Trong lúc vô tình, Hoa Kì không biết sao lại biết bài tuốt ống, hê hê. . . . . . Tự học.
Có một ngày ở nhà bà ngoại, Hoa Kì một mình ở trong nhà xem ti vi, ý tưởng đột phát cởi quần tuốt, tuốt tuốt lại phát hiện không có thoải mái như trong truyền thuyết, thăm dò một hồi, Hoa Kì ôm quần chạy vào bếp dùng nước thấm ướt tay, sau đó nắm xà phòng xoa xoa tay nổi lên không ít bọt, sau đó chạy vào nhà tiếp tục.
Bà ngoại Hoa Kì rất buồn bực, đứa nhỏ này lại làm chuyện gì yêu thiêu thân nữa đây?
Lần đầu tuốt ống Hoa Kì hết sức mới lạ, động tác không chỉ không có tiết tấu, ngược lại còn tăng Mã Lực, kết quả bắn ra cũng không cảm nhận được cảm giác gì, ngược lại bởi vì xà phòng mà mấy ngày sau đi bộ đều phải cong cong lưng, làm đám con trai trong lớp thấy cậu đã nói: “Hoa Kì, cậu bị bò húc à?” [Ha hả, chơi dại nha em :v :v :v]
Có lần đầu tiên dạy dỗ, Hoa Kì dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng đạt được thành quả, sau đó liền có hôm nay hắn.
*****
Hoa Kì đoán không ra Trang Hào nghĩ thế nào, tóm lại cứ xem như anh cũng muốn, vì vậy cậu thò người qua, cởi thắt lưng Trang Hào, lộ ra quần lót màu trắng bên trong thì Hoa Kì liền cúi đầu liếm nhị đệ nửa mềm không cứng. Rất nhanh, Trang Hào có cảm giác, từ từ dựng lều.
Hoa Kì thấy thời cơ đến, đưa ngón trỏ níu mép quần lót của anh, đang chuẩn bị kéo xuống thì một tiếng nói đột nhiên xuất hiện vang dội dọa cậu giật mình.
Hoa Kì ngồi dậy: “Gì vậy?”
Trang Hào cũng có chút không biết làm sao, mới ngồi thẳng dậy, liền nghe ngoài xe có người kêu: “Ê ê ê, nơi này không được dừng xe, các người không biết chữ sao?”
Trang Hào còn không kịp mặc quần vào, không thể làm gì khác đành dùng quần áo che trước người, quay cửa kính xe xuống thò đầu ra nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Ngoài xe có một ông chú mặc đồng phục an ninh, ông giơ cây gậy rất giống côn điện chỉ chỉ chữ to trên tường nói: “Nơi này có điện cao thế, không cho phép dừng xe.”
Trang Hào liếc nhìn chữ to trên tường, gật đầu một cái: “Thật xin lỗi, mới vừa rồi không chú ý nhìn.”
Ông chú trợn mắt nhìn Trang Hào một cái: “Cậu mới vừa lái xe tới tôi đã nhìn chằm chằm cậu, nhanh lái đi, cẩn thận điện giật chết, đến lúc đó đến chỗ Diêm Vương Gia mà trình diện.”
Trang Hào trầm mặt, quay lên cửa sổ xe cũng không kịp kéo quần, khởi động xe quay đầu chạy lên đường cao tốc.
Xe tải mở đi có một đoạn ngắn, rốt cuộc nhịn phía trước trạm thu phí, lúc này Trang Hào mới có cơ hội kéo quần lên. [Lại hố một lần nữa (_ _”)]
Lúc Trang Hào đưa tay ra ngoài cửa sổ nhận phiếu thu, Hoa Kì mới nhỏ giọng nói: “Ca, anh giận sao?”
Trang Hào trầm giọng nói: “ĐM, giờ mà là lúc bình thường, tôi đã sớm đánh bỏ ông ta.”
Hoa Kì cười trộm nói: “Vậy sao anh không động thủ?”
“ĐM, người ta chiếm lý, tôi có thể động thủ sao?” Trang Hào căm tức nhìn phía trước, có vẻ tức không nhẹ.
Hoa Kì không lên tiếng, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, cậu vẫn cảm thấy Trang Hào là một người tốt, mặc dù bình thường tính khí rất táo bạo, động một chút là chửi mình, thật ra có đôi khi, cậu phát hiện tính tình táo bạo của Trang Hào cất dấu rất nhiều ưu điểm.
Hoa Kì len lén đánh giá Trang Hào, càng xem càng cảm thấy thích.
Trang Hào đi đến đường cao tốc, hội hợp với đám nhân công ở dưới chân cầu, sau đó mười mấy chiếc xe tải đứng xếp hàng gần một cái sân của Môi Thành nhỏ.
Trong sân ngoài một ký túc xá còn có bốn năm dãy nhà, có vài ngôi nhà nhìn qua đã rất cũ, trên tường còn có rất nhiều khe nứt, không biết người ở bên trong có thể lạnh hay không.
Hoa Kì theo Trang Hào xuống xe, Trang Hào đóng cửa xe rồi nói ra: “Hoa tiểu cẩu, tôi đi bàn chuyện một chút, cậu lạnh thì đến phòng bảo vệ ngồi, chừng nửa giờ tôi xuống .”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Biết, anh cứ làm chuyện của anh đi, em đi dạo chung quanh một chút.”
“Đừng có chạy lung tung, đến lúc đó tôi không tìm được cậu.” Trang Hào cho Hoa Kì một ánh mắt cảnh cáo, sau đó mang Vương Văn Đào vào ký túc xá.
Hoa Kì không đến phòng bảo vệ mà rãnh rỗi đi dạo trong đại viện, cảm thấy Môi Thành không thần kỳ như trong truyền thuyết, ghế đá hỏng rất nhiều rất nhiều, bị bụi bao phủ một lớp dày. Người già trong nhà luôn nói, Môi Thành lúc ban ngày rất đáng sợ, mặc áo sơ mi trắng đi trên đường một vòng trở về cũng có thể biến thành màu xám tro rồi.
Mặc dù giờ là mùa đông, ngẩng đầu nhìn lên trời vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mông lung như cũ.
“Ai nha, cậu đừng ném loạn, cái này không nên để ở nơi này. . . . . .”
“Nhưng tớ thấy để đây được mà. . . . . .”
“Ca nói đúng, nên để ở đây, đừng nghe cậu ta.”
Hoa Kì theo âm thanh nhìn sang, là ba cậu nhóc đang chơi tuyết ở gần chân tường đại viện, là làm người tuyết. Hoa Kì từ đàng xa nhìn, phát hiện một cậu nhóc trong đó mang cái mũ có hai cái tai gấu lớn phía trên, dây mũ không buộc lại, nhìn qua giống như chỉ tùy ý đội lên đầu.
Cái mũ này Hoa Kì cũng có, lúc lên tiểu học bà ngoại mua cho cậu, nhưng màu khác. Mũ của Hoa Kì màu trắng sữa, hơn nữa khi còn bé Hoa Kì trắng noãn lại mập mạp, đội mũ tai gấu trên đầu cùng với áo lông gấu mèo tròn vo, dù đi đến nơi nào, cũng sẽ có người nói: “Ai nha, Tiểu Hoa Kỳ thật xinh đẹp, còn đẹp hơn bé gái nha.”
Không ngờ đã nhiều năm như vậy, mũ kiểu dáng này còn có bán.
Hoa Kì mỉm cười, tuổi thơ thật khiến cậu hoài niệm, vì vậy bước thật nhanh chạy đến chỗ ba đứa nhỏ đó.
Đến gần Hoa Kì mới nghe được bọn họ tranh chấp chuyện gì, bởi vì lỗ mũi người Tuyết, đứa cao một chút nói nên dùng cà rốt, đứa thấp hơn một chút lại muốn dùng nút áo, vì vậy ba đứa trẻ tranh chấp không ngừng nghỉ.
“Nên dùng cà rốt.” Hoa Kì đột nhiên lên tiếng khiến ba cậu nhóc cứng ngắc nhìn cậu.
Hoa Kì cười cười, đi tới cầm củ cà rốt trong tay cậu nhóc cao cao, cúi đầu nhìn, còn chà xát da, chắc là người lớn còn chưa kịp dùng đến đã bị mấy tên nhóc trộm lấy ra : “Dùng cà rốt đẹp hơn, lúc còn nhỏ anh hay dùng cà rốt, nếu dùng nút áo đến khi tuyết tan dễ bị mất lắm.” Nói xong, Hoa Kì ghim cà rốt lên mặt người tuyết.
Hoa Kì thụt lùi phía sau hai bước thưởng thức nói: “Chậc chậc, lỗ mũi thật là nhọn, hơi khó coi.” Nói xong, cậu lại rút cà rốt khỏi đầu người tuyết, rắc rắc một tiếng gặm đuôi cà rốt, gắn lại lần nữa, Hoa Kì hài lòng nhai cà rốt nói: “Như vậy dễ nhìn hơn nhiều.” [Em tỉnh ghê luôn =.=!]
Ba cậu nhóc từ đầu tới đuôi không nói gì, cho đến khi Hoa Kì nuốt cà rốt xuống bụng, một đứa nhỏ trong đó oà khóc : “Mẹ, có người ăn cà rốt nhà chúng ta.” Nói xong, bé trai co cẳng chạy, để lại Hoa Kì cùng hai cậu nhóc hai mặt nhìn nhau.
Hoa Kì chép chép miệng: “Đó là cà rốt nhà nó à?”
Cậu nhóc cao cao gật đầu một cái: “Đúng, cậu ấy trộm nhà mang đi.” Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn người tuyết: “Em cảm thấy rất giống Gargamel?”
“Gargamel?” Hoa Kì dùng ngón tay sờ sờ hàm răng mình, cũng không có gì khác thường, có thể gặm ra mũi ưng sao?
“Hoa Kì?”
Giọng nói đó khiến thân thể Hoa Kì cứng đờ, giữ vững tư thế sờ răng từ từ quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đứng cách đó không xa.
“Thật đúng là cậu sao?” Giang Hạo vỗ vỗ đầu cậu nhóc bên cạnh nói: “Là cậu ta ăn cà rốt nhà chúng ta sao?”
Bé trai mang theo nước mũi nói: “Dạ, mẹ cháu mới vừa gọt xong vỏ đã bị anh ta ăn, về nhà cháu bị mắng mất.”
Giang Hạo cười cười: “Không có chuyện gì, chú giúp cháu.” Giang Hạo giơ tay lên chào hỏi hai đứa bé bên cạnh người tuyết nói: “Các cháu vào nhà chơi đi.”
Hai đứa bé lớn một chút rất có ánh mắt, chạy tới mang đứa bé vào nhà.
Giang Hạo nhìn Hoa Kì cười cười: “Hai ba năm không gặp, thiếu chút nữa tôi không nhận ra cậu đó.”
Hoa Kì dụi dụi mắt: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Hạo cười đi tới: “Giờ tôi làm việc ở đây.” Giang Hạo theo thói quen đẩy mắt kiếng viền kim loại trên sống mũi một cái.
Hoa Kì nhìn Giang Hạo từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Anh thay đổi thật nhiều.”
“Vậy sao?” Giang Hạo cười nhẹ một tiếng: “Trước kia làm tắm kỳ công không có cơ hội chăm sóc bản thân, giờ đến Môi Thành làm quản lý cũng chú ý nhiều hơn.”
Đúng như Giang Hạo từng nói, dánh vẻ của anh bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, trước kia tóc hơi dài, ăn mặc cũng rất tùy ý, giờ là tóc cua cao một thân hưu nhàn phục, còn mang mắt kiếng, nhìn trưởng thành rất nhiều.
“Giờ cậu còn làm tắm kỳ sao?” Giang Hạo thấy Hoa Kì không nói lời nào, mở miệng lần nữa.
Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, còn chà xát, sao anh lại đổi nghề?”
Giang Hạo cười nói: “Nghe qua câu dạy đồ đệ sư phụ chết đói chưa, vì không thể bị đói chết, tôi chỉ có thể đổi nghề.”
Hoa Kì hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh không làm tắm kỳ nữa là vì tôi?”
Giang Hạo xấu hổ nói: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao tắm kỳ không được bao nhiêu tiền, tôi là người vẫn có dã tâm. Nhưng mà. . . . . .” Giang Hạo híp mắt nhìn Hoa Kì: “Nhưng mà không thể nói hoàn toàn không liên quan đến cậu, dù sao lúc cậu từ chối tôi tôi đã bị đả kích rất lớn.”
Hoa Kì lúng túng ho khan mấy tiếng, cười láo lĩnh nói: “Đừng đùa tôi…tôi người này không kháng được trêu chọc.”
Giang Hạo ngửa đầu nhìn trời cười nói: “Sao nào, hơn hai năm này sống tốt không?”
Hoa Kì nói: “Rất tốt, nếu anh không dạy cho tôi nghề này, nói không chừng tôi thật sự đi khai thác than rồi.”
Giang Hạo cúi đầu, nhìn Hoa Kì nói: “Cậu mà đi khai thác than thật thì đúng là xin lỗi gương mặt này của cậu.”
“Tôi ngốc như vậy, dù đẹp hơn nữa cũng chẳng làm được gì.” Hoa Kì hít mũi một cái, cười khúc khích.
Giang Hạo thở dài: “Đúng rồi, còn chưa có hỏi cậu, sao cậu chạy tới nơi này?”
Hoa Kì cười nói: “Theo ca của tôi tới đây nói chuyện làm ăn.” Hoa Kì đưa ngón tay chỉ mười mấy chiếc xe tải phía dưới ký túc xá nói: “Đó là của anh tôi.”
Giang Hạo cau mày nói: “Trước kia không nghe cậu nói cậu có anh?”
Hoa Kì cúi đầu cười: “Anh kết nghĩa đi.”
Giang Hạo quan sát vẻ mặt Hoa Kì, từ ánh mắt lóe lên của cậu nhìn ra được đầu mối.
“Là bạn trai cậu sao?”
Hoa Kì sững sờ, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, anh ấy thích phụ nữ.”
“Cậu dụ dỗ thẳng nam?” Giang Hạo kinh ngạc nói.
Hoa Kì không biết làm sao gật đầu: “Xem như là thế đi.”
Giang Hạo rất hăng hái nói: “Vậy cậu và anh ta cùng nhau chưa? Đã làm?”
Hoa Kì chôn cằm vào cổ áo khoác nhung, miệng cắn khoá kéo nói: “Ừ, làm thì làm qua, nhưng đều dùng miệng.”
“Tôi con mẹ nó chứ, thằng nhóc cậu thật có khả năng, thẳng nam cũng bị cậu đoạt tới tay.” Giang Hạo cười lớn, nhưng mà nụ cười ít nhiều có chút khó coi.
Hoa Kì mắt liếc nhìn anh: “Không khoa trương như anh nói đâu, anh ấy hình như không có ý đó với tôi, cho nên mới nhận tôi làm đệ đệ.”
“Mả mẹ nó, lời này mà cậu cũng tin, nếu không muốn thì sao có thể làm với cậu, tôi nói, anh ta khẳng định còn mơ hồ, trong lòng không tìm được phương hướng.”
Hoa Kì nghi ngờ nói: “Thiệt giả? Thật vậy à?”
Giang Hạo một tay nâng cằm, trầm mặc chốc lát: “Có phải cậu chủ động hay không?”
Hoa Kì gật đầu: “Ừ, mỗi lần đều là tôi chủ động, có lúc tôi cảm thấy mình dính người lợi hại luôn.”
“Ha, dính người không có gì là không được, nghe tôi nói này, cậu không chỉ kề cận áp sát anh ta, còn phải đối tốt với anh ta, quan tâm anh ta, sau đó lại không để ý tới anh ta, biết cái gì đã là dục cự còn nghênh không?” (từ chối mà lại mời chào)
Hoa Kì nói: “Lúc còn đi học có đọc qua thành ngữ này.”
Giang Hạo cười nói: “Biết thì dễ làm rồi, cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm.”
“Có tác dụng sao?”
“Khẳng định có tác dụng, cậu cứ nghe tôi đi.”
Hoa Kì gật đầu một cái, ánh mắt không tự chủ phiêu hướng ký túc xá, nói cũng khéo, vừa đúng lúc Trang Hào mang theo Vương Văn Đào đi từ bên trong ra ngoài, trong nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng ánh mắt Trang Hào không quá hữu nghị, nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Hoa Kì: “Người này là ai?”
Hoa Kì sững sờ, vội vàng nói: “Sư phụ của em, là anh ấy dạy em tắm kỳ.”
Giang Hạo dẫn đầu vươn tay: “Trang tiên sinh đúng không, tôi là quản lý của mỏ than này.”
Sắc mặt Trang Hào hơi tốt lên một chút, cười cười: “Làm sao cậu biết tôi là ai?”
Giang Hạo nói: “Từ lâu cấp trên đã lộ tin tức, hơn nữa Hoa Kì cũng nói, cậu ấy cùng anh cậu ấy tới nói chuyện làm ăn, tôi đoán đó là anh.”
Trang Hào duy trì mỉm cười, sau đó nói với Hoa Kì: “Đi thôi, chuyện đã nói xong rồi.”
Hoa Kì ừ một tiếng, nghiêng đầu nói với Giang Hạo: “Sư phụ, vậy tôi đi trước.”
Giang Hạo cười nói: “Để lại số điện thoại đi, rãnh rỗi hàn huyên một chút”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi không có điện thoại.”
Giang Hạo mất mác nói: “Vậy cũng tốt, duyên phận thầy trò chúng ta thật cạn.”
Hoa Kì xấu hổ cười cười, xoay người chạy tới bên cạnh Trang Hào.
Trang Hào cầm balo đi xuống đầu xe, sau đó đóng cửa xe nói: “Hôm nay không về được, cậu đi với tôi đến nhà nghỉ ở một đêm.”
Hoa Kì sửng sốt: “Hả? Không phải nói có thể trở về sao?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Sáng mai giám đốc mỏ than đã đặt tiệc, phải lưu lại ăn một bữa mới đi được.”
“À”
Trang Hào khoác balo lên vai: “Ăn cơm trước, hay là đến nhà nghỉ trước?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Nhà nghỉ.”
******
Nhà nghỉ nằm trong một ngỏ nhỏ gần mỏ than, không tính là rất tốt nhưng được cái rất sạch sẽ.
Vào cửa Hoa Kì vội vàng chạy đến tủ giày cầm dép, đợi Trang Hào vào phòng lại ngồi chồm hổm bên chân anh nói: “Ca, em giúp anh đổi giày.”
Trang Hào nhíu nhíu mày, đồng ý.
Hoa Kì cởi giày da của Trang Hào, sau đó lại cởi vớ, lúc thay dép cho anh, Hoa Kì nhớ lại lời Giang Hạo nói, phải dục cự còn nghênh.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Hoa Kì trầm xuống, phạch một tiếng ném dép xuống đất: “Tự mình đổi đi.”
Trang Hào sửng sốt: “Cậu động kinh à?”
Hoa Kì trừng mắt với anh một cái rồi vào phòng vệ sinh.
Trang Hào có chút mơ hồ, nghĩ thầm chẳng lẽ Hoa tiểu cẩu trúng gió?
Lúc này Hoa Kì mở ra cửa phòng vệ sinh, bưng một chậu nước ấm ra ngoài, cười nhẹ nhàng nói: “Ca, ngâm chân chút đi, một lát em xoa bóp cho anh, bảo đảm thoải mái chết.”
Trang Hào hoàn toàn trầm mặt: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu trúng tà hay không?”
Hoa Kì cười không nói, bưng chậu nước để bên chân Trang Hào, đang cầm chân Trang Hào bỏ vào trong chậu nước, cùng lúc lại đen mặt nói: “Tự đi mà rửa.”
Trang Hào tức đỏ mặt tía tai, níu quần áo Hoa Kì cứng rắn đè xuống giường, sau đó nhấc chân, không để ý tới chân còn ướt liền dạng chân ngồi trên người Hoa Kì, nổi giận đùng đùng nói: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu bị bệnh hay không? Muốn ăn đập à?”
Hoa Kì từ từ nở nụ cười, cong ngón út từ từ gãi gãi mu bàn tay Trang Hào.