Lúc Hoa Kì học trung học, cơm trưa của người khác thì vô cùng phong phú, đủ loại, còn cậu thì chỉ ăn lương bì với bánh bao hấp đã thấy thỏa mãn, tiền ăn chỉ có ba tệ một bữa.
Khi đó, Hoa Kì mỗi ngày có 10 tệ tiền tiêu vặt, ăn cơm ba tệ, đi xe 2 tệ, còn lại để tiết kiệm về sau dùng. Thật ra thì, có lúc Hoa Kì cũng sẽ hâm mộ và ghen ti, lâu lâu cũng để mình xa xỉ một lần.
Ngày đó, trong lớp có một bạn học điều kiện gia đình vô cùng khá giả, xài toàn đồ hiệu, cả lớp ai cũng ngưỡng mộ và ghen tị.
Nam sinh đó luôn kiêu căng, hồi ấy đang thịnh hành máy nghe nhac. Nghe sướng vô cùng, Hoa kì cũng muốn có một chiếc.
Đêm hôm đó, tan giờ học về nhà, Hoa Kì đem đống tiền tiết kiệm đém đi đếm lại ba bốn lần, tổng cộng có ba mươi bốn tệ, nhưng khi nghe giá tiền của chiếc máy nghe nhạc đành ngậm ngùi quay về.
Trời không tuyệt đường người, có lẽ trời cao sớm có an bài, lúc đi về, Hoa Kì đi ngang qua một cửa hàng sửa điện khí nhỏ, ông chủ tự chế tạo ra một chiếc máy nghe nhạc cá nhân.
Hoa Kì trong nội tâm vui vẻ: “Ông chủ, ông bán chiếc máy này không?”
“Có, nhóc muốn mua sao?”
Hoa Kì gật đầu lia lịa: “Muốn.”
Hoa Kì mua mất ba mươi tệ, vui vẻ về nhà nghe thử, âm thanh du dương, Hoa Kì cảm thấy sướng phát điên lên được.
Cậu rất thỏa mãn, mặc dù bây giờ nó đã cũ lắm rồi, nhưng vẫn giữ lại để làm kỉ niệm.
Cái này cùng dạng với tóc Hoa Kì, rất tùy ý mặc, nếu là lúc trước, đẹp mắt hay không cậu chắc chắn sẽ không quan tâm, chỉ cần tóc trước không vào mắt, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh là được. Mà hiện nay, ít nhiều cậu cũng có chút chú ý tới, phải là lưu lại một ấn tượng tốt cho người kia chứ?
Trên thực tế, kiểu tóc của Hoa Kì cũng thuận mắt, tâm tình cậu vui vẻ là được rồi.
******
Trang Hào mang theo Hoa Kì đến hàng ăn ở Nam Á, phục vụ nhiệt tình, món ăn ngon để cậu ăn thỏa thê.
Trang Hào vừa ăn vừa nhìn Hoa Kì, cậu ăn rất ngon, dù trước mặt là một bát mì cũng sẽ ăn vui vẻ như vậy? Nghĩ tới đây, trong bụng Trang Hào đau xót, kêu nhân viên phục vụ lấy thêm 2 cái bánh bao.
Trang Hào lòng chua xót không phải vì thấy cuộc sống Hoa Kì quá mộc mạc, cảm thấy thật đáng thương, mà là có chút đau lòng. Trên thực tế, điều kiện gia đình Hoa Kì vẫn được, chỉ là hơi tiết kiệm quá mức.
Sau bữa cơm, 2 người lấp đầy cái dạ, Hoa Kì vỗ cái bụng nói: “No chết em.”
Trang Hào cười nói: “Cậu ăn liền bốn cái bánh bao, không no mới là lạ?”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Ca, anh nói xem người khác có nghĩ em chưa bao giờ được ăn bánh bao không, đang cười nhạo em đúng không?”
Trang Hào chau mày: “Sao phải quan tâm đến người khác, mình vui vẻ là được rồi.”
“Đúng vậy.” Hoa Kì hài lòng nói: “Ca, kế tiếp đi chỗ nào?”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Hay là về nhà đi, mai tôi còn phải đi làm.”
“Ngày mai? Chân của anh đã khỏi đâu.” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào cười nói: “Không thể nghỉ ngơi nữa, đoàn xe nhiều người nhiều chuyện như vậy chờ tôi làm, tôi làm ông chủ nếu không đi, bọn họ không phải đều chết đói?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút.
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa hàng bánh bao, chuẩn bị gọi xe về nhà.
“Ca, nếu mai anh đến chỗ làm, vậy em trở về chỗ Bàng Suất được không?” Hoa Kì nhỏ giọng nói.
Trang Hào nhìn ra xa nói: “Được, chờ tôi có thời gian sẽ qua thăm cậu.”
“Hay là thôi đi, anh và Bàng Suất đối đầu mà, hay là em tới thăm anh đi, dù sao chỗ làm của anh và em đều gần nhau mà.” Hoa Kì cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, xem xe taxi có đỗ ở đây hay không, lại thấy một cửa hàng bán mứt quả, nhìn người ta vừa làm vừa bán, vô cùng hấp dẫn.
“Ca, em muốn ăn mứt quả.”
Trang Hào liếc nhìn cửa hàng bán mứt quả: “Mứt quả bán thế nào?”
“Muốn loại nào? Sơn tra? Chuối tiêu? Hay là quả nho?”
Trang Hào nghiêng đầu, khóe mắt nheo lại có ý hỏi Hoa Kì, Hoa Kì không nhanh không chậm nói: “Muốn sơn tra, mứt quả thì phải ăn sơn tra.”
“Được rồi, sơn tra.” Ông chủ đưa qua một chuỗi sơn tra: “Hai tệ.”
Trang Hào vốn đang định giả tiền, ai ngờ Hoa Kì đã giành trước rồi.
Hoa Kì há mồm cắn một miếng sơn tra, cố ý để hàm răng bên ngoài, phồng má nói: “Ca, em giờ không đến chỗ anh nữa, em trực tiếp đi Ngũ Hành nếu không sáng mai anh đi làm rồi, em lại mất công đi tận 2 chỗ.”
Trang Hào nhíu nhíu mày: “Cũng tốt.”
Cách đó không xa một chiếc xe taxi chuẩn bị đỗ ở đây, Hoa Kì vội vàng vậy vẫy tay, sau khi xe dừng lại, Hoa Kì mở cửa xe nói: “Ca, anh đi về trước đi, em đứng đây chờ xe cũng được.”
Trang Hào nói: “Buổi tối trời lạnh, cậu đi trước đi.”
“Không có chuyện gì, em mặc rất dày, hơn nữa anh không thể đứng lâu, mau lên xe đi.” Hoa Kì chạy đến sau lưng Trang Hào thôi thúc anh, bất đắc dĩ Trang Hào không thể làm gì khác hơn là lên xe, lúc này Trang Hào chưa đóng cửa xe, anh vốn tưởng rằng Hoa Kì sẽ đóng thay anh, kết quả hai người một trong một ngoài chờ một lúc lâu, tài xế chịu không nổi phiền nói: “này, rốt cuộc có đi hay không? Phía sau một hàng xe đang chờ đấy.”
“Đi chớ, chú đừng nóng vội.” Hoa Kì siết mứt quả từ từ khom lưng dò vào trong xe, cười yếu ớt mà nhỏ giọng nói: “Ca, anh có thể hôn em một cái không?”
Trong mắt Hoa Kì đầy mong đợi khiến Trang Hào không cách nào từ chối, anh dù sĩ diện cũng không còn biện pháp khiến cậu bỏ qua, suy nghĩ trong chốc lát, Trang Hào không để ý tới ánh mắt khác thường của tài xế, cong miệng lên nhanh chóng hôn lên mặt Hoa Kì một cái.
Hoa Kì híp mắt cười khúc khích từ trong xe ra ngoài thay anh đóng cửa xe lại.
Xe đi xa dần, Hoa Kì nhìn hồi lâu, mãi đến khi nó biến mất trong dòng xe cộ.
Hoa Kì xoa gương mặt vừa được anh hôn xong, cười thỏa mãn.
Hoa Kì không chờ xe nữa, rẽ đi một hướng khác, đó là trạm xe buýt, vừa ngồi gặm mứt quả vừa chờ xe bus.
Trên đường đi tới nhà tắm Ngũ Hành đã hơn chín giờ, vừa vào cửa chính đúng lúc thấy quản lý đang họp.
Quản lý nhìn thấy Hoa Kì cũng không kinh ngạc, nhưng mà ý bảo cậu đứng ở trong đám người đi họp.
Hoa Kì đứng phía sau đám người kia, cúi đầu nghe, lúc này có người kéo kéo quần áo Hoa Kì, Hoa Kì vừa nghiêng đầu, bên cạnh mập sư phụ đang cười với cậu: “Tôi cho là cậu thật sự từ chức đấy.”
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Từ chức tôi ăn gì để sống đây, chú muốn tôi chết à?”
“Hây à, mấy ngày trước nghe nói cậu từ chức, tôi còn cảm thấy rất buồn, tôi thấy ông chủ đối với cậu rất tốt, tiền lương cũng không khắt khe, làm sao cậu lại muốn từ chứ.” Mập sư phụ đảo con ngươi liên tục, do dự nói: “Có phải vì những người đó nói linh tinh hay không?”
Hoa Kì cười khổ nói: “Cũng không trách họ được, tò mò là bản tình của con người, nếu cứ để ý thì tôi làm sao làm việc được chứ.”
“Cậu yên tâm đi, về sau có người nào nói xấu sau lưng cậu, cậu cứ nói với ông chủ, ông chủ sẽ thay cậu giải quyết vấn đề.”
Hoa Kì không lên tiếng nữa, nghĩ thầm Bàng Suất có thể thay mình làm chủ? Hắn không làm gì mình đã là may mắn lắm rồi, lúc trước hắn chẳng khác gì một tên biến thái cả.
Sau khi họp xong, Hoa Kì ngồi yên một chỗ, quản lý thấy thế đi tới, hỏi “Sao cậu lại về vậy?”
Hoa Kì vừa ngẩng đầu, cười nói: “Trở lại việc a.”
“Không phải cậu đã từ chức sao?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Sao có thể, từ chức tôi lấy gì mà ăn, hơn nữa tôi cũng không bỏ được nơi này, không bỏ được quản lý ngài a.”
Quản lý cười nói: “Được rồi, bớt nịnh nọt tôi đi, Tứ gia nói rồi, cậu cứ làm trước đi, tiền lương tính sau đi, về phần có giữ cạu ở lại hay không chờ quyết định của bọn họ hẵng nói.”
“Hắn không có ở đây?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Quản lý gật đầu: “Ừ, nuôi trong nhà thương đấy.”
“A, vậy không có gì nữa thì tôi đi làm việc đây.” Hoa Kì nhìn quản lý cười cười, xoay người lại đi vào nhà tắm.
Trở lại trong hoàn cảnh quen thuộc, Hoa Kì lại có chút kích động, nhanh chóng thay quần áo đống phúc, dần bình ổn tâm trạng đang kích động của mình.
Hôm nay không phải Chủ nhật, ngược lại khách so với Chủ nhật còn nhiều hơn, trong đó đại đa số đều là học sinh cấp ba, Hoa Kì xem chừng họ không đi học.
Hoa Kì rất vùi đầu vào công việc bận rộn, một canh giờ chà xát năm phút tắm, lúc nghỉ giải lao giữa giờ lại nghe mập sư phụ oán thán: “Mấy người nói xem, sao ông chủ không thuê thêm 2 người nữa chứ, chỉ có bốn người chúng ta làm, một đống công viếc đổ lên đầu, mệt chết đi được.”
Có người trêu ghẹo nói: “Chú nên thấy thỏa mãn đi, may là Hoa Kì trở lại, nếu không ba người chúng ta phải mệt mỏi còn bị vắt kiệt đến dạng gì hả?”
“Nói cũng đúng.” Người tắm kỳ công cao cao quay đầu lại nói với Hoa Kì: “Cậu trở lại lần này sẽ không đi nữa đúng không?”
Hoa Kì cười nói: “Không đi, sao tôi nỡ bỏ mọi người lại chứ.”
“Miệng thằng nhãi cậu ngọt như vậy, chả trách ông chủ không đuổi người mà vẫn để cậu làm.”
Nhà tắm vang lên một tràng cười, một người tắm kỳ công khác lại nói: “Hoa Kì, cậu có để ý hôm nay khách hàng toàn là học sinh cấp ba hay không?”
Hoa Kì nghi ngờ nói: “Đúng vậy, có việc gì sao?”
“Tôi biết ngay cậu sẽ không để ý mà.” Người tắm kỳ công đó trêu ghẹo nói: “Tôi thấy cậu tắm cho bọn họ xong bọn họ đều cứng.”
Hoa Kì sửng sốt: “Có sao?”
“Ai, không phải cậu thích đàn ông sao? Phải chú ý một chút chứ.” Người tắm kỳ công cao cao thuận miệng nói đùa, vừa dứt lời thì nghe thấy mập sư phụ ở một bên ho khan mấy tiếng: “Chớ nói linh tinh, mau làm việc đi.”
Hoa Kì buồn bực gãi gãi đầu, không để ý đến lời nói của họ nữa, tiếp tục công việc của mình, Hoa Kì từ từ phát hiện, bọn họ nói không hề sai, không vì sao, hôm nay chà xát phần lớn đều là học sinh, tắm xong họ đều quấn khăn phía bên dưới để lộ cơ bắp nổi gân cuồn cuộn.
Hoa Kì chợt nhớ tới Giang Hạo đã từng nói một câu: “Đôi tay của tôi đã sờ vô số body của nam giới.”
Nghĩ đến lời nói ấy, Hoa Kì cảm thấy ớn lạnh đến buồn nôn, đúng là cậu thích đàn ông, nhưng mỗi lần thấy người khác cương cứng lại tự dưng nhớ đến khuôn mặt của Trang Hào, cảm thấy cơ thể lại có biến hóa. Hoa Kì vội vàng kẹp chặt hai chân, đưa tay ra phía sau lưng, dần dần khép hờ đôi mắt.
Hoa Kì tắm bao lâu, liền khó chịu bao lâu, chỉ vì người nọ một câu nói, mỗi lần nam sinh từ trên giường đứng lên Hoa Kì đều không nhịn được nhìn hai mắt, còn có người đang tắm kỳ đã cứng rắn, Hoa Kì nhìn cậu nhóc của người ta cứng rắn nâng lên, trên người nóng ran khó nhịn, nhưng cậu vẫn nhịn, cô gắng giữ tỉnh táo, ngộ nhỡ mình cũng cứng rắn, đâm chọt vào người ta thì thật đáng xấu hổ.
Vì vậy Hoa Kì vẫn nhịn đến hơn mười một giờ, khách dần về bớt, cuối cùng Hoa Kì cũng có thể tự an ủi mình.
Hoa Kì len lén chạy đến nhà cầu, suy nghĩ một chút lại do dự, ngộ nhỡ có người đi vào nhìn thấy thì sao nhỉ? Hoa Kì ra khỏi nhà cầu, trằn trọc đi tới tầng hai, nhìn xung quanh một lượt, Hoa Kì nghẹn khó chịu, nếu như không giải quyết chỉ sợ đêm nay không ngủ được.
Có. . . . . . Hòa Kì chợt nhớ đến phòng Vip ở tầng bốn, ở đó có rất ít khách, lên đấy giải quyết chắc là được chứ?
Hoa Kì len lén lên tầng bốn, quan sát kĩ camera ở tầng bốn.
Hoa Kì khóa chặt cửa lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, bên trong thật sách đến khó tin, Hoa Kì đứng phía trước gương nhìn mình một chút, nhếch miệng cười một tiếng bắt đầu cởi quần áo, người trần truồng lõa thể, Hoa Kì đã cứng rắn không đến được, cậu xoay người lại ngồi trên nắp bồn cầu, hai chân hướng hai bên tách ra, một tay bắt đầu trên dưới nhanh chóng triệt động, mà đổi thành một cái tay lại đưa tới sau lưng, phía trên nhẹ nhàng xoa.
“A. . . . . .” Hoa Kì không kìm hãm được rên rỉ ra tiếng.
Hoa Kì nhắm chặt hai mắt, trong đầu là đều xuất hiện hình ảnh của Trang Hào trên người mình dong ruỗi.
“Tôi nói chú chậm một chút, mình là đức hạnh gì còn phô trương?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói, Hoa Kì cả kinh, thất kinh không biết nên làm gì.
“Ai? cửa phòng này sao khóa lại?” Bàng Suất đứng ngoài cửa nói: “Nhân viên phục vụ, mở cửa mở ra cho tôi.”
Không lâu, tiếng chìa khóa vang lên, cửa phòng bao được mở ra.
“Các người vừa rồi ăn no chưa? Muốn uống thêm mấy chén không hả?”
“Thôi đi, tôi không uống nổi nữa, hay là đánh vài ván bài đi.” Chương Viễn đỡ Bàng Suất vào phòng bao, cho đến khi Bàng Suất ngồi trên giường mới nói: “Tôi và chú, anh tôi, thêm một chân của Vương Chẫn nữa, vừa đủ luôn.”
Hoa Kì ngừng thở mở he hé cửa, cẩn thận nghe cửa động tĩnh ngoài.
“Được, nọi người mở tiệc đi, tôi đi phòng vệ sinh một chút.” Chương Thỉ cầm một điếu thuốc trên bàn, ngậm đi tới phòng vệ sinh.
Hoa Kì vừa thấy thế, không biết phải làm sao. Phản ứng bản năng muốn đem cửa khóa trái, nhưng lúc định khóa cửa lại do dự. Nếu như cậu khóa lại, người tới không mở được ra, đến lúc đó nhân viên phục vụ sẽ đến mở cửa, lúc đấy mình sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất!
Hoa Kì do dự một chốc lát này, Chương Thỉ đã đi tới cửa toilet, giơ tay lên vặn mở cánh cửa.
Hoa Kì vội vàng nấp sau cửa, nín thở.
Chương Thỉ hình như không nhận thấy được điều khác thường ở bên trong, vào cửa thì đã đưa lưng về phía Hoa Kì, thuận tay đóng cửa sau đó đi đến trước bồn cầu cởi quần, đột nhiên cảm thấy được điều gì đó, y vừa nghiêng đầu, Hoa Kì vội vàng hướng y làm một kí hiệu.
“Suỵt. . . . . .”