“Quách Tĩnh, dì có một chuyện muốn hỏi cháu.”
Đầu lưỡi Quách Tĩnh liếm hàm răng trong miệng, phía trên còn lưu lại mảnh vụn cơm trưa, liếm xong cười nói: “Có chuyện gì dì cứ hỏi, biết cháu sẽ nói cho dì.”
Mẹ Trang Hào cười nói: “Không cần nghiêm túc như vậy.” Mẹ Trang Hào xoay người lại liếc ký túc xá, hỏi “Trong phòng là đối tượng mới của Trang Hào sao?”
“Hả?” Quách Tĩnh mộng, gần đây có phát hiện Trang Hào tìm người yêu đâu? Lời này từ đâu mà đến? Hắn do dự phải mở miệng như thế nào.
Mẹ Trang Hào thấy Quách Tĩnh do dự, thúc giục: “Cháu nói chuyện đi a!”
“A. . . . . . Cái này, hình như là vậy.” Quách Tĩnh thuận miệng bịa chuyện, không biết Trang Hào ở trong phòng cùng ai, trong giây lát, Quách Tĩnh nhớ tới tối hôm qua Hoa Kì ở ký túc xá, chẳng lẽ mẹ Trang Hào nói là Hoa Kì? Nhưng không đúng, mẹ Trang Hào không phải lần đầu tiên gặp Hoa Kì, tại sao có thể nói là đối tượng mới? Còn nữa, Hoa Kì là con trai, mà nét mặt mẹ Trang Hào bây giờ hoàn toàn không giống như phát hiện chuyện Trang Hào và Hoa Kì!
Mẹ Trang Hào cười cười: “Được rồi, không có chuyện gì thì dì đi về trước.” Mẹ Trang Hào giơ tay lên đưa cơm trưa tới: “Trang Hào còn chưa ăn cơm, cháu đưa vào cho nó.”
Quách Tĩnh thò tay tiếp nhận, trêu ghẹo nói: “Cháu có thể ăn không?”
Mẹ Trang Hào cười nói: “Ngày mai dì tự làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Vậy được, cháu đi đưa cho anh ấy.” Quách Tĩnh nói xong liền chạy tới ký túc xá, mới vừa đi được mấy bước, mẹ Trang Hào đột nhiên vọt tới, một phát bắt được cánh tay Quách Tĩnh nói: “Không phải bây giờ, một lát nữa cháu hãy đi vào.”
Quách Tĩnh giật mình đứng nguyên tại chỗ, buồn bực nói: “Vì sao phải đợi một lát?”
Mẹ Trang Hào liếc mắt: “Nói cháu đợi một lát thì cứ đợi một lát, tóm lại không đi vào bây giờ.” Mẹ Trang Hào dặn đi dặn lại lúc này mới vội vã ra khỏi đại viện đoàn xe.
Quách Tĩnh sửng sốt tại chỗ hồi lâu, nghĩ thầm phải vào túc xá nhìn một chút, có khi là Kim Ốc Tàng Kiều.
Quách Tĩnh ho khan hai tiếng, tăng nhanh bước chân đi đến ký túc xá, đến cửa, Quách Tĩnh nắm tay nắm cửa kéo ra bên ngoài, két một tiếng cửa mở ra, Quách Tĩnh ghé đầu vào, đúng lúc cửa trong phòng đang mở.
“Ai vậy?” Trang Hào ở bên trong la ầm lên.
Quách Tĩnh cười đùa nói: “Là em.” Nói xong, Quách Tĩnh vào phòng, vừa đi đến cửa liền nhìn thấy Trang Hào cùng Hoa Kì hai người đều thân thể trần truồng vẻ mặt trầm muộn. Một ý niệm chợt thoáng qua, Quách Tĩnh kinh ngạc nói: “Ca, mới vừa rồi dì tới, chẳng lẽ gặp phải anh và Hoa Kì hai người. . . . . . ?” Quách Tĩnh nhíu mày.
Trang Hào chán ghét gãi đầu: “Ai biết mẹ tôi tới đây vào lúc này.”
Quách Tĩnh vội vàng đặt hộp cơm lên bàn: “Dì gặp hai người đang làm cái kia?”
Trang Hào gật đầu một cái: “Nhưng đưa lưng về phía cửa, chắc nhìn không rõ ràng lắm.”
“A. . . . . . chắc là vậy.” Quách Tĩnh thở dài một tiếng, cam đoan nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, mới vừa rồi ở cửa dì còn hỏi em, có phải anh tìm người yêu mới hay không, đoán chừng bà ấy không ngờ người anh đè phía dưới là con trai.” Quách Tĩnh buông lỏng tâm tình khẩn trương, nói đùa: “Về sau làm việc phải khóa cửa, lúc này người tiến vào là mẹ anh, ngộ nhỡ là công an tới càn quét tệ nạn thì xong.”
Trang Hào thở phào nhẹ nhõm: “Cút đi, cái gì đến miệng cậu cũng biến vị.” Nói xong, Trang Hào nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì, thấy cậu không chút kiêng kỵ tách chân ra, duy trì tư thế mới vừa rồi bị mình đè, gương mặt rất bứt rứt, vội vàng kéo chăn đắp lên người cậu nói: “Không có chuyện gì thì cậu đi nhanh đi.”
Quách Tĩnh bĩu môi: “Xì, anh thật sự coi Hoa Kì là con gái sao? Nhìn chút cũng không thể?” Quách Tĩnh thuận tay rút điếu thuốc từ hộp thuốc trên giường, kẹp bên lỗ tai nói: “Đi nha.”
Quách Tĩnh mở cửa đi ra ngoài, Trang Hào vội vàng chen chân đá Hoa Kì một cước: “Ai bảo em không khóa cửa, may mà mẹ anh không thấy, nếu không làm sao giờ?”
Hoa Kì nằm ở trên giường gạch, mặt không chút thay đổi nói: “Làm em sợ muốn chết, nếu thực sự thấy được, em đoán chừng mẹ anh cầm dao chém chết em mất.”
Trang Hào trêu ghẹo nói: “Có thể lắm.”
Hoa Kì càng nghĩ càng không có tư vị, chợt ngồi dậy: “Ca, anh nói hôm nay nếu mẹ anh thật sự nhìn thấy, anh tính làm sao?”
Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc nói: “Không biết, chưa nghĩ đến.”
“Em còn có thể đoán được mẹ anh sẽ làm như thế nào.” Hoa Kì nói lầm bầm.
“Làm sao?” Trang Hào liếc cậu.
“Còn có thể làm gì, khẳng định để anh đừng tìm em, sau đó vội vàng tìm cho anh một cái cô gái để kết hôn sống đến chết chứ sao.” Hoa Kì cúi đầu nói.
Không thể không thừa nhận, Trang Hào cùng Hoa Kì nghĩ giống nhau.
“Vậy. . . . . . Vậy em cảm thấy anh sẽ làm gì?” Trang Hào cười hỏi.
Hoa Kì khẽ nâng đầu lên, sa sút tinh thần nói: “Còn có thể làm gì? Bản thân anh đã thích con gái, giờ chuyện với em coi như yên ổn, đến lúc mẹ anh quậy một phát, đảm bảo anh liền đầu hàng.” Hoa Kì nghĩ, lại bổ sung: “Hơn nữa anh chưa từng nói yêu em, tách ra còn không phải là chuyện nhỏ?”
Trang Hào cười nói: “Em đúng là hiểu rõ nhỉ.” Trang Hào bắn tàn thuốc xuống đất, thân thể xê dịch đến bên cạnh Hoa Kì, tới gần đưa tay nắm lấy Hoa Kì nói: “Hoa tiểu cẩu, em cảm thấy hai người đàn ông có thể có tương lai sao?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không có.”
“Vậy em còn muốn? Nếu anh nói thích em, em sẽ đi theo anh cả đời sao?”
Hoa Kì bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh cứ nói đi, em liền đi theo anh.”
Trang Hào cười rất là hả hê: “Vậy bên chỗ ba mẹ em tính sao?”
“Không biết, nhưng chỉ cần anh ở đây, em sẽ có sức mạnh.”
Trang Hào dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo cánh tay Hoa Kì, không biết nói lời tiếp theo như thế nào, trầm mặc một hồi lâu Trang Hào nói: “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, đứng lên ăn cơm đi.”
Tâm tình Trang Hào rất nặng nề, xuống giường mặc quần áo, Hoa Kì theo sát phía sau cùng đi theo, không quá vui vẻ ngồi bên cạnh Trang Hào, mặt kéo thật dài, sắp vượt qua núi Trường Bạch luôn rồi, Trang Hào nhìn ra Hoa Kì đây là cáu kỉnh. Trang Hào thở dài một tiếng: “Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?, sống một ngày tốt một ngày, . . . . . . Ăn cơm đi.” Trang Hào đưa đũa tới.
Hoa Kì mới vừa đưa tay nhận đũa liền nghe thấy có người gõ cửa.
“Con trai, con dậy chưa?”
Cả người Trang Hào và Hoa Kì run lên, hai người liếc nhìn nhau xong, Trang Hào đáp một tiếng: “A, đã dậy.”
Cửa mở ra, mẹ Trang Hào đi vào, lúc nhìn thấy Hoa Kì rõ ràng sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Hoa Kì đến lúc nào vậy?”
Hoa Kì vội vàng nói: “Cháu vừa đến, dì ăn cơm trưa chưa?”
Sắc mặt mẹ Trang Hào hơi chuyển biến tốt, cười nói: “Ăn rồi.”
Trang Hào nhân cơ hội ho khan hai tiếng: “Mẹ trở lại làm gì?”
Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Không phải là mới ra đầu đường liền gặp Lưu thẩm của con à, bà ấy nói tìm con có chuyện, mẹ liền mang bà ấy đến đã tới.”
Nghe lời này, lúc này Trang Hào mới nhìn về ngưỡng cửa.
Lưu thẩm trong miệng mẹ Trang Hào không phải là người khác, chính là mẹ Chương Viễn.
Mặc dù Trang Hào và Chương Viễn đối đầu nhau, nhưng mẹ hắn và nhà mình quan hệ không tệ lắm, là hàng xóm lâu năm, hơn nữa lúc hai nhà còn chưa giàu có, mẹ Chương Viễn và mẹ Trang Hào không có chuyện gì làm hay qua lại nói chuyện giúp đỡ nhau.
“Thím tìm cháu có việc gì à? Vào nhà hãy nói.” Trang Hào đứng lên, nhường cái ghế lại cho bà ngồi xuống.
Mẹ Chương Viễn có chút thẹn thùng, lúng túng ngồi xuống nhìn trên bàn, cười yếu ớt nói: “Mẹ cháu làm cho cháu?”
Trang Hào cười cười: “Vâng.”
Mẹ Chương Viễn không lên tiếng, nhất thời rơi vào trầm mặc, Trang Hào nhìn bà đoán chừng có chuyện khó nói? Thuận miệng hỏi: “Thím, thím có chuyện gì cứ nói.”
Mẹ Chương Viễn khẽ mỉm cười: “Thím đi. . . . . . Ai” mẹ Chương Viễn thở dài một cái, ngước mắt nhìn Trang Hào: “Chuyện là như vậy, thím cũng khó có thể mở miệng, chẳng qua thím không có biện pháp khác, chỉ có thể đến tìm cháu.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Có chuyện gì thím cứ việc nói.”
Mẹ Chương Viễn do dự một hồi, mở miệng nói: “Trang Hào à, thím cũng coi như nhìn cháu lớn lên, mặc dù cháu và Chương Viễn nhà thím luôn không hợp, nhưng thím và mẹ cháu cũng coi như chị em lâu năm, hôm nay thím tìm cháu chỉ hy vọng cháu có thể nhìn tầng quan hệ này mà giúp Chương Viễn một chút.”
Trang Hào buồn bực nói: “Chương Viễn xảy ra chuyện gì?”
Chương Viễn mẹ ai thán nói: “Chương Viễn lúc này coi như là bị người ta hại.”
“Bị người ta hại?” Trang Hào rất kinh ngạc, anh và Chương Viễn quen biết nhiều năm như vậy dường như chưa từng thấy Chương Viễn tham ăn thua thiệt lần nào, hắn không hại người khác đã không tệ.
Chương Viễn mẹ gật đầu một cái: “Chương Viễn gần đây bận làm miếng đất gì đó, thím và cha nó lại không hiểu, cũng không giúp được một tay, lại nói, đứa nhỏ này chưa từng phạm hồ đồ, sao bây giờ có thể dồn hết tiền vùi vào mảnh đất trống khu Hứng Nam kia chứ? Lúc này tốt lắm, tiền đưa người ta rồi, kết quả không tìm được người.”
Trang Hào nghe rõ chuyện gì xảy ra, nói: “Mảnh đất trống khu Hứng Nam kia không tệ, nhưng khai phá phải hạ phí tổn rất lớn, có phải Chương Viễn vay tiền đập vào mảnh đất trống này hay không?”
“Đúng là vậy, đứa nhỏ này đem toàn bộ gia sản quăng vào, thiếu bên ngoài không ít tiền.” Mẹ Chương Viễn than thở xong, nước mắt từ khóe mắt như xuyến hạt châu chảy ra ngoài, có mấy giọt rơi lên mu bàn tay của bà, bà đưa tay lau đi, lại nói: “Tiền đã gửi qua mấy ngày rồi, hôm qua mới phát hiện không thấy người đâu, thím hỏi nó chuyện gì xảy ra nó lại không nói, cuối cùng vẫn là Chương Thỉ nói cho thím biết.”
Mẹ Trang Hào không nhìn nổi, đi tới bên người an ủi bà: “Chuyện như vậy không thể gấp, nếu bị người ta lừa thì nhanh báo cảnh sát, nói không chừng còn có thể đòi được tiền về.”
“Đã báo cảnh sát, nhưng trong lúc nhất thời không thể lấy về, chuyện vốn chỉ có người trong nhà biết, nhưng không biết sao lại truyền tới tai mấy chủ nợ, sáng sớm hôm nay họ liền tới nhà đòi tiền, trong lúc mấu chốt này, Chương Viễn lấu đâu ra tiền trả người ta?”
Nghe đến đó, Trang Hào cũng không ngại nói thẳng: “Thím, cháu hiểu thím tìm đến cháu để làm gì, nhưng cháu nói thật với thím, chuyện này sợ rằng cháu không giúp được.”
Mẹ Chương Viễn sững sờ, ngẩng đầu lên cầu khẩn nói: “Trang Hào à, cháu giúp Chương Viễn một lần đi, xem mặt mũi thím được không? Nếu như cháu không giúp nó, nó bị những người đó bức tử mất.”
Trang Hào nghiêm túc nói: “Thím, không phải cháu không muốn giúp ngài, mà là đoàn xe của cháu cũng không làm ăn tốt, khách hàng trước kia đều lần lượt bị người khác lấy đi, tiền bạc bây giờ cũng không có bao nhiêu, nếu như là 10 mấy vạn cháu còn có thể giúp thím gom góp, nếu nhiều hơn sợ cũng. . . . . .”
Trang Hào là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mẹ Chương Viễn, hai ngày nay nhà bọn họ không làm chuyện gì khác việc chạy chung quanh vay tiền, về đến nhà cả nhà đều rơi vào trầm mặc, mẹ Chương Viễn nhìn bộ dáng Chương Viễn, nửa lời khó nghe cũng không dám nói. Hôm nay Trang Hào nói chuyện khẳng khái như thế, bà thật không có ý tưởng.
“Con trai à, con nghĩ biện pháp giúp thím của con đi, cũng không thể nhìn Chương Viễn gặp chuyện không may chứ?” Mẹ Trang Hào tuy là thuyết khách, cũng không khỏi toát mồ hôi vì chị em của mình.
Trang Hào gật đầu một cái: “Nếu không hay là như vậy đi, thím trở về trước, buổi trưa cháu đi tìm Chương Viễn hỏi một chút chuyện gì xảy ra, đến lúc đó cùng nghĩ biện pháp.”
“Haiz, chỉ có thể như vậy.” Mẹ Chương Viễn đứng lên: “Vậy thím đi về trước.”
“Tôi tiễn bà đi.” Mẹ Trang Hào đứng dậy muốn đưa bà lại bị bà từ chối: “Không, tôi còn phải đi nhà người khác thử một chút.”
Mẹ Trang Hào đứng ở bên cửa sổ nhìn bà đi xa, quay đầu lại nói với Trang Hào: “Con trai, trong tay con thật sự không có tiền à?”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Mẹ cho rằng con trai của mẹ là ngân hàng mở à? Chương Viễn đầu tư mảnh đất kia ít nhất cũng phải con số này.” Trang Hào giơ lên ba ngón tay, lại nói tiếp: “Hơn nữa bây giờ trên tay con thật sự không có tiền, vừa rồi nói mười vạn còn phải đi ra ngoài gom góp mới đủ.”
Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Thím con thật vất vả có được cuộc sống tốt, lúc này lại gặp phải chuyện như vậy.”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chương Viễn mình ăn buôn bán thời gian cũng không ngắn, theo lý mà nói phải nắm chắc mới đầu tư, con không tin hắn sẽ dễ dàng chuyển tiền qua như vậy, trừ khi nghe người nào đó nói.”
“Ơ, con nói cũng có lý, hay là nó đắc tội người nào đó? Người ta cố ý chỉnh nó?” Mẹ Trang Hào kinh ngạc nói.
“Không biết, chuyện như vậy con đi tìm hắn hỏi một chút mới rõ.”
Mẹ Trang Hào nói: “Con gặp Chương Viễn thì bình tĩnh mà nói chuyện, đừng chưa được vài câu đã cãi nhau.”
“Biết, không có việc gì mẹ đi trở về đi, con ăn cơm xong đi tìm hắn.”
Mẹ Trang Hào gật đầu một cái, liếc nhìn Hoa Kì vẫn trầm mặc bên cạnh, cười nói: “Vậy con và Hoa Kì nhanh ăn cơm đi, mẹ đi về trước đây.”
Hoa Kì thấy bà đi ra ngoài, vội vàng đứng lên nói: “Dì đi thong thả.”
“Được rồi, nhanh ăn cơm đi.”
Đưa mẹ Trang Hào đi, Hoa Kì ngồi trên băng ghế nói: “Ca, Chương Viễn có phải gặp chuyện lớn hay không?”
Trang Hào buồn bực trong lòng ăn cơm ừ một tiếng, nhai nói: “Chuyện lúc này không chỉ là vấn đề tiền, nghiêm trọng còn phải ngồi tù đấy.”
“Vậy anh sẽ giúp hắn ta sao?”
Trang Hào ăn miệng cơm: “Làm hết sức thôi.”
*******
Hoa Kì cùng Trang Hào nhanh chóng giải quyết cơm trưa, sau đó hai người tách ra ở cửa đoàn xe, trước khi lên xe Trang Hào kín đáo đưa cho Hoa Kì hai trăm tệ, nói là giữ mà tiêu vặt, Hoa Kì cười nhận lấy, thuê xe trở về Ngũ Hành Không.
Xe taxi dừng ở cửa Ngũ Hành, Hoa Kì mới vừa đẩy cửa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đen chậm rãi đi qua, Hoa Kì đứng tại chỗ nhìn, cho đến khi tài xế quay cửa kính xuống nói: “Anh em gửi tiền đi?”
Hoa Kì lấy lại tinh thần, vội vàng thanh toán tiền xe, một lần nữa xoay người thì xe BMW đã dừng sát ở một bên, người xuống là Chương Viễn.