• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Kì nghiêm túc quan sát vẻ mặt Bàng Suất, hình như hắn không quan tâm lắm đối với người trong phòng, ngược lại rất có hứng thú với mình.

Bàng Suất tiếc nuối thở dài, tay phải đáp lên trên bả vai Hoa Kì nói: "Nói thực, mặc dù mày là . . . , tao vẫn cảm thấy thằng nhóc mày không tệ, làm sao có thể thích đàn ông?" Bàng Suất lắc đầu một cái, tiếc hận nói: "Được rồi, nhanh đi vào đi, có thời gian chúng ta hàn huyên một chút."

Hoa Kì không giải thích gì, hớn hở nói: "Ừ, vậy tôi đi vào làm việc."

Hoa Kì hoàn toàn không quan tâm khiến Bàng Suất rất khiếp sợ, muốn nói lại thôi nghẹn tương đối khó chịu, sau chỉ có thể thở dài một tiếng, nện bước vững vàng đi lại trong hành lang dài lầu hai.

Hoa Kì đưa mắt nhìn Bàng Suất rời đi, thấy hắn rẽ vào cửa thang lầu mới dám đẩy cửa trở lại phòng bao.

"Ca, không sao."

Trang Hào lật người ngồi dậy, báo oán nói: "Chưa bao giờ uất ức như vậy."

Hoa Kì cười nói: "Cái này gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngộ nhỡ anh cùng hắn tranh luận, bọn họ người đông thế mạnh, làm sao anh ứng phó được?"

Trang Hào thở dài một tiếng: "Được rồi, nếu cậu không muốn từ chức vậy tôi về." Trang Hào xuống giường, đứng trước mặt Hoa Kì nhanh chóng mặc quần áo.

Hoa Kì đứng một bên mỉm cười nhìn.

Sau khi Trang Hào mặc chỉnh tề, thuận tay lấy ra hai ngàn tệ trong túi đưa cho Hoa Kì: "Tiền phòng bao tôi xuống dưới lầu đưa, số tiền này chính cậu giữ đi."

Hoa Kì cũng không từ chối, nhận lấy tiền nói: "Ca, anh giận em?"

Trang Hào bĩu môi chê cười: "Tôi giận cậu làm gì? Tôi với cậu lại không quen, nếu không phải nhìn trước kia cậu giúp tôi, tôi thật sự lười tới đây." Trang Hào giơ tay lên nắm khoá kéo áo khoác, kéo đến vị trí xương quai xanh: "Được rồi, tôi đi đây."

Hoa Kì vẫn cười như cũ, chỉ coi lời nói Trang Hào là một trận gió.

Trang Hào nhìn Hoa Kỳ cười rực rỡ như cũ, không khỏi mắng: "[email protected]#$%[email protected], vô tâm vô phế." Nói xong, Trang Hào kéo cửa phòng bao đi ra ngoài.

Hoa Kì vội vàng nhét tiền vào trong túi quần, chạy theo đi ra ngoài.

"Ca, anh không thể đi ra ngoài như vậy, Bàng Suất nhất định ngồi trong đại sảnh lầu một." Hoa Kì đuổi kịp bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Nhà tắm có một cửa sau, anh đi từ chỗ đó đi."

Trang Hào mắt Hoa Kì: "Cậu không mặc quần áo sao?"

Hoa Kì cúi đầu nhìn thân thể gầy yếu của mình, mỉm cười nói: "Không còn kịp nữa, anh đi, em sợ không đuổi kịp."

"ĐM." Trang Hào liếc mắt: "Cửa sau ở đâu?"

Hoa Kì vừa cười vừa kéo quần: "Em mang anh đi."

Hoa Kì mang theo Trang Hào một đường tránh né xuống lầu hai, lúc đi ngang qua khu bán rượu, cô gái trong quầy bar còn ghé đầu nhìn ra ngoài hai mắt, bĩu môi còn mắng câu biến thái.

Trang Hào nghe vào trong lỗ tai rất không thoải mái, làm bộ muốn trở về rống hai câu, nhưng quay đầu nhìn Hoa Kỳ, vẻ mặt bình thản như nước, khóe miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười, hai má ửng đỏ mắt nhìn phía trước, giống như những lời đó trước mặt cậu chỉ như một đám mây nhẹ nhàng.

Lúc này Trang Hào lại có chút hâm mộ Hoa Kì vô tâm vô phế, người như vậy hiểu được thỏa mãn, biết đủ, không thể không thừa nhận, mỗi lần cùng Hoa Kì anh đều thật vui vẻ, vui vẻ xuất phát từ nội tâm.

Toàn bộ lửa giận của Trang Hào đều tiêu tán, dọc theo đường đi nghe theo Hoa Kì an bài, chỉ dẫn, cuối cùng đi tới cửa sau nhà tắm, một cái cửa kiếng rất nhỏ, trên cửa mặc dù có xích sắt nhưng không khóa lại, bên cạnh còn chất đống một thùng áo tắm khách xuyên qua.

"Ca, anh đi từ nơi này đi." Hoa Kì chạy tới đẩy cửa ra, gió mạnh ùa vào, Hoa Kì đông lạnh khẽ run rẩy.

Trang Hào gật đầu một cái, đi tới cửa: "Trở về đi thôi, nếu nơi này làm không nổi nữa thì tới tìm tôi."

Hoa Kì cười cười: "Người như em có thói quen rất nghiêm trọng, đến một chỗ đã quen rồi thì không muốn rời đi, chỉ cần nơi này không xa thải em... chắc em sẽ không đi."

Trang Hào cảm thấy câu nói đó của Hoa Kì có hàm ý khác liền không nói gì nữa, mà chỉ cau mày nói: "Ừ, vậy cậu bảo trọng."

Một câu bảo trọng lại như một cây búa nặng đập trong lòng Hoa Kì, rốt cuộc vẻ mặt cũng đổi, cậu khẽ mất mác nói: "Ca, sau này vẫn có thể gặp anh phải không?"

Trang Hào không lên tiếng, đưa lưng về phía Hoa Kì đi ra ngoài.

Hoa Kì thấy Trang Hào càng đi càng xa, một nháy mắt ngay cả bóng dáng cũng bị bóng đêm cắn nuốt kia, Hoa Kì hướng về phía anh hô: "Ca, tuần sau em nghỉ, sẽ làm hoành thánh cho anh ăn."

Chốc lát, cách không truyền đến một câu: "Muốn nhân thịt bằm rau thơm."

Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên, theo thói quen lộ ra nụ cười mỉm.

"Ơ, cậu làm gì ở đây?"

Hoa Kì sững sờ, vội vàng quay đầu lại, đứng phía sau là quản lý phòng giặt là, bình thường Hoa Kì ít qua lại với hắn, cho nên không nói quen thuộc cỡ nào.

"A. . . . . . Tôi đến tìm đồng phục làm việc của tôi, không biết có bị lẫn vào quần áo của khách hay không." Hoa Kì thuận miệng bịa chuyện cũng thuận lợi thành chương.

Quản lý phòng giặt là không hỏi nhiều, nhưng mà hiếu kỳ nói: "Hoa Kì, cậu thích người đàn ông?"

"Gì?" Hoa Kì không ngờ chuyện này truyền nhanh như thế, chỉ mới hai giờ đã có thể trở thành chuyện cười trong nhà tắm này, nếu chờ thêm năm ba ngày nữa, có phải tất cả mọi người trong thành phố đều biết hay không?

"Chậc chậc, cậu còn không thừa nhận à?"

Hoa Kì nhún nhún vai: "Như vậy cũng tốt hơn so có người không biết tên tôi, không phải hỏi tôi tên là gì, anh biết tôi trả lời thế nào không?"

Quản lý sửng sốt: "Ý cậu là gì?"

Hoa Kì nhe răng cười một tiếng: "Bình thường đối với loại vấn đề như thế này, tôi chỉ nói ba chữ." Hoa Kì hạ thấp giọng, hình như chỉ dùng miệng hình nói cho hắn biết: "Chó tới hỏi." Nói xong, Hoa Kì không nhìn vẻ mặt hắn, mang theo mỉm cười đi.

Hoa Kì không phải vô tâm vô phế, mà là chưa bao giờ vì nhàn sự mà lãng phí tế bào não thôi.

Lúc này, Hoa Kì đã nhận thấy, trong nhà tắm này, cuộc sống tương lai tràn đầy nhấp nhô.

Hoa Kì trở về lầu hai, từ trong phòng bao lấy áo cùng túi công cụ, lúc xuống lầu vừa đúng đụng phải người phục vụ nói đớt đó, hai người mặt đối mặt nhìn mấy lần, phục vụ tránh né cậu thật xa như tránh ôn dịch.

Hoa Kì bĩu môi bỏ qua người này.

Dọc theo đường đi, Hoa Kì gặp được không ít đồng nghiệp, ánh mắt bọn họ đa số là chán ghét, cũng có rất tò mò, Hoa Kì không nhìn tất cả mà trở về nhà tắm nam, vừa vào cửa đã nghe thấy bên trong có người nói: "Ai, anh nói xem đàn ông cùng đàn ông làm như thế nào?"

"Còn có thể làm gì, thống mông chứ sao."

Một hồi tiếng cười, sau đó lại có người nói: "Sẽ dính phải cứt hay không?"

"Chậc chậc, người này thật ghê tởm mà."

"Chúng ta cảm thấy ghê tởm, nhưng người ta chưa chắc cho là như thế, có khi còn cảm thấy gia tăng tình thú đấy."

"Thật là rừng vốn lớn loại chim nào cũng có mà."

Hoa Kì cách màn vải nghe hồi lâu, có thể đem chuyện này làm thành chuyện cười chỉ có ba tắm kỳ công bên trong, rốt cuộc lại để cho bọn họ chờ đến cơ hội lấy mình ra giải sầu.

Nghe tiếp cũng không có nghĩa, Hoa Kì cố ý đạp cửa một cái, sau đó đỉnh đạc đi vào: "Ơ, mấy anh à đều bận sao?"

Ba tắm kỳ công nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, cười nhạo nói: "Bận cũng không có bận như cậu."

Hoa Kì tiện tay ném túi công cụ lên ấm giường: "Cũng không trách được, vừa động thủ vừa phải dùng tài hùng biện, tôi đều mệt chết rồi, các người cũng không biết giúp tôi chia sẻ một chút." Hoa Kì cố ý đưa đầu lưỡi liếm môi một vòng, vẻ mặt tương đối mê người.

Ba tắm kỳ công hai mặt nhìn nhau, cũng không lên tiếng, không chừng nghĩ Hoa Kì thế nhưng lại phản kích?

Hoa Kì cởi quần áo, đứng ở vòi tắm tẩy rửa mình, trong miệng còn ngâm nga tiểu khúc, một bộ khoan thai tự đắc coi trời bằng vung, lúc Hoa Kì mới gội đầu xong, cửa có người la một câu: "Hoa Kì, cậu ra ngoài đi xuống, Tứ gia tìm cậu."

Hoa Kì tắt vòi tắm: "A, tôi biết rồi."

Hoa Kì nhanh chóng lau khô thân thể, thay đồng phục làm việc đi ra ngoài, lúc trải qua ba tắm kỳ công, còn cố ý nói một câu: "[email protected]#$%[email protected], lại bận rộn, không để cho người ta sống sao."

Trong lòng Hoa Kì tức giận, từ lúc tới nhà tắm này chịu ba người bọn lấn áp không ít, bình thường còn chưa tính, mình bỏ qua bọn họ, ăn ngon uống tốt phúc lợi cũng phân nhiều nhất, sau này khác, cứ chăm chăm sống cuộc sống của mình, không có nửa xu quan hệ tới bọn họ, còn cười sao?

Hoa Kì mang theo hơi thở u oán ra khỏi nhà tắm, đến đại sảnh lại không thấy bóng dáng Bàng Suất.

"Hoa Kì." Quản lý từ cửa đi vào.

Hoa Kì nói: "Quản lý, chú thấy được ông chủ đâu không? Có người nói ngài ấy tìm tôi."

"Chuyện này tôi biết, ông chủ ở phòng VIP lầu bốn chờ cậu."

"Hả?" Hoa Kì kinh ngạc nói: "Lầu bốn? Tôi tới nơi này lâu như vậy, còn chưa đi lầu bốn đâu."

Quản lý cười một tiếng: "Vậy còn không đi nhìn xem."

Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích: "Được, vậy tôi đi lên đây."

Hoa Kì lên thang máy đi lầu bốn, vừa ra thang máy liền nhìn thấy hành lang phủ thảm nhung màu đỏ hoa văn nhạt, trên tường treo biểu thị xin chớ mang giày, Hoa Kì vội vàng cởi giày phóng ở kệ bên cửa, nện bước lạo xạo từ từ đi trên hành lang.

Hoa Kì nghe nói, lầu bốn nhà tắm tổng cộng có ba phòng VIP, hai gian kích thước siêu cấp lớn, dùng để mở tiệc mời khách quý, về phần hưởng thụ cái gì, Hoa Kì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Mà trong đó có một gian là không gian tư nhân của Bàng Suất, cho nên, Hoa Kì không hề nghĩ ngợi trực tiếp đi tới gian phòng nhỏ ở giữa.

Đến cửa, Hoa Kì hít một hơi dài, giơ tay lên gõ cửa phòng.

"Đi vào."

Hoa Kì nhẹ nhàng vừa đẩy cửa phòng liền mở ra, nương theo mà đến cũng là tiếng đàn bà rên rỉ, Hoa Kì cứng đờ thế nào cũng bước không được, thật không biết có nên vào hay không.

Hoa Kì đứng ở cửa do dự, cửa phòng bị người bên trong kéo ra, Bàng Suất xích lõa thân trên nói: "Nói mày đi vào còn đứng ở cửa làm gì?"

Trên mặt Hoa Kì phủ một tầng đỏ ửng, lúng túng nói: "Tôi sợ làm kỳ đà cản mũi."

"Bớt nói nhảm, nhanh đi vào." Bàng Suất xoay người vào phòng bao, Hoa Kì bất đắc dĩ đi theo, mới vừa đi hai bước lại nghe thấy Bàng Suất nói: "Khóa cửa lại."

Hoa Kì ngẩn ra, xoay người lại khóa cửa.

Hoa Kì chậm rãi đi vào, mỗi một bước đi là có thể nghe rõ ràng bên trong truyền đến tiếng phụ nữ rên rĩ, lúc cậu đi qua phòng vệ sinh sắp thò đầu ra, lại thấy chân giường ngồi một người đàn ông khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK