• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà lúc này chỉ còn lại Hoa Kì và Giang Hạo, không khí dường như rất trầm lặng, Giang Hạo vươn tay, bốc một miếng thịt lợn bỏ vào mồm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoa Kì: “Cậu định sống ở đây đấy à?”

“Hả. . . . . . ?” Hoa Kì sửng sốt: “À, thì cũng cũng định sống ở đây, chẳng qua là lần đầu tôi đi xa nhà, cũng không biết liệu có tìm được một công việc tử tế ở đây không nữa.”

“Có cần tôi giúp hay không?” Giang Hạo mỉm cười.

Hoa Kì xấu hổ gãi gãi đầu: “Hiện tại chưa cần, tôi tự mình đi tìm trước đã.”

“Muốn dùng khả năng của mình à?” Giang Hạo hỏi ngược lại.

“Tôi nào có khả năng gì, chỉ không muốn làm phiền anh mà thôi, nghề đều là do anh chỉ dạy, bây giờ lại bắt anh tìm hộ việc, lòng tôi rất ái ngại.” Hoa Kì cười khúc khích, trong ánh mắt có vẻ rất lúng túng.

“Aizz. . .” Giang Hạo tự than thở nói: “Cậu cố tình giữ khoảng cách với tôi có đúng không?”

“Sao lại như vậy chứ.” Hoa Kì liền vội vàng giải thích: “Tôi chỉ không muốn làm phiền anh thôi.”

Giang Hạo quan sát Hoa Kì, cười hì hì nói: “Tôi đã nói gì đâu sao cậu lại kích động thế chứ?” Nói xong, Giang Hạo nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ: ” Cao Quân đi vệ sinh ở đâu mà lâu thế không biết?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đồ vật rơi loảng xoảng kèm theo tiếng kêu gào thê thảm, Hoa Kì và Giang Hạo nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, nhìn ra phía ngoài.

Trong bóng tối, chỉ thấy một bóng người đang lảo đảo đi đến, chợt đánh tới Hoa Kì cùng Giang Hạo.

Giang Hạo nhanh tay lẹ đỡ được người kia, khẩn trương nói: “Cậu bị điên à? Hay là ma nhập?”

Cao Quân thở hổn hển nói: “Không có chuyện gì, tôi vừa đi vệ sinh, ra ngoài thì thấy một con mèo, nó định cào lên mặt tôi, tôi sợ suýt nữa thì gọi mẹ luôn đấy.”

“Đúng là không có khí phách mà, một con mèo cũng có thể dọa cậu sợ đến như vậy.” Giang Hạo buông lỏng tay ra, Cao Quân thuận thế chen giữa hai người đi vào nhà, bỏ giày ra rồi ngồi xuống thở hổn hển: “Thiếu chút nữa thì bị hù chết.”

Hoa Kì cảm thấy buồn cười nhưng cũng không thể nói gì, cậu và Cao Quân chỉ biết nhau có đúng một ngày mà thôi.

“Uống tí bia để an ủi đi nào.” Giang Hạo lấy ra một chai bia từ trong thùng, đi tới đối diện Cao Quân ngồi xuống, cái mông mới vừa đặt xuống, giương mắt quét qua Cao Quân thì hoảng sợ nói: “Con mẹ nó chứ, mắt cậu làm sao thế?”

Cao Quân theo bản năng sờ sờ hốc mắt: “Sao vậy?”

Giang Hạo chán ghét bĩu môi: “Hoa Kì, nhà cậu có gương không, để cho cậu ta tự mình nhìn đi.”

Hoa Kì suy nghĩ trong chốc lát, nhớ tới cái gương nhỏ mình mang theo, cậu vội vàng lấy từ trong ba lô ra đưa tới trước mặt Cao Quân.

Cao Quân nhận lấy gương, kinh hô: “Ai yêu, chắc là vừa rồi đụng phải cái gì đó. Bầm tím hết rồi.”

“Cậu ngu vcl~ ra.” sắc mặt Giang Hạo âm trầm, chán ghét liếc Cao Quân mấy lần.

Hoa Kì nhìn cẩn thận, Giang Hạo và Cao Quân đang dấu diếm gì đó mà cậu nhìn không ra. Đúng lúc này, cửa phòng từ bên ngoài bị đẩy vào, Trang Hào bưng chậu vào phòng, trên người có chỗ ướt chỗ ráo, áo dán chặt vào người.

“Sao mãi mà chưa ăn vậy?” Trang Hào để chậu xuống, đứng ở cửa,dùng khăn lông lau tóc.

Hoa Kì cười nói: “Em để bọn họ ăn trước, bọn họ nói chờ anh về rồi cùng ăn luôn.”

Trang Hào mỉm cười nói: “Mọi người cứ tự nhiên đi, tôi tan làm thất thường nên cũng không sợ đói bụng.”

“Hừ, em có muốn thế đâu.” Hoa Kì xoa bụng nói: “Em đói đến bụng sắp dán vào lưng rồi đây này.”

“Đói thì ăn đi.” Trang Hào ném khăn lông vào trong chậu, chân trần đi đến chỗ bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Hoa Kì nói: “Mua cả bia nữa à?”

“Ừ, có mua.” Hoa Kì vội vàng bò đến chỗ thùng lấy cho Trang Hào một lon.

Trang Hào hình như lâu lắm rồi chưa được uống bia, nhất thời cơn nghiện cũng nổi lên, nhận lấy lon bia, bật nắp, ngửa đầu tu ừng ực, chép chép miệng nói: “Ăn cơm đi, nhìn tôi làm gì?”

“A, ăn cơm ăn cơm.” Hoa Kì vội vàng kêu Giang Hạo và Cao Quân.

Giang Hạo biết Trang Hào , mặc dù không quen lắm, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Trang Hào đúng là đẹp trai, hơn nữa anh ta lại rất đàn ông, loại hình này ở trong hội sẽ vô cùng được hoan nghênh, nếu như mình không phải số 1 (Snoo: lại còn thế nữa), nói không chừng mình cũng sẽ thích anh ta. Giang Hạo nghĩ thông suốt, không có gì thì khỏi cần suy nghĩ nữa, cũng bởi vậy nên tâm trạng của Giang Hạo cũng thoải mái hơn, không còn ngại Hoa Kì nữa.

Giang Hạo ăn tự nhiên, cũng không nói gì nữa, đột nhiên trong óc lại nảy ra một câu: “Dám liều mạng mới có thể thắng?”

Cao Quân hình như trong lòng có chuyện nên buồn bực ăn cơm, Giang Hạo không nói lời nào, hắn cũng không tiện mở miệng, cúi đầu dồn sức và cơm trong bát nhưng mãi không bỏ được một miếng vào miệng.

Hoa Kì nhìn xung quanh, nghĩ thầm có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ai cũng ngồi hậm hực ăn cơm mà không nói gì? Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng Hoa Kì đành mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này, nói: “Mọi người không có chuyện gì để nói sao?” Hoa Kì cười ha hả gắp thịt heo vào bát của Cao Quân: “Đại Quân không phải thích ăn thịt đầu heo sao? Cứ tự nhiên ăn đi”

Cao Quân cứng ngắc, cố nặn ra vẻ tươi cười, mất tự nhiên nói: “Cậu cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi đâu.”

Giang Hạo nhìn ra điều khác lạ, định nói gì đó với Cao Quân, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng lại nghe thấy Trang Hào bỗng nhiên quát lớn: “Ăn cơm của em đi, quản nhiều như vậy làm gì?”

Giọng của Trang Hào rất là cứng rắn, còn có cả tức giận nữa.

Cứ như vậy, không chỉ có Hoa Kì ngậm miệng, ngay cả Giang Hạo còn chưa kịp nói gì cũng đành phải ngậm họng, cố gắng nuốt trôi bát cơm, cảm giác này quả là không dễ chịu.

“Ăn nhiều một chút, em gầy như vậy…” Trang Hào gắp một miếng thịt bò xào vào trong bát của Hoa Kì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Quân, khóe miệng hơi run rẩy.

Hoa Kì thấy sắp có chuyện, không dám nói nhiều, trong lòng buồn bực nhưng vẫn phải cúi xuống ăn.

Giang Hạo và Cao Quân không muốn ngồi ăn cơm tiếp nữa, bia cũng không thèm uống thêm, chủ động rời khỏi đây, lúc hai người rời khỏi nhà của Trang Hào, Hoa Kì mới dám hỏi nhỏ: “Anh, mắt của Cao Quân như thế là do anh đánh à?”

Trang Hào không có lên tiếng, thân thể dựa vào bức tường phía sau, một tay cầm điếu thuốc một tay cầm bia, ngửa đầu uống vài hớp, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Về sau ít tiếp xúc với thằng nhóc kia đi, hắn đáng bị đánh như thế.”

Cao Quân im lặng đi theo sau lưng Giang Hạo, nghe Giang Hạo mắng: “Đầu óc cậu có vấn đề rồi phải không? Hoa Kì là đồ đệ của tôi, ngay cả bạn trai của đồ đệ tôi cậu cũng không tha là sao hả?”

Cao Quân nghe xong khóc không ra nước mắt: “Tôi chưa làm được gì đâu.”

“Còn còn dám nói chưa làm được gì?” Giang Hạo thở hổn hển nói: “Vừa rồi cậu nói đi vệ sinh có phải là chạy đến phòng tắm hay không?”

Cao Quân vịt chết còn cứng mỏ: “Không có, tôi đi vệ sinh thôi mà.”

“Con mẹ nó, cậu tưởng tôi không biết gì sao? Hoa Kì không nhìn ra là vì cậu ta không để ý, căn bản không hề nghĩ tới phương diện này, cậu lại la ó, chạy vào phòng tắm của người ta, cuối cùng lại bị ăn đấm có phải không?” Giang Hạo mắng.

Cao Quân cúi đầu: “Tôi làm gì không cần cậu phải bận tâm.”

“Ai thèm quản chuyện của cậu? Cậu rảnh rỗi đi quyến rũ người ta rồi bị đánh là chuyện của cậu, tôi chỉ muốn cảnh báo cậu, Trang Hào là thẳng, anh ta có thể cùng Hoa Kì làm không có nghĩa là anh ta cũng có thể làm với bất kỳ GAY khác.” Giang Hạo nói hết tất cả ra, có nghe hay không là tùy Cao Quân mà thôi.

“Sao tội lại khổ vậy chứ, lại đụng phải người. . . . . .”

“Oan ức lắm ha.” Giang Hạo ngắt lời của hắn: “Cậu nghĩ cậu là ai? Ngồi đấy mà mơ mộng.” Giang Hạo đi tới trước cửa phòng mình, mở cửa, lúc vừa vào phòng còn nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên bị cậu phá hỏng hết.”

Cao Quân đẩy Giang Hạo vào phòng, lật người nằm ở trên giường không nói.

Giang Hạo hiểu quá rõ Cao Quân người này, chuyện gì cũng thích để tâm, ngay cả những chuyện vụn vặt nhất, không sao mà khuyên nổi hắn.

Trang Hào một mình uống hai ba lon bia, Hoa Kì muốn uống với anh nhưng lại bị anh cản lại, lí do: con nít con nôi uống bia rượu làm gì.

Trang Hào càng uống mặt càng đỏ, lúc anh đang nhắm mắt, Hoa Kì cởi quần áo giúp anh, quan tâm nhìn anh.

“Anh mệt lắm à? Em giúp anh mat-xa nhé?” Hoa Kì cười đùa nói.

Trang Hào híp mắt nói: “Biết rõ còn hỏi.”

Hoa Kì cười không nói, bắt đầu sử dụng tất cả các chiêu trò để lấy lòng Trang Hào: “Anh. . . . . .” Hoa Kì có chút do dự: “Tại sao vừa nãy anh lại đánh Cao Quân?”

Trang Hào chép chép miệng: “Không có chuyện gì, thấy hắn không vừa mắt thì đánh thôi.”

“Anh cũng phải sửa tính đi, cứ tùy tiện đánh người thế thì vương pháp ở đâu?” Hoa Kì liếc mắt, lại nói: “Nếu Cao Quân không làm gì thì sao lại để yên cho anh đánh chứ, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi à?”

Trang Hào nghe vậy mở mắt, cười nói: “Em cũng thông minh đột xuất đấy nhỉ.”

“Ai nha, mau nói đi.” Chỉ cần Trang Hào lộ khuôn mặt tươi cười, Hoa Kì sẽ tuyệt đối không sợ.

Trang Hào ho khan mấy tiếng, nói: “Thằng nhóc kia tới tìm anh, nói em muốn nhờ hắn chà lưng giúp anh, mới đầu anh tức giận, nhưng nghĩ đó là bạn em nên anh cũng không muốn làm hắn mất mặt, anh chỉ bảo là không cần, kết quả hắn còn dám đến sờ anh…chẳng lẽ không đáng đánh hay sao?”

“Hả? Cậu ta chủ động thế à?” Hoa Kì cả kinh nói: “Cậu ta thích anh á?”

Nghe thế, Trang Hào liền thấy ức chế, kéo Hoa Kì vào lòng nói: “Cậu ta chủ động không bằng em, em là siêu biến thái rồi.”

Mặc dù Hoa Kì bị Trang Hào đè ở phía dưới nhưng tay cũng rất linh hoạt, nâng tay bưng kín nhị đệ của Trang Hào, nhẹ nhàng xoa nói: “Anh, thế nào?”

“Nếu muốn thì đến đi!” Trang Hào nâng nâng eo.

“Ừ, nếu không phải là Quách Tĩnh ở đây thì em đã tới lâu rồi.”

“Nghe như cái rắm.” Trang Hào từ từ cúi đầu, đang lúc hôn môi, Hoa Kì lại phát hiện dưới tai của Trang Hào có hai vết xước liền hỏi: “Anh, sao lại thế này?” Hoa Kì giơ tay lên sờ sờ, Trang Hào cũng không có tránh né, nhẹ giọng nói: “Bị lúc đi làm.”

Vừa nhắc tới đi làm, lúc này Hoa Kì mới nhớ tới: “Anh, bây giờ anh làm gì vậy? Tại sao lúc về cả người lại đen xì như thế, không phải là làm ở lò chưng cất rượu đấy chứ?”

“Chưng cái đầu em ý.” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Bây giờ anh đang làm ở chỗ khai thác than đá cùng một người bạn, là cái loại xuống giếng khai thác than đó.”

“Xuống giếng khai thác than?” Hoa Kì trong lòng đau xót: “Anh, công việc đó có mệt quá không?”

Trang Hào khẽ mỉm cười, cúi đầu ôm Hoa Kì nói: “Anh định như thế trước, cứ ở nơi này làm một thời gian, anh muốn ở nơi này học kĩ thuật, sau khi học xong thì dành ít tiền mở một hầm khai thác than, nói không chừng còn có thể ‘Đông Sơn tái khởi’.” (Đông Sơn tái khởi: xây dựng lại sự nghiệp)

“Có được không vậy?” Hoa Kì hỏi ngược lại.

“Em không thấy thế à?” Trang Hào cũng hỏi ngược lại.

“Nhất định sẽ được.” Hoa Kì cười hấp ta hấp tấp: “Em sẽ giúp anh.”

Trang Hào cúi đầu cười, há mồm cắn lỗ tai Hoa Kì.

“A. . . . . .” Hoa Kì kêu lên một tiếng, tách ra hai chân nói: “Anh, làm em đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK