Mục lục
Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Cảm nhận được tầng hộ giáp bên ngoài đang dần dần bị tiêu hao, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi trở nên khó coi. Hắn đang muốn nhanh chóng thoát đi, tránh khỏi dịch nhờn của con giun đất bám vào trên người. Thì lúc này, trong miệng của tên chiến sĩ sở hữu pháp thuật không gian lại bắt đầu râm rang đọc lên chú ngữ, động tác của Triệu Vũ nhất thời có thút cứng đờ lại.



Mà từ trong miệng của con giun đất không lồ kia, chất dịch nhờn lại lần nữa phun trào ra ngoài. Lúc này, trong lòng Triệu Vũ nhịn không được liền bắt đầu chửi thề. Hắn làm như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hai kẻ này phối hợp lại với nhau, lại trở nên khó chơi đến như vậy.



Nếu như một người, một trùng này tách ra, Triệu Vũ hoàn toàn có thể tự tin đem bọn họ bóp chết ngay tức thì. Nhưng sau khi hai kẻ này kết hợp vào một chỗ, thật sự như một tổ hợp trời sinh, để cho Triệu Vũ nhất thời bó tay bó chân, không thề nào tìm ra đuọc cách giải quyết.



Thế nhưng, nếu bây giờ tự mình lui lại, Triệu Vũ cảm thấy có chút mất mặt. Chính vì thế, hắn chỉ có thể cắn răng xông lên phía trước, không thèm để ý gì đến dịch nhờn mà con giun đất kia phóng lên người mình, đem tầng hộ thể do U Minh Thần Hỏa bao phủ bên ngoài ăn mòn không còn một chút gì.



“Chết tiệt, ta không tin là ta lại không giải quyết được các ngươi!”



Cảm nhận được lớp da thịt của mình đã bị dịch nhờn thẩm thấu, ăn mòn. Da mặt của Triệu Vũ không khỏi co lại, trong ánh mắt của hắn lộ ra một vẻ hung ác, cuồng bạo. Hắn nhất định phải để cho một người, một giun kia nếm trải cảm giác đau khổ mà lúc này hắn đang phải gánh chịu. Hắn, tuyệt đối không để cho hai kẻ chết một cách yên lành.



Nhưng khi khoảng cách của hắn và con giun đất này chỉ còn lại có vài chục thước. Hắn đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình bị giữ chặt lại, có thứ đồ vật gì đó đem phân ngang thắt lưng của hắn quấn chặt.



Khi nhìn lại, Triệu Vũ mới phát hiện ra trên người mình, không biết từ lúc nào lại bị một cái xúc tu với đầy dịch nhờn, cùng nhưng gai thịt quấn chặt, để cho hắn không cách nào nhúc nhích được.



“Đây là cái quỷ gì?”



Nhìn thấy thứ đồ vật này ở trên người, Triệu Vũ triệt để muốn phát điên. Hắn không thể nào tưởng tưởng được, hai kẻ này làm sao còn khó chơi đến như vậy. Ngay cả việc hắn bị cái xúc tu này quấn lại từ lúc nào, hắ cũng không phát hiện ra được.



Mà tên chiến sĩ kia trông thấy Triệu Vũ bị xúc tu từ trong miệng của con giun đất giữ lại, bên trong ánh mắt của hắn tức thì lộ ra hàn quang, chú ngữ trong miệng càng thêm tăng tốc, đọc nhanh hơn.



Lúc này, sắc mặt của Triệu Vũ đã âm trầm đến cực điểm. Hắn phát hiện ra, tên chiến sĩ này đang dùng một loại phép thuật rất lợi hại. Nếu như để cho tên này đọc xong chú ngữ, Triệu Vũ sợ rằng bản thân khó thoát được nguy hiểm. Mặc dù dùng đến loại chú ngữ này, tên chiến sĩ kia cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu.



Rất rõ ràng, một khi dùng đến loại chủ ngữ như thế này, ắt hẳn sẽ tiêu hao rất nhiều. Nhưng lúc này, Triệu Vũ cũng không dám đánh cuộc, hắn nhất định phải tìm ra cách thoát khỏi trói buộc của con giun đất, tránh né công kích của tên chiến sĩ.



“Chủ nhân, hay là để cho Hỏa Nhi ra tay đi. Chỉ cần giết được con giun đất này, trận nhãn của trận pháp cũng sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần phá trận ra ngoài là được!”



Lúc này, Hỏa Nhi từ bên trong phong ấn hình xăm ở trên cánh tay phải của Triệu Vũ đột nhiên xông ra, hướng về phía cái miệng đầy răng nhọn của con giun đất khổng lồ xông tới.



Nhìn thấy cảnh tưởng này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi kinh hãi. Từ lúc trở về từ Ma giới, Triệu Vũ đã cảm nhận được linh hồn của nàng mỗi lúc một suy yếu. Với hiện trạng của nàng như bây giờ, một khi chiến đấu với con giun đất khổng lồ kia, nhất định nàng sẽ gặp phải nguy hiểm.



Nhưng lúc này, dù hắn muốn lên tiếng ngăn lại, thì đã quá trễ rồi. Nàng vừa thoát khỏi phong ấn ở trên tay hắn, liền tức tốc lao về phía cái miệng khổng lồ của con giun đất, trên tay hiện lên U Minh Thần Hỏa, phóng về phía miệng rộng của nó vung xuống.



Quả thật, U Minh Thần Hỏa ở trong tay nàng, so với ở trong tay Triệu Vũ sử dụng, có thể nói là khác một trời một vực. Dù sao, thứ này cũng là bản mệnh thần thông của nàng. Còn hắn từ trước đến giờ, chỉ có thể coi như mượn tạm mà thôi.



Nhìn thấy Hỏa Nhi đột nhiên xuất hiện, lại mang theo U Minh Thần Hỏa uy thế kinh người xông đến, trong cuống họng của con giun đất khổng lồ phát ra âm thanh gào thét trầm thấp.



Mà tên chiến sĩ cầm cốt trượng kia cũng giật mình, hét to một tiếng: “Hiến tế!”



Ngay lập tức, một luồng ánh sáng khổng lồ từ trên cây cốt trượng của hắn phát ra uy lực mạnh mẽ, đem toàn bộ không gian xung quanh mấy chục dặm đều thắp lên rực rỡ.



Cảm nhận được luồng khí tức hủy diệt từ bên trong ánh sáng của cốt trượng, tâm trạng của Triệu Vũ càng trở nên hốt hoảng, nhịp tim của hắn đang không ngừng gia tốc đập mạnh. Hắn biết, lần này Hỏa Nhi nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.



Cảm nhận được tầng hộ giáp bên ngoài đang dần dần bị tiêu hao, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi trở nên khó coi. Hắn đang muốn nhanh chóng thoát đi, tránh khỏi dịch nhờn của con giun đất bám vào trên người. Thì lúc này, trong miệng của tên chiến sĩ sở hữu pháp thuật không gian lại bắt đầu râm rang đọc lên chú ngữ, động tác của Triệu Vũ nhất thời có thút cứng đờ lại.



Mà từ trong miệng của con giun đất không lồ kia, chất dịch nhờn lại lần nữa phun trào ra ngoài. Lúc này, trong lòng Triệu Vũ nhịn không được liền bắt đầu chửi thề. Hắn làm như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hai kẻ này phối hợp lại với nhau, lại trở nên khó chơi đến như vậy.



Nếu như một người, một trùng này tách ra, Triệu Vũ hoàn toàn có thể tự tin đem bọn họ bóp chết ngay tức thì. Nhưng sau khi hai kẻ này kết hợp vào một chỗ, thật sự như một tổ hợp trời sinh, để cho Triệu Vũ nhất thời bó tay bó chân, không thề nào tìm ra đuọc cách giải quyết.



Thế nhưng, nếu bây giờ tự mình lui lại, Triệu Vũ cảm thấy có chút mất mặt. Chính vì thế, hắn chỉ có thể cắn răng xông lên phía trước, không thèm để ý gì đến dịch nhờn mà con giun đất kia phóng lên người mình, đem tầng hộ thể do U Minh Thần Hỏa bao phủ bên ngoài ăn mòn không còn một chút gì.



“Chết tiệt, ta không tin là ta lại không giải quyết được các ngươi!”



Cảm nhận được lớp da thịt của mình đã bị dịch nhờn thẩm thấu, ăn mòn. Da mặt của Triệu Vũ không khỏi co lại, trong ánh mắt của hắn lộ ra một vẻ hung ác, cuồng bạo. Hắn nhất định phải để cho một người, một giun kia nếm trải cảm giác đau khổ mà lúc này hắn đang phải gánh chịu. Hắn, tuyệt đối không để cho hai kẻ chết một cách yên lành.



Nhưng khi khoảng cách của hắn và con giun đất này chỉ còn lại có vài chục thước. Hắn đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình bị giữ chặt lại, có thứ đồ vật gì đó đem phân ngang thắt lưng của hắn quấn chặt.



Khi nhìn lại, Triệu Vũ mới phát hiện ra trên người mình, không biết từ lúc nào lại bị một cái xúc tu với đầy dịch nhờn, cùng nhưng gai thịt quấn chặt, để cho hắn không cách nào nhúc nhích được.



“Đây là cái quỷ gì?”



Nhìn thấy thứ đồ vật này ở trên người, Triệu Vũ triệt để muốn phát điên. Hắn không thể nào tưởng tưởng được, hai kẻ này làm sao còn khó chơi đến như vậy. Ngay cả việc hắn bị cái xúc tu này quấn lại từ lúc nào, hắ cũng không phát hiện ra được.



Mà tên chiến sĩ kia trông thấy Triệu Vũ bị xúc tu từ trong miệng của con giun đất giữ lại, bên trong ánh mắt của hắn tức thì lộ ra hàn quang, chú ngữ trong miệng càng thêm tăng tốc, đọc nhanh hơn.



Lúc này, sắc mặt của Triệu Vũ đã âm trầm đến cực điểm. Hắn phát hiện ra, tên chiến sĩ này đang dùng một loại phép thuật rất lợi hại. Nếu như để cho tên này đọc xong chú ngữ, Triệu Vũ sợ rằng bản thân khó thoát được nguy hiểm. Mặc dù dùng đến loại chú ngữ này, tên chiến sĩ kia cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu.



Rất rõ ràng, một khi dùng đến loại chủ ngữ như thế này, ắt hẳn sẽ tiêu hao rất nhiều. Nhưng lúc này, Triệu Vũ cũng không dám đánh cuộc, hắn nhất định phải tìm ra cách thoát khỏi trói buộc của con giun đất, tránh né công kích của tên chiến sĩ.



“Chủ nhân, hay là để cho Hỏa Nhi ra tay đi. Chỉ cần giết được con giun đất này, trận nhãn của trận pháp cũng sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần phá trận ra ngoài là được!”



Lúc này, Hỏa Nhi từ bên trong phong ấn hình xăm ở trên cánh tay phải của Triệu Vũ đột nhiên xông ra, hướng về phía cái miệng đầy răng nhọn của con giun đất khổng lồ xông tới.



Nhìn thấy cảnh tưởng này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi kinh hãi. Từ lúc trở về từ Ma giới, Triệu Vũ đã cảm nhận được linh hồn của nàng mỗi lúc một suy yếu. Với hiện trạng của nàng như bây giờ, một khi chiến đấu với con giun đất khổng lồ kia, nhất định nàng sẽ gặp phải nguy hiểm.



Nhưng lúc này, dù hắn muốn lên tiếng ngăn lại, thì đã quá trễ rồi. Nàng vừa thoát khỏi phong ấn ở trên tay hắn, liền tức tốc lao về phía cái miệng khổng lồ của con giun đất, trên tay hiện lên U Minh Thần Hỏa, phóng về phía miệng rộng của nó vung xuống.



Quả thật, U Minh Thần Hỏa ở trong tay nàng, so với ở trong tay Triệu Vũ sử dụng, có thể nói là khác một trời một vực. Dù sao, thứ này cũng là bản mệnh thần thông của nàng. Còn hắn từ trước đến giờ, chỉ có thể coi như mượn tạm mà thôi.




Ngay lập tức, một luồng ánh sáng khổng lồ từ trên cây cốt trượng của hắn phát ra uy lực mạnh mẽ, đem toàn bộ không gian xung quanh mấy chục dặm đều thắp lên rực rỡ.



Cảm nhận được luồng khí tức hủy diệt từ bên trong ánh sáng của cốt trượng, tâm trạng của Triệu Vũ càng trở nên hốt hoảng, nhịp tim của hắn đang không ngừng gia tốc đập mạnh. Hắn biết, lần này Hỏa Nhi nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK