• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày đoán một chút xem, tao dẫn mày tới bên này làm gì.” Bàng Suất vừa lái xe vừa nói với Hoa Kì.

Hoa Kì mờ mịt nhìn hắn mấy lần, lắc đầu một cái: “Tôi nào biết.” Thật ra thì, Hoa Kì có dự cảm không rõ ràng, đoán chừng có liên quan tới Trang Hào.

“Đoán một chút xem.” Bàng Suất không ngừng nhướng mày, giống như nói đùa.

Hoa Kì hít sâu một hơi, rất không tình nguyện nói: “Tôi không đoán, tôi không phải là Đại La Thần Tiên, nếu tôi có thể đoán được đã sớm phát tài rồi, còn ở dưới trướng của anh để bị khinh bỉ làm gì.”

Đối mặt Hoa Kì oán trách, Bàng Suất hỏi ngược lại: “Tao đối với nhân viên không tốt sao? Lương tâm của mày bị chó ăn hết rồi à?” Bàng Suất hung hăng nắm chặt tay lái, còn nói: “Tao nhớ trước kia cho mày không ít ân huệ, chỗ khác á, mày gặp ông chủ nào đối tốt với nhân viên như vậy chưa?”

“Dừng lại.” Hoa Kì cắt đứt lời Bàng Suất nói: “Anh đừng đối xử với tôi quá tốt, nếu không tôi cho là anh có ý với tôi đó.”

Bàng Suất cười nói: “Tao thấy mày đang nằm mơ thì có.”

Hoa Kì híp mắt cười.

Nụ cười của Bàng Suất chợt giảm, nghiêm túc nói: “Người như tao không coi là người tốt, nhưng lại rất có nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu Trang Hào thích chơi, vậy tao theo đến cùng.”

Hoa Kì đột nhiên nghe Bàng Suất nói mấy lời này liền mơ hồ, nháy mắt kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Bàng Suất cười lạnh nói: “Trang Hào đào đi một khách hàng lớn trong tay tao, làm đoàn xe của tao thiếu chút nữa tê liệt, nếu hắn bất nhân cũng đừng trách tao Bất Nghĩa.”

“Thôi đi, tôi nhớ không lầm, hàng của đội xe của Trang Hào bị người đập, cái này gọi là ăn miếng trả miếng.” Hoa Kì cảm thấy, dù sao cũng từ chức, đương nhiên không phải lo lắng cái gì.

Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Chuyện cười, Bàng Suất tao vô duyên vô cớ đi đập hàng của hắn làm gì? Bởi vì tao và hắn từng có mâu thuẫn?”

“Tôi cũng không biết, tôi là nghe Trang Hào nói.”

Tốc độ Bàng Suất lái xe chậm lại, dừng ở ngã tư đường đèn đỏ, hắn móc ra một bọc Trung Nam Hải(thuốc lá?) trong túi áo vét, rút ra một cây ngậm ngoài miệng, sau khi hít một hơi nói: “Trang Hào đắc tội với người không phải chỉ có mình tao, chớ nghĩ chuyện này quá đơn giản.”

Hoa Kì chỉ coi lời Bàng Suất là gió thổi bên tai, thổi qua thì bay mất.

Đèn xanh sáng lên, Bàng Suất khởi động xe lần nữa, một đường hướng Bắc đi, đi ngang qua ngã ba nữa là đến nhà Trang Hào.

Hoa Kì nhớ con đường này, kinh hồn bạt vía nói: “Không phải anh muốn trực tiếp giết đến nhà Trang Hào chứ?”

“Tao điên cuồng như vậy sao?” Bàng Suất nghiêng đầu nhìn Hoa Kì cười cười, còn nói: “Tao dẫn chú mày đi ăn cơm mà thôi, đừng lo lắng.”

“Ăn cơm? Ăn gì?” Hoa Kì trời sanh vô tâm vô phế, đổi thành người khác nhất định sẽ nói đây không phải là Hồng Môn Yến chứ? Mà Hoa Kì lại hỏi ăn cái gì trước tiên.

Bàng Suất suy nghĩ một chút: “Dẫn mày đi ăn xiên nướng, thế nào?”

“Xiên nướng? Được nha, tôi thích ăn xiên nướng, đặc biệt là gân và lòng nướng.” Hoa Kì bắt đầu chà sát tay, trong miệng cũng nhảy nước miếng ầm ầm.

“Biết uống rượu sao?” Bàng Suất lại hỏi.

Hoa Kì nói: “Cũng tạm, uống ba bốn bình không là vấn đề, nhiều gánh không được, dễ bái thiên địa.”

“Bái thiên địa? Ý gì?” Bàng Suất hiếu kỳ nói.

Hoa Kì hé miệng cười trộm: “Không nói cho anh.”

“[email protected]#$%[email protected], mày nghĩ ông đây muốn biết sao.” Bàng Suất một cước nhấn chân ga vọt ra ngoài, lái chiếc xe yêu thích vòng quanh khu Hướng An ba vòng mới tới nơi. Nơi này có một nhà hàng thiêu nướng, phía sau một siêu thị, mặt ngoài nhìn qua không quá lớn, nhưng một địa phương tầm thường như vậy, mới có thể nướng ra những xiên nướng ngon nhất.

Bàng Suất ngừng xe ven đường, bởi vì cửa siêu thị có không ít xe hàng lớn dừng nơi đó, thực không có nơi dừng xe.

Sau khi xuống xe, Hoa Kì bọc áo khoác nhung đứng ở cửa siêu thị, hiếu kỳ nói: “Sao lại nhiều xe hàng thế này.”

Bàng Suất cười cười: “Nơi này là đầu mối then chốt vận chuyển hàng của khu Hướng An, trời vừa tối có không ít tài xế tới quán xiên nướng này ăn cơm uống rượu.”

“A, xem ra anh rõ như lòng bàn tay.” Hoa Kì cảm thấy Bàng Suất người này không đơn giản, cho tới nay làm chuyện gì cũng có vẻ nắm chặt.

Bàng Suất không đáp, bước đi thật nhanh vào quán xiên nướng.

Quán xiên nướng đã đầy ắp cả người, mắt nhìn không thấy chỗ ngồi, Hoa Kì tinh mắt liếc lên một góc nhỏ, đưa tay chỉ nói: “Ai, có một vị trí.”

Bàng Suất cười cười: “Không cần, cùng tao tới đây.” Bàng Suất một mình chen vào đại sảnh.

Hoa Kì đi sau lưng hắn, theo khe hở khó khăn đi về phía trước.

“Ca, chỗ này.” Sâu trong đại sảnh có một bàn lớn, ngồi ít nhất mười người, trong đó còn có hai vị trí trống không.

Bàng Suất nghe người nọ kêu, cười đi bộ qua, cởi áo vét tông bỏ trên ghế: “Như thế nào, hôm nay có đến không?”

“Nhất định, đây là thói quen của bọn hắn.”

Lúc Hoa Kì tới chỉ nghe được hai chữ thói quen, cậu không nghĩ nhiều liền ngồi bên cạnh Bàng Suất.

“Ông chủ, cho 30 xiên gân, một nồi lòng nướng, cộng thêm một thùng bia.” Bàng Suất một hơi gọi không ít thứ, đều là trên đường nói. Bàng Suất cầm một ly rượu thả trước mặt Hoa Kì, cười nói: “Nếu muốn từ chức, đây xem như là tiệc chia tay.”

Hoa Kì mặt mày hớn hở nói: “Cái người cũng quá keo kiệt, tiệc chia tay gì mà chỉ mời ăn xiên nướng?”

Bàng Suất cười nói: “Người khác xiên nướng cũng không có.”

Hoa Kì xuề xòa, chỉ có thể buồn bực chờ món ăn.

Quán xiên nướng khách hàng đông đảo, một thanh nhất sắc là đàn ông ngũ đại tam thô, mấy cô gái trẻ vội không tìm được Đông Tây Nam Bắc, một hồi bên này gọi một tiếng, bên kia thét một tiếng, chỉ thấy các cô qua lại chuyển chuyển trong đại sảnh.

Quán cũ cũng có chỗ tốt của quán cũ, đó là ứng đối khách có biện pháp, một bàn của Hoa Kì đợi không bao lâu đồ ăn liền lên đủ, Hoa Kì không mời tự tiện vén tay áo lên ăn, trong mắt không hề có người khác.

Bàng Suất thấy Hoa Kì ăn thích thú, cười ha hả nói: “Có muốn một nồi lòng nướng nữa không?”

Hoa Kì giương mắt nhìn hắn: “Anh trả thì tôi không có vấn đề.”

Bàng Suất cười cười: “Đừng chỉ cố ăn, uống hai chén.” Bàng Suất nháy nháy mắt người bên cạnh, người nọ vội vàng rót một ly bia đầy cho Hoa Kì.

Hoa Kì thật lâu không uống bia, them thuồng cầm ly một hơi uống gần nửa ly, để ly xuống lúc hài lòng nói: “Ông chủ, tiền lương của tôi khi nào cho?”

Bàng Suất ngẩn ra: “Chương Viễn nói không sai, trong mắt mày chỉ có tiền.”

Hoa Kì vừa cười vừa ăn, nhậu vô cùng vui.

Một bàn rất ít người động đũa, căn bản đều là nhìn Hoa Kỳ cùng Bàng Suất hai người anh tới tôi đi nói chuyện với nhau, trong đó có người hút thuốc cũng uống rượu, bất tri bất giác Hoa Kì có chút say, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt trở nên mông lung, đầu bắt đầu mơ hồ, lúc này còn có người một ly một ly rót rượu cho Hoa Kì, Hoa Kì từ chối: “Tôi không uống, uống nữa không về được nhà.”

Bàng Suất cười cười: “Cậu cũng không thể say, một lát còn có món chính.”

“Món chính? món chính gì?”

Nói xong, cửa quán xiên nướng liền bị đẩy ra, Vương Văn Đào mang theo mấy tên tài xế trong đội xe đi vào, cà lơ phất phơ nói: “Ông chủ, có còn chỗ không?”

Bọn họ đều là khách quen nơi này, ông chủ đương nhiên sẽ giữ chỗ ngồi, bọn họ quen cửa quen nẻo ngồi vào vị trí, mà Vương Văn Đào lại một mình vào quầy rượu, bên trong cầm ba bình Ngũ Lương Dịch, hắn lấy ba bình còn chưa trở lại vị trí thì cửa lại đi vào hai người, Vương Văn Đào nhìn về phía cửa cười một tiếng: “Ca, uống Ngũ Lương Dịch không?”

Trang Hào gật đầu một cái, vừa đi vừa cởi áo vét tông trên người, nhưng anh đang đi tới chỗ ngồi, vừa nghiêng đầu liền thấy cách đó không xa Hoa Kì đang ngồi cùng Bàng Suất, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất không thấy bóng dáng, thay thế là tức giận cùng kinh ngạc.

“Nhìn cái gì chứ?” Đi theo sau Trang Hào là một cô gái, còn là một đại mỹ nữ tóc dài tới eo, mắt to môi mỏng cằm nhọn, mặc dù mặc áo bông thật dầy, nhưng không khó nhìn ra, là một cô gái vóc người cực tốt.

Hoa Kì không phải người mù, Trang Hào vừa vào cửa cậu liền thấy anh, nhưng cậu vẫn làm bộ như không thấy, vẫn như cũ cúi đầu ăn.

Bàng Suất quay người lại nhìn thẳng vào mắt Trang Hào mấy giây, sau đó cười xoay người, phối hợp uống bia.

Vương Văn Đào chú ý tới Trang Hào cử động, theo tầm mắt của anh nhìn sang, đi theo gầm lên giận dữ: ” Tiểu Tạp Chủng Khu Thiết Đông, chúng mày thật đúng là không muốn sống a, nơi này là nơi chúng mày tới sao?”

“ĐM, mày mắng ai đó?” Trên bàn có người đứng lên, cùng đáp trả Vương Văn Đào.

Vương Văn Đào cộp một tiếng đặt cốc lên bàn, chỉ vào người kia nói: “Mắng mấy tôn tử chúng mày, chúng mày không ngốc ở khu Thiết Đông, đến nơi này của chúng tao làm gì? Muốn bị đánh hả?”

“Con mẹ mày, tao thấy muốn ăn đập là mày. . . . . .”

“Ha, Vương Chấn mày làm gì thế?” Bàng Suất cười đứng lên, ngăn cản trước người Vương Chấn nói: “Nơi này là quán ăn, chúng ta tới dùng cơm, không phải đến tìm chuyện, cần gì cãi lại.”

“Ăn cơm? Tao thấy mày là tới ***.”

Nghe đến đó, Trang Hào không khỏi chau mày, cũng không biết Vương Văn Đào hàng này có phải ngốc hay không, trầm mặc hồi lâu lúc này mới lên tiếng nói: “Văn Đào, không có chuyện của cậu, ngồi xuống ăn cơm.” Nói xong, Trang Hào gật đầu với cô gái sau lưng một cái, hai người sóng vai ngồi xuống.

Vương Văn Đào nhìn Bàng Suất hung hăng trừng mắt, theo ngồi vào đầu khác cái bàn.

Bàng Suất cười lạnh một tiếng, xoay người lại ngồi xuống.

Lúc này Hoa Kì như cũ vẫn ăn vẫn uống…, làm như không thấy, nhưng mà cậu không ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cũng không có. Bàng Suất nhìn kỹ, tiến tới cạnh lỗ tai cậu nói: “Sao, ghen?”

Hoa Kì ăn một miếng bỏ đũa xuống, chép chép miệng nói: “Tôi không thích ăn dấm, tôi muốn ăn tương vừng.”

Bàng Suất chậc một tiếng: “Cô gái bên cạnh hắn không chuẩn là bạn gái hắn đó.”

Hoa Kì nhún nhún vai: “Trời biết, anh hỏi anh ta đi.”

Trong đầu Bàng Suất buồn bực nhưng vẫn cười, thuận tay lại thay Hoa Kì rót một ly rượu, rượu mới vừa rót xong, Hoa Kì cầm ly lên một hơi uống sạch, thở hổn hển nói: “Lại thêm một ly.”

Bàng Suất lại rót một ly, cười nói: “Sao nào, mượn rượu tiêu sầu?”

“Có sao?”

Bàng Suất không kiếm chuyện, lại một ly một ly rót rượu thay Hoa Kì, chớp mắt mấy bình rượu đã vào bụng, Hoa Kì xem chừng là say thật, lảo đảo đứng lên, thuận tiện ợ no nê: “Tôi. . . . . . Tôi no rồi, về nhà. . . . . . Ngủ.”

Hoa Kì vỗ vỗ bả vai Bàng Suất, một người đi ra ngoài, còn chưa đi mấy bước, Hoa Kì chóng mặt hướng một bên ngã xuống, bên chân một vị khách xa lạ.

Bàng Suất vội vàng nháy mắt người bên cạnh, người nọ đứng lên mắng: “Hoa Kì, thằng nhóc mày cũng yếu quá, uống ít như vậy đã say? . . . . . . Đứng lên tiếp tục uống.” Người nọ đi tới bên cạnh Hoa Kì, đưa tay níu cổ áo Hoa Kì dùng sức xách lên, cổ áo siết cổ Hoa Kì ra một dấu lằn thật sâu.

Hoa Kì bị siết thở không nổi, nhưng trên người lại không hơi sức gì, cả người cứ như vậy bị treo ngược giữa không trung.

Người nọ thấy Hoa Kì thủy chung không đứng lên, nhấc chân đá mạnh vào chân Hoa Kì: “Thằng nhóc mày có được không? Nhanh. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, mặt người kia đã trúng một quyền mạnh, gã bị đánh mắt nổ đom đóm vội vàng buông tay ra thụt lùi về phía sau vài bước.

Trang Hào vung vẫy cổ tay, mặt giận dữ nói: “Đm mày, tao thấy chúng mày đúng là đến kiếm chuyện.”

Bàng Suất thấy Trang Hào động thủ liền đứng lên, cười ha hả nói: “Trang Hào, chúng tao mà mày cũng đánh, không xem chúng tao ra gì đúng không?”

Trang Hào cười khẩy nói: “Bàng Suất, hôm nay mày tới làm gì, không cần tao nói bản thân mày cũng hiểu, bớt giả vờ trước mặt tao đi.” Trang Hào quay đầu nhìn Vương Văn Đào nói: “Văn Đào, mang Hoa Kì qua bên cho tôi, hôm nay ông đây phải giáo huấn bọn cháu chắt này một chút.”

Vương Văn Đào cầm bình rượu đứng lên: “Ca, anh đừng động tay, chuyện này em tới giải quyết.” Nói xong, Vương Văn Đào giơ chai rượu vọt tới, không đợi Trang Hào mở miệng lần nữa, Vương Văn Đào cầm bình rượu hung hăng đập Bàng Suất, Bàng Suất động tác nhanh nhẹn nhẹ tránh thoát, nhưng mà người sau lưng hắn lại không may mắn thoát khỏi, thật bị đập bể đầu chảy máu.

Chiến sự một khi nổ ra, nhất định phải có kết quả, Bàng Suất thu lại nụ cười, giận dữ hét: “ĐM mày, các huynh đệ lên cho tao, hung hăng gọt bọn chúng.”

Bàng Suất ra lệnh một tiếng, một nhóm người rời đi xông tới chỗ bọn Trang Hào, hai nhóm người đánh nhau, bình rượu, chén dĩa bát đũa toàn bộ thành công cụ đánh nhau, trong lúc nhất thời náo loạn, nhân viên quán xiên nướng sợ hãi kêu liên tiếp, mấy cô gái bị hù chạy ra ngoài cửa cửa nhìn.

Vô luận quần đấu kịch liệt như thế nào, đều không thể ảnh hưởng đến người đang mộng đẹp. Hoa Kì nằm trên ghế ngủ say như chết, ở thế giới khác với bọn họ.

Lúc Hoa Kì mở mắt lần nữa, đầu còn mơ mơ màng màng, cậu không kịp thấy rõ mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu giống như dời sông lấp biển, chỉ hơi hơi giật giật thân thể, chút đồ vật trong dạ dày sẽ thuận miệng trào ra.

“Ọe. . . . . .” Hoa Kì nôn ọe một tiếng, vội vàng bò dậy, nửa quỳ bên cạnh giường sưởi, đôi tay giơ quá đỉnh đầu, như thở dài nôn ọe không ngừng.

Trang Hào ngồi trên ghế một bên, mặc cho Hoa Kì ói mửa, nhưng mà động tác của Hoa Kì có chút khôi hài, như cái gì? . . . . . . A, đúng rồi, giống như là bái thiên địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK