai dám chọc người, người tự tìm tới cửa."
Túc Mệnh cười khúc khích.
Phượng Thành lườm Túc Mệnh, trách nói: "Cũng do thân phận ngài đặc thù, bằng không vì sao hoàng thượng luôn luôn nhường nhịn ngài?"
Túc Mệnh ngưng mắt nhìn xa, khẽ gật đầu. Nàng thở dài trong lòng. Đúng vậy. Ngạn Tập. Bởi vì ta là Túc Mệnh ngươi nhớ mãi không quên, hay là vì ta là Tri Ngọc đại sư - là số mệnh ngươi không dám gạt bỏ?
"Ngày nào ngài còn là Tri Ngọc đại sư, hoàng thượng còn kính ngài ngày ấy; nếu có một ngày ngài không phải, thì sẽ thế nào?" Phượng Thành nói. "Sẽ trở thành quý phi?"
Túc Mệnh đứng hình.
"Tri Ngọc đại sư còn giữ không được, ngày kia không phải thì còn có thể giữ được?" Phượng Thành lại hỏi.
Trong đầu Túc Mệnh chợt đoàng đoàng, giật mình tỉnh lại. Nếu nói nàng quả thật rất ghét thân phận này, và hiện tại thì đã ghét thêm đến tột cùng.
Túc Mệnh thông suốt, nàng quay đầu cười nhìn Phượng Thành: "Ta biết rồi, các ngươi đều sợ ta dứt áo ra đi. Hiện tại... hãy yên tâm!"
Phượng Thành ngẩn ra - không ngờ Túc Mệnh nói thẳng - nhất thời ngại ngùng, nàng ho nhẹ một tiếng: "Đứng đã lâu, vẫn là đi ngồi một chút đi."
Túc Mệnh vui vẻ gật đầu, cùng Phượng Thành đồng hành.
*
Buổi tối, trong Cung-viên, treo nhiều đèn lồng, hoàng đế Ngạn Tập làm khách mượn hơi chủ mời mọi người ăn tiệc tối. Mà khách mời đó là Lưu Quang.
Lưu Quang dự tiệc mà không yên. Khi nàng đi đến, nhìn thấy Túc Mệnh ngồi cùng Ngạn Tập, nàng chọn vị trí cách vài người ngồi xuống.
Bốn thị nữ đều đến. Diễm Trì vừa đến thì ngồi dưới Lưu Quang, nhưng Túc Mệnh nhìn đến, Diễm Trì ngoan ngoãn đứng dậy chuyển qua ngỗi giữa Túc Mệnh và Lưu Quang. Thấy ở giữa còn trống một ghế, Diễm Trì kéo Bảo Kiều ngồi xuống. Người chẳng hiểu mô tê gì là Đào Khê - người trở về cùng hoàng đế - nàng không thấy đao quang kiếm ảnh trước mắt - thật tình tự nhiên mà ăn, và ngẫu nhiên sẽ nói chuyện cùng Phượng Thành bên cạnh.
Từng món từng món mang lên đều để trước mặt hoàng đế. Hoàng đế giương tay hướng Lưu Quang. Túc Mệnh nhếch cằm. Diễm Trì liền đem đồ ăn chuyển qua trước mặt Lưu Quang. Lúc đó, Lưu Quang có chút bất an vì tất cả đều nhìn nàng; nàng cũng không biết có nên gắp hay không; may mà có nha hoàn ở bên cạnh không ngừng gắp dùm cho mọi người - tất nhiên là bắt đầu từ hoàng đế Ngạn Tập. Khó xử nhất là hoàng đế cứ một câu thái tử phi hai câu thái tử phi không ngừng, mà mỗi lần như thế, nhóm Bảo Kiều đều mở miệng đổi đề tài - bất chấp đến cùng để đổi đề tài.
Một bữa cơm, mấy người ăn mà xương sống thắt, lưng đau, thần kinh căng thẳng. Vì thế, ai cũng dị thường hâm mộ Đào Khê cái gì cũng không biết.
Trở lại Xu-Yên-các, vài thị nữ thảo luận về đêm yến hội: mấy người tiểu thư đều rất kỳ quái. Hoàng đế Ngạn Tập ngoại trừ lúc nào cũng xưng Lưu Quang là thái tử phi ra, thì hay cười quỷ dị - làm người ta lạnh sống lưng; thời gian hắn đánh giá và hỏi Lưu Quang cũng không nhiều, nhưng mỗi lần như thế đều đụng đến chỗ mấu chốt. Tỷ như, hỏi Lưu Quang và Túc Mệnh ở chung ra sao, trước kia từng học qua cái gì, có gì tài nghệ gì... Từ từ, thả Đông một gậy đến Tây một chùy, một bữa cơm đã hỏi hết bảy tám phần Lưu Quang. Mà khi Ngạn Tập hỏi, Túc Mệnh cũng không chen vào, chỉ lạnh lùng mà nhìn. Có khi Lưu Quang ấp úng, từ ý cũng không đạt, nàng cũng không thèm nhìn. Hoàn toàn không giống trước đó - xem Lưu Quang như minh châu mà nâng, thập phần sủng ái. Về phần Lưu Quang, ôi, nàng rời bàn mà có chút hốt hoảng. Mỗi lần nàng nhìn tiểu thư cầu cứu, tiểu thư cũng không để ý tới. Bởi thế mà sau đó Lưu Quang cũng không nhìn Túc Mệnh nữa, thẳng lưng ứng đối.
"Xem ra đêm nay chỗ tiểu thư náo nhiệt." Cuối cùng, Diễm Trì thở dài nói.
"Tỷ muốn đi xem?" Bảo Kiều cười trộm giựt giây nói. "Bằng không núp tường nghe lén đi?"
Đào Khê vẫn rất mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì: "Các ngươi rốt cuộc nói cái gì vậy hả?"
Diễm Trì vỗ vai Đào Khê, nói: "Phật viết, không thể nói, không thể nói..."
Đào Khê không thuận theo, hỏi Phượng Thành. Phượng Thành đối cửa sổ trầm ngâm nói: "Phúc hề họa sở y, họa hề phúc sở chí!"
Cái này, ngay cả Diễm Trì, Bảo Kiều cũng không biết nàng đang nói cái gì.
Tất nhiên, Sơ-Chi-các đêm nay kỳ thật cũng không như Diễm Trì đoán. Mà là thập phần yên tĩnh.
Lưu Quang về trước. Nhóm nha hoàn vây quanh hầu hạ nàng, nàng cũng không có lòng dạ nào mà nhìn tới; thân hình đều là đờ đẫn. Đến nổi không biết làm sao đã nằm trên giường rồi. Bây giờ, trong tim Lưu Quang mới chậm rãi cảm thấy đau. Lại không biết qua bao lâu, Túc Mệnh trở về, Lưu Quang nằm nghe tiếng nàng nhỏ giọng nói chuyện cùng nha hoàn, và vài âm thanh nhỏ nhỏ khác. Cuối cùng, mới nghe Túc Mệnh cũng nằm xuống. Không phải lần đầu tiên hai người nằm cùng một giường, nhưng lần này, Lưu Quang lại thấy có khoảng cách. Nhẹ nhàng nghiêng người, đưa lưng sang, Lưu Quang mở mắt nhìn bức tường, bất giác rơi lệ.
Người luôn tranh giành đại khái chính là người động bất động đều khóc đi? Lưu Quang tuyệt vọng nghĩ. Người bên cạnh, là một người quý giá, nàng và hoàng đế sánh vai rất đẹp đôi - mặt mày hai người vừa nhìn đã biết quen thuộc đến cỡ nào - quen thuộc đến ngoại nhân không chen lọt.
Diễm Trì nói hoàng đế đối với Túc Mệnh là một người không thể không tồn tại, là một người không thể không người trọng yếu - vốn dĩ nàng không thể lý giải, mà hiện tại, nàng đã hiểu.
Lưu Quang ơi Lưu Quang, Túc Mệnh tốt với ngươi cũng chỉ là tốt với ngươi mà thôi. Sinh mệnh của nàng vốn không có ngươi, sẽ không có ngươi!
Khó trách, Túc Mệnh cũng không từng nói chuyện mình phải về Hoành Quốc, cũng chưa bao giờ có lo lắng. Xem ra, nàng đã biết con đường của hai người là như thế nào rồi.
Cái hôn đó, có lẽ là hoa sen quá đẹp - tịnh đế liên... thật là quá đẹp thôi!
Miên man suy nghĩ như thế cả một đêm. Khi tỉnh lại, bên cạnh Lưu Quang trống trải. Nàng thức dậy, A Ly đến hầu hạ nàng rời giường. Lưu Quang hỏi, mới biết Túc Mệnh dẫn hoàng đế ra sau núi ngắm cảnh. Tựa như nơi này không có nàng.
Lưu Quang cực kỳ uể oải. Vốn tối qua nghĩ đến nửa đêm, vẫn là cảm thấy mình nên cùng Túc Mệnh nói chuyện. Hoặc là nói về cái hôn kia, hoặc là chuyện về Hoành Quốc, hoặc là thứ khác. Chỉ cần nói chuyện, là cái gì cũng tốt. Đừng như bây giờ, rõ ràng nàng ở bên cạnh lại làm như không tồn tại. Chỉ là khi nàng xoay người lại thì đã đối mặt với thụy nhan của Túc Mệnh. Nương theo ánh nến, Lưu Quang nhìn Túc Mệnh ngủ rất an ổn: hô hấp đều đều, mày nhọn cũng là giãn ra - và điều này ngược lại khiến Lưu Quang quên luôn mình muốn làm gì. Cứ thế, Lưu Quang nhìn Túc Mệnh cho đến khi ngủ đi.
Và hôm nay Lưu Quang không có ngồi suy nghĩ được lâu, Diễm Trì đã đến. Trừ nàng và Phượng Thành, tất cả đã đi theo ra sau núi. Túc Mệnh cố ý để Diễm Trì lại cho Lưu Quang. Diễm Trì thì lại nghĩ tới trước khi đưa bọn họ lên núi, hoàng đế đột ngột nhìn nàng - như đã biết cái gì đó, khiến nàng rùng mình.
Lưu Quang vốn chán nản cái gì cũng không muốn làm, nhưng Diễm Trì lại dị thường hưng phấn, liên tục hỏi nàng có phải đã thấy tịnh đế liên ở Bạ-Hà-hồ hay không. Lưu Quang nhớ tới tịnh đế liên liền nhớ tới nụ hôn kia, trong lòng lại vừa ngọt vừa đắng. Diễm Trì biết thật sự có một đôi hoa một cành thì thực sửng sốt một hồi, lúc này mới liên tiếp kêu "Thiên ý, là thiên ý" rồi lôi kéo Lưu Quang đi tới Bại-Hà-hồ.