• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Kì ăn cơm tối xong lại trở nên lười biếng, một bước cũng không muốn đi, nếu không phải là vừa nãy đồng ý với Giang Hạo đi ra ngoài ca hát, Hoa Kì nhất định sống chết cũng không ra khỏi cửa, ở nhà ôm Trang Hào ngủ còn sướng hơn.

Bốn người ở dưới lầu tập họp, gọi một chiếc xe taxi, Trang Hào ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà Hoa Kì đi theo Giang Hạo cùng Cao Quân chen chúc tại chỗ ngồi phía sau. Xe không nhanh không chậm đi về phía trước, đang đi bỗng Cao Quân lại kêu tài xế dừng ở ven đường một lúc. Sau khi Cao Quân xuống xe liền chạy như bay đến quán hàng rong trên phố, chỉ chốc lát sau liền mang về một đống nước uống và đồ ăn vặt, lúc lên xe cười nói, “Ở trong đấy mua đồ đắt lắm, mua ngoài rẻ hơn.”

“Nhìn cậu thật không có tiền đồ, ở trong đấy có đắt đến mức phải thế không?” Giang Hạo có chút mất hứng, xem chừng là cảm thấy mất mặt thì đúng hơn.

Hoa Kì vội vàng chữa gượng: “Cậu ấy tính toán cũng thật chu đáo, bây giờ rất hiếm gặp người như vậy.”

Cao Quân được Hoa Kì khen như thế, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, mà Giang Hạo cũng không để ý nữa, không như vừa rồi nhìn hành động của Cao Quân chán ghét ra mặt.

Lúc đến đó, nhân viên phục vụ dẫn bốn người vào trong phòng nhỏ, vừa vào cửa, Cao Quân đã chạy ngay đến chỗ mic, âm nhạc vang lên thì Cao Quân cầm Microphone nói: “Bài hát này tôi muốn dành cho một người bạn, hi vọng mọi người cũng thích.”

Giang Hạo len lén nhìn Trang Hào một cái, cười khổ nói: “Cậu ta là loại đức hạnh như vậy, anh đừng để trong lòng.”

Trang Hào lễ phép cười cười: “Không có chuyện gì.”

Sau khi ngồi xuống, Hoa Kì chủ động nắm tay Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Anh, hay chúng ta cũng hát một bài?”

“Em biết hát bài gì??” Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu.

Hoa Kì nhìn chằm chằm màn ảnh lớn nói: “Tri tâm người yêu được không? Chúng ta cùng song ca, bài này em mới học được.”

“Vậy thì hát thôi.” Trang Hào duỗi dài cánh tay, ở màn ảnh nhỏ phía trên nhập bài hát.

Lúc này, Cao Quân đang hát say sưa, càng lúc càng hăng, vừa hát lại vừa đung đưa theo điệu nhạc, chỉ tiếc hận uốn éo không thành hoa.

Hoa Kì vừa nhìn vừa cười, vỗ tay tán thưởng, mà sắc mặt Trang Hào cùng Giang Hạo ở bên cạnh đều giống như nhau, âm trầm, nhưng trong ánh mắt của Trang Hào còn có cả tia chán ghét nữa.

Cao Quân hát hết bài, quay đầu lại nói: “Thế nào, tôi hát bài này có hay không?”

“Tốt, cũng hay, nhảy theo điệu nhạc cũng rất đẹp.” Hoa Kì tán dương.

Cao Quân tự tin ưỡn ngực một cái: “Tất nhiên, năm đó tôi ở nhà ca hát cũng rất nổi tiếng đấy.”

“Cậu thật quá lẳng lơ, còn không thấy nhục sao?” Giang Hạo kinh người, phẫn hận trợn mắt nhìn Cao Quân mấy lần, Trang Hào ngược lại có chút vui mừng, nhếch khóe miệng, lúc lời bài hát thứ hai vang lên, liền cầm lấy Microphone của Cao Quân, gỡ vỏ bọc phía trên ném xuống đất.

“Ai ai ai, sao anh lại làm thế? Chê tôi bẩn à?” Cao Quân dù đang cười nói, nhưng xem chừng trong lòng cũng không dễ chịu.

“Sao lại vậy chứ, là tôi không có thói quen dùng bọc phủ.” Trang Hào du côn cười, nhìn Cao Quân nhíu mày, cố tình không cho Cao Quân mặt mũi.

Cao Quân hình như còn muốn nói điều gì đó, lại bị Giang Hạo túm kéo đến ghế sa lon, nói lầm bầm: “Cậu có thể đàng hoàng một chút được không? Chưa đủ mất mặt hay sao?”

Cao Quân bị Giang Hạo cảnh cáo, chỉ có thể buồn bực ngồi ở trên ghế sa lon không dám lên tiếng.

Trang Hào cười cười, quay đầu lại nói với Hoa Kì: “Đến đây đi, anh nam em nữ.”

“Ừ.”

Trên màn ảnh xuất hiện lời ca, Trang Hào mở đầu hát: “Dùng tình yêu của anh, cùng em, cho đến vĩnh viễn......” Trang Hào vừa mở miệng, Hoa Kì liền nhìn chằm chằm anh, mà bên này, Giang Hạo cùng Cao Quân cũng không nhịn được vỗ tay tán dương.

Ngược lại đến phiên Hoa Kì hát, một phòng thiếu chút nữa cười sặc tiết, ngay cả Trang Hào trước kia nghe qua Hoa Kì hát rồi nhưng cũng không thể nào chống lại sự kích thích này, giọng vịt đực này vừa phát ra, hát sai nhịp không nói, còn sai cả lời luôn.

Đến KTV, Hoa Kì và Trang Hào hát song ca nhưng lại không bắt được nhịp, câu cú không rõ ràng, thậm chí còn hát sai cả lời, Trang Hào càng hát càng không nhịn được cười, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, để microphone xuống dưới nói: “Anh sắp hát trật nhịp theo em luôn rồi đấy, có thể hát đuổi kịp anh sao?”

Hoa Kì miễn cưỡng để microphone xuống: “Em hát vốn không hay, anh cứ chấp nhận vậy đi.”

“Đến đây, mau hát tiếp đi nào.” Trang Hào cầm Microphone lên lần nữa, mang theo Hoa Kì một cong mười tám quẹo hát tiếp, lúc đến cuối bài, cuối cùng hai người cùng hát chung một câu.

Câu này là: “Mặc kệ mưa gió cũng không xa rời.”

“Ai má ơi, mệt chết em.” Hoa Kì để microphone xuống, tinh thần sa sút ngồi trên ghế sofa: “từ nay không bao giờ hát nữa, nghe không khác gì chọc tiết lợn.”

Sau khi Trang Hào ngồi xuống liền áp vào lỗ tai cậu nói: “Không sao, anh thấy cũng được, lại nghe rất vui nữa.”

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Có lúc em thật hâm mộ người khác, ca hát được, dáng dấp được, dù sao mọi thứ đều tốt, nhìn lại mình thấy cái gì cũng không có.”

Trang Hào ngơ ngẩn: “Anh thấy em luôn luôn lạc quan yêu đời, sao bây giờ lại bi quan như vậy?”

Hoa Kì liếc mắt: “Đấy là ngày trước, bây giờ khác, trong lòng sẽ suy nghĩ một chút.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn Trang Hào, dò xét cẩn thận. Mấy giây sau lại nói: “Anh à, nếu có một người nào đó cũng thích anh, đến lúc đó anh có đem em ra so sánh với người kia hay không?”

“Vấn đề hay.” Trang Hào mím môi một cái: “Nếu như anh mà còn thích người đồng giời khác, vậy cũng không cần so, anh không có hứng thú với nam, nếu như là nữ, có lẽ sẽ có.” Tầm mắt Trang Hào rơi vào trên ngực Hoa Kì, Hoa Kì đột nhiên hiểu ý, liền ngắt lời, nói: “Được, đừng nói ahhh… Càng nói trong lòng em càng lạnh.”

“Sao vậy? Khó chịu sao?” Trang Hào đưa cánh tay ôm Hoa Kì, nói: “Anh bây giờ chỉ có em, không có gì có thể so sánh, cứ ở bên cạnh anh như vậy thì tốt rồi.”

“Nhưng trog lòng em vẫn cứ lo.” Hoa Kì quay đầu, chạm vào môi anh nói: “Anh, anh dám trâu bò hơn một chút, nói anh thích em có được không?”

Trang Hào vội vàng trả lời: “Không dám, anh đây còn chưa nghĩ xong.” Trang Hào dùng ngón tay chỉ vào đầu nói: “Em phải cho nó thời gian suy tư, ngộ nhỡ anh nói, đến lúc đó lại không thể ở bên em thì thế nào, còn phải đi kết hôn, khi đó liệu còn có thể là bạn được không? Mặc dù em không phải nữ, nhưng tóm lại là đã theo anh, anh vẫn phải suy nghĩ thật cẩn thận.”

“Đang có chuyện gì xảy ra sao?”

Trang Hào suy nghĩ một chút, ôm chặt Hoa Kì nói: “Bây giờ chỉ là tìm người yêu thôi.”

Trang Hào nói hết sức rõ ràng, mặc dù không có mở miệng nói ba từ kia, nhưng Hoa Kì cũng chưa có đáp án, về phần tương lai như thế nào, trước không cần phải để ý đến, thật lòng đối đãi trước mắt mới là thật.

Bốn người hát hết 2 3 tiếng, cuối cùng cũng không hát nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là mau đi về, trên nửa đường về nhà, bỗng dưng trời lại đổ mưa to. Hoa Kì lại nhớ đến đống quần áo sáng nay mới giặt và cả mái nhà bị thủng, vội vã chạy nhanh lên trên phòng nhưng đã muộn, mọi thứ đều ướt cả rồi.

“Sao em chạy vội thế?” Trang Hào đứng ở cửa, cởi giày

Hoa Kì quay đầu lại nói: “Trong nhà bị dột, em đã chạy nhanh về cất đồ nhưng vẫn chậm, chăn màng ướt hết rồi”

Trang Hào vào phòng nhìn trên mặt đất: “Đi lấy cái chậu ra đây, chăn để mai phơi, hôm nay chúng ta ôm nhau ngủ chay.”

“Ý kiến hay.” Hoa Kì vội vàng thu dọn hiện trường sau đó đưa Trang Hào đến bên giường, cởi quần áo Trang Hào chui vào, lúc 2 người ôm nhau, Hoa Kì nói: “Anh, chúng ta cứ như vậy qua cả đời cũng rất tốt.”

Trang Hào dùng miệng dán vào lỗ tai Hoa Kì nói: “Nghèo như vậy thì tốt gì chứ? Đợi anh nghĩ được đường ra, khi đó em quyết định có muốn cùng anh cả đời hay không cũng chưa muộn.”

“Không có gì, em cảm thấy hiện tại cũng rất tốt.” Hoa Kì xoay mặt hướng về phía Trang Hào, chóp mũi chống chóp mũi, nói: “Có tiền chưa chắc đã vui vẻ, nhưng không có tiền nhất định sẽ không vui nổi, cho nên chúng ta cứ như bây giờ không phải là tốt vô cùng sao?” Hoa Kì cong môi hôn anh một cái, nói tiếp: “Mẹ em luôn nói em không có tiền đồ, mà em cảm thấy, bình an sống qua ngày cũng tốt vô cùng, giống như hiện tại, công việc em em làm, việc anh anh làm, buổi tối tan việc em sẽ nấu cơm cho anh, rồi tắm giúp anh, không phải rất hạnh phúc hay sao?”

“Em thật đúng là dễ thỏa mãn quá đấy!”

Hoa Kì chép chép miệng: “Em chỉ muốn có một gia đình bình thường thôi.”

“Được lắm, nếu đúng là không có biện pháp nào Đông Sơn tái khỏi, vậy anh sẽ cùng em sống một cuộc sống bình thương.” Trang Hào giơ tay lên đặt trên mặt Hoa Kì, dùng ngón tay út đùa bỡn vành tai Hoa Kì nói: “Ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm.”

“Ừ, ngủ, nhưng mà phải hôn môi đã.”

Trang Hào híp mắt cười, cong môi hôn Hoa Kì một cái, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi, cấm nghĩ linh tinh.” Trang Hào chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tự nhiên cửa vang lên tiếng gõ.

“Ai vậy?” Hoa Kì ngồi dậy, nói với ra.

“Tôi, Cao Quân đây.”

Lúc này Trang Hào cũng ngồi dậy: “Hắn tới làm gì?”

“Không biết, để em đi xem.” Hoa Kì đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mới mở, Cao Quân liền chui vào, cả người đều ướt, nói: “Hoa Kì, cậu chứa chấp tôi đêm nay với, phòng tôi bị nước vào rồi.”

“Sao nước lại vào vậy?”

“Ừ, nước ngập hết cả, chủ cho thuê nhà không có trách nhiệm gì cả.” Cao Quân run run đứng ở cửa, do dự nhìn về phía Trang Hào: “Được không? Chỉ một đêm thôi.”

Hoa Kì không dám làm chủ, chỉ có thể quay đầu nhìn Trang Hào, Trang Hào lại bình tĩnh như thường nói: “Tùy thôi, nhưng mà chỗ này không có thừa chăn cho cậu.”

“Không có việc gì không có chuyện gì, nhà tôi còn có một cái chăn nhỏ, để tôi đi lấy.” Cao Quân mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.

Hoa Kì sững sờ đứng ở cửa: “Anh...”

“Tới đây ngủ đi, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.” Trang Hào nằm xuống.

Hoa Kì do dự một lúc mới đi tới, lúc vừa nằm xuống, Cao Quân đã trở lại, nghe Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Tự dọn dẹp đi, chớ gây ra tiếng động, ngày mai anh tôi còn phải đi làm đấy.”

“Yên tâm đi, tôi bảo đảm không lên tiếng.” Cao Quân cợt nhả tìm chỗ trống, lúc nằm xuống, đầu vừa đúng ở phía dưới chân Trang Hào và Hoa Kì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK