Mục lục
Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





“Vốn dĩ ta cũng không biết tìm ngươi ở đâu, bây giờ nếu ngươi đã tự chui đầu tới. Vậy thì, hãy để ta đem toàn bộ trận pháp này phá vỡ đi!”



Vừa nói, trên tay Triệu Vũ vừa vận dụng lấy U Minh Thần Hỏa. Còn phía sau lưng hắn, hư ảnh của Ma Thần cũng nhanh chóng hiện lên, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, để cho một đám độc trùng vừa mới điên cuồng lao tới, đã hóa thành hắc vụ biến mất không thấy.



Nhưng lúc này, ma khí của đám độc trùng đã không cách nào chui xuống lòng đất, toàn bộ ma khí đều bị hư ảnh Ma Thần ở sau lưng của Triệu Vũ hấp thu, đem chúng biến thành dinh dưỡng, để cho hư ảnh của nó càng thêm ngưng tụ.



Chưa đầy một cái hơi thở, hơn trăm vạn độc trùng, lúc này đã bị Triệu Vũ diệt hơn phân nửa. Mà đám độc trùng này, không có ma khí duy trì, chúng sẽ không có cách nào sống lại, vĩnh viễn chôn vui ở trong thân thể của hư ảnh Ma Thần do Triệu Vũ kêu gọi.



Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của tên chiến sĩ cưởi trên đầu của con giun đất khổng lồ, rốt cuộc cũng hiện ra vẻ sợ hãi.



“Làm sao có thể như vậy được? Hắn làm sao có thể hấp thu được ma khí của bọn chúng? Chẳng phải, Mammon đại nhân đã nói, ngoại trừ tộc nhân của Ma tộc, thì tuyệt đối không có tên nhân loại nào hấp thu được loại ma khí này hay sao?”



Không biết từ lúc nào, trong lòng của tên chiến sĩ này bắt đầu dấy lên nghi ngờ về những lời nói của Mammon, một vĩ thần linh vĩ đại ở trong lòng hắn.



Nhưng nếu như Triệu Vũ lúc này có thể nghe được âm thanh thì thầm nói chuyện của tên chiến sĩ này, hắn nhận định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì, Mammon mà trong miệng của tên chiến sĩ này nhắc đến, là cái tên liên quan đến một trong Tám Đại Ma Vương của ma giới, một kẻ chuyên môn thôn phệ sự tham lam và độ kỵ. Đồng thời, hắn cũng là người gieo rắc lòng tham lam, khiến cho con người rơi vào những ảo tưởng của sự đố kỵ vô tận.



“Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong được đám đồ vật chán ghét này! Bây giờ, đã đến ta phải đi giải quyết kẻ đã gây ra những rắc rối này rồi!”



Đem một đám độc trùng cuối cùng diệt trừ, khóe miệng của Triệu Vũ không khỏi nhoẻn lên cười một cách tà dị. Ánh mắt của hắn cũng bắt đầu hướng về phía con giun đất khổng lồ và tên chiến sĩ cưỡi ở trên đầu của nó nhìn lại.



“Nhân loại ti tiện, ngươi dám giết chết những đứa con của ta. Hôm nay, ta nhất định sẽ để cho ngươi nhận lấy một sự trừng phạt thích đáng!”



Nhìn thấy bầy độc trùng bị Triệu Vũ giết chết sạch sẽ, tên chiến sĩ mặc dù trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng hắn cũng bị sự độ kỵ làm cho lu mờ lý trí, trở nên vô cùng tức giận và điên cuồng.



Thế nhưng, nghe được tên này gọi mình hai chữ “ti tiện”, sắc mặt của Triệu Vũ cũng không tốt đi hơn nơi nào. Hắn có thể dễ dàng nhìn ra được, tên chiến sĩ này cũng là một nhân loại như hắn, trên người của kẻ này cũng chỉ lưu lại một chút ma khí mà thôi. Đã thế, hắn còn dám mắng chửi mình là một kẻ “ti tiện”, chẳng phải, hắn cũng đang tự mắng chính mình hay sao?



Nhưng nghĩ đến kẻ này có liên quan đến ma tộc, lại nhớ đến việc mất tích bí ẩn của Darkin, trong lòng Triệu Vũ càng thêm khó chịu. Đám người này, mỗi lần được ma tộc cải tạo qua, bọn chúng đều tự cho rằng mình đặc biệt hơn người, không có xem ai ra gì. Thế nhưng, bọn chúng lại không biết rằng, mình chẳng qua cũng chỉ là một tên nô lệ thấp kém của đám ma tộc mà thôi.



“Hừ, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi sẽ trừng phạt ta như thế nào?”



Nghĩ một hồi, Triệu Vũ cũng không muốn dây dưa với những kẻ ngu ngốc này nữa. Hắn muốn đi lên đem con giun đất khổng lồ giết chết, sau đó truy hỏi tên chiến sĩ kia cách phá giải trận pháp. Nếu không, cho dù đem cả hai người bọn họ giết chết, mà trận pháp không thể phá giải được, vậy thì cả đám bọn họ đều bị vây nhốt ở đây, không biết khi nào mới có thể lui ra ngoài được.



Hiện tại, trên người của hắn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, hắn làm sao có thể để cho mình hao phí nhiều thời gian như vậy ở nơi này?



Chính vì thế, Triệu Vũ cũng không có nói nhảm, hắn vung mạnh hai chân đạp xuống mặt đất, sau đó thân thể giống như một mũi tên được bắn ra ngoài, nhanh chóng phóng về phía thân hình khổng lồ của con giun đất.



Rống… rống…



Hiển nhiên, con giun đất sau khi thấy Triệu Vũ dám công kích về phía nó, nó tính khí cũng không tốt hơn chút nào, trực tiếp gào rống lên một trận. Từ trong miệng của nó, bắt đầu phun ra một chất dịch nhờn, bóc lên một mùi tanh hôi rất khó ngửi.



Mà tên chiến sĩ cưỡi ở trên đầu của nó, hắn cũng không hề rảnh rỗi một chút nào. Một tay nâng lấy cốt trượng, trong miệng thì ngâm nga lấy một tràng chú ngữ cực kỳ khó hiểu. Cho dù thời gian gần đây kiến thức của Triệu Vũ đã được cải thiện rất nhiều, nhưng hắn cũng không biết tên này đang ngâm nga cái gì.



Thế nhưng, ngay khi chú ngữ ở trong miệng của kẻ này vừa ngâm xong, Triệu Vũ cảm giác thân hình của mình có chút đình trệ, không khí xung quanh giống như một bức tường kết dính, đem thân thể của hắn vậy chặt lại.



Tuy rằng cảm giác này chỉ duy trì trong một cái chớp mắt, nhưng ngay lúc này chất dịch nhờn của con giun đất kia vừa vặn bắn tới. Đến lúc này, Triệu Vũ dù muốn tránh né, hắn cũng khôg thể nào tránh né được, chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn lấy một đống dịch nhờn bẩn thỉu, hôi thối phóng thẳng về phía mình.



“Chết tiệt!”

Trong lòng âm thầm mắng to một tiếng, Triệu Vũ lúc này đã biết, tên chiến sĩ trước mặt không chỉ là một tên chiến sĩ thông thường, mà hắn còn là một tên ma pháp sư am hiểu lĩnh vực không gian. Đây là lần đầu tiên Triệu Vũ cảm thấy mình gặp phải một đối thủ khó dây dưa như vậy.



Trước đó, hắn đã từng gặp qua Argus sử dụng lĩnh vực không gian của mình đem hắn rời khỏi Huyết Ngục. Nhưng trên Thiên Long tinh này, Triệu Vũ thật sự chưa từng gặp qua một người nào có khả năng tương tự như vậy.



Hơn nữa, lúc này chất độc từ trong miệng của con giun đất khổng lồ đã phun ra ngoài, bám vào trên tầng bảo hộ do U Minh Thần Hỏa tạo thành. Triệu Vũ cũng không biết thứ chất dịch này được làm từ gì, vậy mà có thể đem tầng bảo hộ của U Minh Thân Hỏa ăn mòn.



“Vốn dĩ ta cũng không biết tìm ngươi ở đâu, bây giờ nếu ngươi đã tự chui đầu tới. Vậy thì, hãy để ta đem toàn bộ trận pháp này phá vỡ đi!”



Vừa nói, trên tay Triệu Vũ vừa vận dụng lấy U Minh Thần Hỏa. Còn phía sau lưng hắn, hư ảnh của Ma Thần cũng nhanh chóng hiện lên, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, để cho một đám độc trùng vừa mới điên cuồng lao tới, đã hóa thành hắc vụ biến mất không thấy.



Nhưng lúc này, ma khí của đám độc trùng đã không cách nào chui xuống lòng đất, toàn bộ ma khí đều bị hư ảnh Ma Thần ở sau lưng của Triệu Vũ hấp thu, đem chúng biến thành dinh dưỡng, để cho hư ảnh của nó càng thêm ngưng tụ.



Chưa đầy một cái hơi thở, hơn trăm vạn độc trùng, lúc này đã bị Triệu Vũ diệt hơn phân nửa. Mà đám độc trùng này, không có ma khí duy trì, chúng sẽ không có cách nào sống lại, vĩnh viễn chôn vui ở trong thân thể của hư ảnh Ma Thần do Triệu Vũ kêu gọi.



Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của tên chiến sĩ cưởi trên đầu của con giun đất khổng lồ, rốt cuộc cũng hiện ra vẻ sợ hãi.



“Làm sao có thể như vậy được? Hắn làm sao có thể hấp thu được ma khí của bọn chúng? Chẳng phải, Mammon đại nhân đã nói, ngoại trừ tộc nhân của Ma tộc, thì tuyệt đối không có tên nhân loại nào hấp thu được loại ma khí này hay sao?”



Không biết từ lúc nào, trong lòng của tên chiến sĩ này bắt đầu dấy lên nghi ngờ về những lời nói của Mammon, một vĩ thần linh vĩ đại ở trong lòng hắn.



Nhưng nếu như Triệu Vũ lúc này có thể nghe được âm thanh thì thầm nói chuyện của tên chiến sĩ này, hắn nhận định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì, Mammon mà trong miệng của tên chiến sĩ này nhắc đến, là cái tên liên quan đến một trong Tám Đại Ma Vương của ma giới, một kẻ chuyên môn thôn phệ sự tham lam và độ kỵ. Đồng thời, hắn cũng là người gieo rắc lòng tham lam, khiến cho con người rơi vào những ảo tưởng của sự đố kỵ vô tận.



“Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong được đám đồ vật chán ghét này! Bây giờ, đã đến ta phải đi giải quyết kẻ đã gây ra những rắc rối này rồi!”



Đem một đám độc trùng cuối cùng diệt trừ, khóe miệng của Triệu Vũ không khỏi nhoẻn lên cười một cách tà dị. Ánh mắt của hắn cũng bắt đầu hướng về phía con giun đất khổng lồ và tên chiến sĩ cưỡi ở trên đầu của nó nhìn lại.



“Nhân loại ti tiện, ngươi dám giết chết những đứa con của ta. Hôm nay, ta nhất định sẽ để cho ngươi nhận lấy một sự trừng phạt thích đáng!”



Nhìn thấy bầy độc trùng bị Triệu Vũ giết chết sạch sẽ, tên chiến sĩ mặc dù trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng hắn cũng bị sự độ kỵ làm cho lu mờ lý trí, trở nên vô cùng tức giận và điên cuồng.



Thế nhưng, nghe được tên này gọi mình hai chữ “ti tiện”, sắc mặt của Triệu Vũ cũng không tốt đi hơn nơi nào. Hắn có thể dễ dàng nhìn ra được, tên chiến sĩ này cũng là một nhân loại như hắn, trên người của kẻ này cũng chỉ lưu lại một chút ma khí mà thôi. Đã thế, hắn còn dám mắng chửi mình là một kẻ “ti tiện”, chẳng phải, hắn cũng đang tự mắng chính mình hay sao?



Nhưng nghĩ đến kẻ này có liên quan đến ma tộc, lại nhớ đến việc mất tích bí ẩn của Darkin, trong lòng Triệu Vũ càng thêm khó chịu. Đám người này, mỗi lần được ma tộc cải tạo qua, bọn chúng đều tự cho rằng mình đặc biệt hơn người, không có xem ai ra gì. Thế nhưng, bọn chúng lại không biết rằng, mình chẳng qua cũng chỉ là một tên nô lệ thấp kém của đám ma tộc mà thôi.



“Hừ, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi sẽ trừng phạt ta như thế nào?”



Nghĩ một hồi, Triệu Vũ cũng không muốn dây dưa với những kẻ ngu ngốc này nữa. Hắn muốn đi lên đem con giun đất khổng lồ giết chết, sau đó truy hỏi tên chiến sĩ kia cách phá giải trận pháp. Nếu không, cho dù đem cả hai người bọn họ giết chết, mà trận pháp không thể phá giải được, vậy thì cả đám bọn họ đều bị vây nhốt ở đây, không biết khi nào mới có thể lui ra ngoài được.



Hiện tại, trên người của hắn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, hắn làm sao có thể để cho mình hao phí nhiều thời gian như vậy ở nơi này?



Chính vì thế, Triệu Vũ cũng không có nói nhảm, hắn vung mạnh hai chân đạp xuống mặt đất, sau đó thân thể giống như một mũi tên được bắn ra ngoài, nhanh chóng phóng về phía thân hình khổng lồ của con giun đất.



Rống… rống…



Hiển nhiên, con giun đất sau khi thấy Triệu Vũ dám công kích về phía nó, nó tính khí cũng không tốt hơn chút nào, trực tiếp gào rống lên một trận. Từ trong miệng của nó, bắt đầu phun ra một chất dịch nhờn, bóc lên một mùi tanh hôi rất khó ngửi.



Mà tên chiến sĩ cưỡi ở trên đầu của nó, hắn cũng không hề rảnh rỗi một chút nào. Một tay nâng lấy cốt trượng, trong miệng thì ngâm nga lấy một tràng chú ngữ cực kỳ khó hiểu. Cho dù thời gian gần đây kiến thức của Triệu Vũ đã được cải thiện rất nhiều, nhưng hắn cũng không biết tên này đang ngâm nga cái gì.



Thế nhưng, ngay khi chú ngữ ở trong miệng của kẻ này vừa ngâm xong, Triệu Vũ cảm giác thân hình của mình có chút đình trệ, không khí xung quanh giống như một bức tường kết dính, đem thân thể của hắn vậy chặt lại.






Trước đó, hắn đã từng gặp qua Argus sử dụng lĩnh vực không gian của mình đem hắn rời khỏi Huyết Ngục. Nhưng trên Thiên Long tinh này, Triệu Vũ thật sự chưa từng gặp qua một người nào có khả năng tương tự như vậy.



Hơn nữa, lúc này chất độc từ trong miệng của con giun đất khổng lồ đã phun ra ngoài, bám vào trên tầng bảo hộ do U Minh Thần Hỏa tạo thành. Triệu Vũ cũng không biết thứ chất dịch này được làm từ gì, vậy mà có thể đem tầng bảo hộ của U Minh Thân Hỏa ăn mòn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK