“Người này là ai? Hắn tại sao lại to gan đến như vậy? Còn dám ngăn cản thánh nữ cầu nguyện, chúc phúc cho hoàng hậu của chúng ta?”
Lúc này, phía bên dưới mọi người mới bắt đầu bình tĩnh, phản ứng lại. Thế nhưng, không ai biết được kẻ này vì sao lại có thể xuất hiện ở đây, còn dám đứng ra ngăn cản nghi lễ sắc phong của đức vua.
“Kẻ phía dưới là ai? Làm sao ngươi lại dám ngăn cản nghi thức sắc phong của đức vua? Người đâu, mau đem hắn bắt lại cho ta?”
Đứng ở phía trên tường thành, Đại hoàng tử William nhìn kẻ phía dưới hiên ngang bước lên trên cây cầu gỗ hướng về phía tường thành đi tới. Trong lúc nhất thời, hai mắt của hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng kỳ dị, hướng về phía binh sĩ phía dưới chân thành hét lớn một tiếng.
Lúc này, đám thiếu nữ đi cùng với Triệu Vũ cũng kinh hãi không thôi. Nhất là Dina Tali, nàng biết mục đích của Triệu Vũ đến đây chính là muốn mượn nhờ truyền tống trận của vương quốc xứ Will, để truyền tống trở về Lang Sa đế quốc.
Thế nhưng, chuyện này cũng không liên quan gì đến lễ sắc phong của hoàng hậu xứ Will, hắn đứng ra ngăn cản làm cái gì?
Càng nghĩ trong lòng của nàng càng thêm hoảng loạn, ánh mắt không nhịn được mà hướng về phía thiếu nữ tóc bạc nhìn lại.
“Chủ nhân, hắn… hắn không phải điên rồi chứ? Hắn… hắn vì sao lại muốn ngăn cản lễ sắc phong của hoàng hậu?”
Nghe thị nữ của mình hỏi đến, hai mắt của thiếu nữ tóc bạc không khỏi trợn trắng.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Rất có thể là hắn đã nhìn trúng sắc đẹp của vị hoàng hậu này, nên muốn ra tay tranh đoạt cũng không biết chừng!”
Lời này của nàng cũng chỉ là tức giận nói mò mà thôi. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, lời nói của mình lại chính là sự thật.
Trong ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi của tất cả mọi người, Triệu Vũ vẫn một mực chậm rãi hướng về phía tường thành bước tới, chân giẫm lên trên cầu gỗ, không hề có một chút ý định nào là sẽ ngừng lại.
Đám binh sĩ bảo vệ tường thành, hiển nhiên là đã nghe được mệnh lệnh của Đại hoàng tử, bọn họ cũng không thể nào trơ mắt nhìn thấy một kẻ xa lạ làm hỏng mất chuyện phong hậu của đức vua được.
Chính vì thế, hơn trăm tên binh sĩ canh giữ cửa thành, nhanh chóng hướng về phía Triệu Vũ vây ráp. Một người trong đó hô lên: “Tiện dân to gan, ngươi là kẻ nào? Vì sao lại tiến về phía cung điện, làm hỏng nghi lễ sắc phong hoàng hậu của vương quốc?”
Nhưng mặc kệ tên binh sĩ này kêu la thế nào, Triệu Vũ vẫn không có ý định ngừng lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước bước đi. Nhìn thấy một màn như vậy, mấy tên binh sĩ này tức thì nổi giận, xông về phía Triệu Vũ, dùng trường thương đâm tới.
Nếu như là một người bình thường, nhìn thấy trên trăm tên binh sĩ hoàng gia cấp B cùng nhau vây giết, thật sự là sẽ bị dọa cho hồn rơi phách tán, không dám tiến lên nửa bước.
Nhưng người ở trước mặt bọn họ chính là Triệu Vũ, hắn chẳng những không ngừng tiến lên, mà ngay cả ý định ngăn cản cũng chẳng thèm ngăn cản. Chỉ có điều, những cây trường thương này vừa đâm về phía Triệu Vũ, cũng không nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy, thịt nát người vong. Mà toàn bộ công kích của đám binh sĩ giống như đâm vào bên trong cương thiết, phát ra những tiếng coong coong, vô cùng đinh tai nhức óc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không ngừng trợn trừng hai mắt mà nhìn Triệu Vũ, giống như nhìn phải một con quái vật.
Thế nhưng, đứng ở trên tường thành, sắc mặt của vua Arthur đã tái nhợt lại. Ông ta không nghĩ đến, ngay buổi lễ sắc phong hoàng hậu của mình, lại xảy ra một chuyện như vậy.
Bất quá, lời của ông ta còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì âm thanh của Triệu Vũ lại lần nữa từ dưới tường thành vọng lên.
Âm thanh của Triệu Vũ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời này của hắn truyền vào trong tai của Tiêu Nhược Lan, lại giống như một trận thiên lôi. Trong lúc nhất thời, từ bên trong ký ức của nàng, bất chợt tuôn ra vô số hình ảnh mà nàng đã từng quên mất. Kể cả cái đêm hôm đó, nàng bị một tên áo đen bắt cóc, cuối cùng trải qua giây phút hoang đường với kẻ đứng dưới tường thành.
Nàng không thể nào nghĩ đến, gã ăn mày mà nàng đã từng mấy lần bắt gặp bị hắn nhìn trộm, còn đem thức ăn đưa cho hắn. Lúc này cũng bị đưa đến đây, hơn nữa hắn còn có thể chống đỡ được binh lính của nhà vua. Chỉ có điều, những hình ảnh vừa rồi truyền đến quá mức đột ngột, lượng thông tin cũng quá nhiều. Với thân thể yếu ớt của nàng, thật sự là không thể nào chống đỡ được. Chỉ thoáng một chút, trên miệng nàng vừa mới treo lên một nụ cười phức tạp, lập tức trở nên choáng váng, hôn mê ngã xuống đất.
Đến lúc này, nhà vua mới giật mình hô lên một tiếng: “Giáo quan, giáo quan đâu, mau gọi mục sư đến đây, mau gọi mục sư đến đây chữa trị cho hoàng hậu!”
Thế nhưng, giáo quan còn chưa kịp xuất hiện, thì ở bên cạnh Tiêu Nhược Lan lúc này, một thân ảnh đột nhiên hiện ra, dọa cho toàn bộ người ở bên cạnh đều bị dọa cho một trận giật mình. Ngay cả nhà vua và nữ tu sĩ áo trắng, cũng không thể nào phát hiện được kẻ này vì sao lại lên được đây.
Bàn tay của vua Arthur đang muốn chạm lên người của Tiêu Nhược Lan, bất ngờ bị một bàn tay khác bắt được. Hơn nữa, ông ta đang muốn giật ra, lại không có cách nào giật ra được.
“Ngươi là ai? Vì sao ngươi biết được hoàng hậu của ta?”
“Người này là ai? Hắn tại sao lại to gan đến như vậy? Còn dám ngăn cản thánh nữ cầu nguyện, chúc phúc cho hoàng hậu của chúng ta?”
Lúc này, phía bên dưới mọi người mới bắt đầu bình tĩnh, phản ứng lại. Thế nhưng, không ai biết được kẻ này vì sao lại có thể xuất hiện ở đây, còn dám đứng ra ngăn cản nghi lễ sắc phong của đức vua.
“Kẻ phía dưới là ai? Làm sao ngươi lại dám ngăn cản nghi thức sắc phong của đức vua? Người đâu, mau đem hắn bắt lại cho ta?”
Đứng ở phía trên tường thành, Đại hoàng tử William nhìn kẻ phía dưới hiên ngang bước lên trên cây cầu gỗ hướng về phía tường thành đi tới. Trong lúc nhất thời, hai mắt của hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng kỳ dị, hướng về phía binh sĩ phía dưới chân thành hét lớn một tiếng.
Lúc này, đám thiếu nữ đi cùng với Triệu Vũ cũng kinh hãi không thôi. Nhất là Dina Tali, nàng biết mục đích của Triệu Vũ đến đây chính là muốn mượn nhờ truyền tống trận của vương quốc xứ Will, để truyền tống trở về Lang Sa đế quốc.
Thế nhưng, chuyện này cũng không liên quan gì đến lễ sắc phong của hoàng hậu xứ Will, hắn đứng ra ngăn cản làm cái gì?
Càng nghĩ trong lòng của nàng càng thêm hoảng loạn, ánh mắt không nhịn được mà hướng về phía thiếu nữ tóc bạc nhìn lại.
“Chủ nhân, hắn… hắn không phải điên rồi chứ? Hắn… hắn vì sao lại muốn ngăn cản lễ sắc phong của hoàng hậu?”
Nghe thị nữ của mình hỏi đến, hai mắt của thiếu nữ tóc bạc không khỏi trợn trắng.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Rất có thể là hắn đã nhìn trúng sắc đẹp của vị hoàng hậu này, nên muốn ra tay tranh đoạt cũng không biết chừng!”
Lời này của nàng cũng chỉ là tức giận nói mò mà thôi. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, lời nói của mình lại chính là sự thật.
Trong ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi của tất cả mọi người, Triệu Vũ vẫn một mực chậm rãi hướng về phía tường thành bước tới, chân giẫm lên trên cầu gỗ, không hề có một chút ý định nào là sẽ ngừng lại.
Đám binh sĩ bảo vệ tường thành, hiển nhiên là đã nghe được mệnh lệnh của Đại hoàng tử, bọn họ cũng không thể nào trơ mắt nhìn thấy một kẻ xa lạ làm hỏng mất chuyện phong hậu của đức vua được.
Chính vì thế, hơn trăm tên binh sĩ canh giữ cửa thành, nhanh chóng hướng về phía Triệu Vũ vây ráp. Một người trong đó hô lên: “Tiện dân to gan, ngươi là kẻ nào? Vì sao lại tiến về phía cung điện, làm hỏng nghi lễ sắc phong hoàng hậu của vương quốc?”
Nhưng mặc kệ tên binh sĩ này kêu la thế nào, Triệu Vũ vẫn không có ý định ngừng lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước bước đi. Nhìn thấy một màn như vậy, mấy tên binh sĩ này tức thì nổi giận, xông về phía Triệu Vũ, dùng trường thương đâm tới.
Nếu như là một người bình thường, nhìn thấy trên trăm tên binh sĩ hoàng gia cấp B cùng nhau vây giết, thật sự là sẽ bị dọa cho hồn rơi phách tán, không dám tiến lên nửa bước.
Nhưng người ở trước mặt bọn họ chính là Triệu Vũ, hắn chẳng những không ngừng tiến lên, mà ngay cả ý định ngăn cản cũng chẳng thèm ngăn cản. Chỉ có điều, những cây trường thương này vừa đâm về phía Triệu Vũ, cũng không nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy, thịt nát người vong. Mà toàn bộ công kích của đám binh sĩ giống như đâm vào bên trong cương thiết, phát ra những tiếng coong coong, vô cùng đinh tai nhức óc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không ngừng trợn trừng hai mắt mà nhìn Triệu Vũ, giống như nhìn phải một con quái vật.
Thế nhưng, đứng ở trên tường thành, sắc mặt của vua Arthur đã tái nhợt lại. Ông ta không nghĩ đến, ngay buổi lễ sắc phong hoàng hậu của mình, lại xảy ra một chuyện như vậy.
Bất quá, lời của ông ta còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì âm thanh của Triệu Vũ lại lần nữa từ dưới tường thành vọng lên.
“Nhược Lan, là nàng phải không?”
Âm thanh của Triệu Vũ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời này của hắn truyền vào trong tai của Tiêu Nhược Lan, lại giống như một trận thiên lôi. Trong lúc nhất thời, từ bên trong ký ức của nàng, bất chợt tuôn ra vô số hình ảnh mà nàng đã từng quên mất. Kể cả cái đêm hôm đó, nàng bị một tên áo đen bắt cóc, cuối cùng trải qua giây phút hoang đường với kẻ đứng dưới tường thành.
Nàng không thể nào nghĩ đến, gã ăn mày mà nàng đã từng mấy lần bắt gặp bị hắn nhìn trộm, còn đem thức ăn đưa cho hắn. Lúc này cũng bị đưa đến đây, hơn nữa hắn còn có thể chống đỡ được binh lính của nhà vua. Chỉ có điều, những hình ảnh vừa rồi truyền đến quá mức đột ngột, lượng thông tin cũng quá nhiều. Với thân thể yếu ớt của nàng, thật sự là không thể nào chống đỡ được. Chỉ thoáng một chút, trên miệng nàng vừa mới treo lên một nụ cười phức tạp, lập tức trở nên choáng váng, hôn mê ngã xuống đất.
Bàn tay của vua Arthur đang muốn chạm lên người của Tiêu Nhược Lan, bất ngờ bị một bàn tay khác bắt được. Hơn nữa, ông ta đang muốn giật ra, lại không có cách nào giật ra được.
“Ngươi là ai? Vì sao ngươi biết được hoàng hậu của ta?”