Không phải, bọn họ cũng sẽ bị đánh đó chứ?
Người bị đánh khi nãy, là con trai độc nhất của thầy Hiệu Trưởng trường, Trần Gia Bảo. Cả Trường này ngoài Lê Toàn Phong, không ai dám chọc đến hắn.
Đương nhiên thế lực nhà Lê Toàn Phong lớn hơn rất nhiều so với thầy Hiệu Trưởng trường. Mặc dù vậy, bọn họ cũng chưa bao giờ thấy Lê Toàn Phong đánh Trần Gia Bảo bao giờ.
Có lắm thì cũng chỉ đe doạ vài câu, coi thường, mắng chửi hắn ta vài tiếng.
Mà hiện tại, con nhỏ kia từ đâu tới trực tiếp đánh cho Trần Gia Bảo phải bỏ chạy. Chẳng nhẽ, gia thế nhà con nhỏ này rất khủng sao?!
Không ngờ, sau lưng tên Down này còn có thế lực lớn như vậy!!
Nghĩ vậy, bọn con gái nhát gan liền nhẹ nhàng nâng bước chân, cố gắng không phát ra tiếng động đi về chỗ ngồi của mình.
Mấy người ngồi ngoan ngoãn từ đầu tiết tới giờ cũng bị doạ cho toát hết mồ hôi.
Bọn họ thuộc trường phái không lo chuyện bao đồng. Mặc kệ là trước kia thấy Dương Vĩnh Khoa hay bị bắt nạt, hay là bây giờ thấy Dương Vĩnh Khoa được bảo vệ, bọn họ cũng chỉ coi đó là chuyện không liên quan không đến mình.
Nhưng tình cảnh khi nãy, cô gái lạ mătj đánh cả con trai độc tôn của thầy hiệu trưởng trường. Cái này, không muốn quan tâm cũng không được.
“Tử Thất, em không sao chứ?” Dương Vĩnh Khoa cũng bị doạ tái mặt. Hắn không phải bị doạ vì bọn kia, mà bị doạ vì sợ Tử Thất bị thương chỗ nào.
Lý Tử Thất cười lắc đầu: “Tử Thất thì có thể bị sao! Chỉ có cái tên bị đánh khi nãy có chuyện thôi.” Nói rồi nàng nhẻm miệng cười.
Dương Vĩnh Khoa nhìn nụ cười trên gương mặt khả ái của Lý Tử Thất mà không tài nào vui nổi. Lỡ đâu, bọn người kia tìm đến Tử Thất trả thù thì phải làm sao!!! Hắn nhất định sẽ bảo vệ Tử Thất.
Mấy người sau lưng Dương Vĩnh Khoa thấy Lý Tử Thất đã cười thì thở phào.
“Trợ Giảng Khoa, anh chỉ em làm bài này nhé. Bài này khó quá.” Cô bé có mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt mũn mĩm, đáng yêu đi đến nói.
Dương Vĩnh Khoa nhìn lên, hắn cười cười: “Được.” Xong hắn xèo hai tay ra đón xấp bài tập nói: “Em không hiểu bài nào?”
“Dạ, bài này nè anh. Khó quá à.” Con nhỏ sáp gần xát người Dương Vĩnh Khoa. Không ngờ thằng ngốc này nhìn có vẻ dơ bẩn nhưng lại thơm như vậy. Mùi hương này đặc biệt, hình như không phải nước hoa. Nhưng mùi rất dễ ngửi.
Cô ta đương nhiên không biết, do tối ngủ Lý Tử Thất đã quen lúc ngủ là phải ôm cái gì đó mới ngủ được. Thành ra, nàng luôn ngủ chung một chỗ với Dương Vĩnh Khoa. Mùi hương trên người nàng cũng vô tình lan sang trên người hắn.
Lý Tử Thất ngồi bên cạnh bĩu môi. Rõ ràng trong mắt con nhỏ kia chỉ có ghét bỏ, nhưng sợ bị nàng chỉnh nên mới tới bắt chuyện lấy thân với Hoa Hoa. Đáng ghét.
Lý Tử Thất kéo tay Dương Vĩnh Khoa xích ra xa, kéo dài khoảng trống giữa hắn với con bé kia ra. Điều này làm cô ta rất khó chịu, nhăn mặt, đang ngửi mùi hương, tự nhiên bị cắt mất hương vị thưởng thức.
Dương Vĩnh Khoa vốn không thích ngồi quá gần với ai đó. Hắn định lui ra thì Lý Tử Thất đã nhanh hơn kéo hắn gần nàng. Hắn cười ngọt ngào nhìn khuôn mặt bực bội của Lý Tử Thất.
Hắn mặc dù ngốc nhưng từ nhỏ ngoài mẹ ra, hắn không thích ngồi gần hay bị ai đụng vào người. Bản tính khiết phích, ưa sạch sẽ của hắn cũng rất lớn. Chỉ trừ những lúc đi làm thêm bắt buộc phải chịu cảnh dính dơ, hắn mới dần chấp nhận công việc.
“Anh Khoa, anh ngồi xa em thế, lúc anh chỉ bài làm sao em hiểu?” Con nhỏ bất mãn lên tiếng.
Dương Vĩnh Khoa gãi đầu cười: “Không sao, bài này dễ. Chỉ cần anh hướng dẫn một chút là em có thể tự làm được.”
Lý Tử Thất liếc mắt sang đề, bởi vì được cha cho khả năng có thể nhìn thấy trước kết quả, nên vừa nhìn trong đầu nàng đã hiện ra đáp án chính xác: “Bài dễ như vậy còn mang đi hỏi! Haiz, khổ cho những người làm cha mẹ, tốn công vô ích.” Lý Tử Thất coi thường ra mặt.
Đối với câu nói đầy tính khinh khi của Lý Tử Thất, cô bé kia cũng không thể chịu nổi, cô ta đứng bật dậy chỉ tay về phía Lý Tử Thất hét: “Mày đừng tưởng mày đánh Gia Bảo xong tao sẽ sợ mày. Có ngon thì mày làm đi.”
Lý Tử Thất nâng đôi mắt xinh đẹp, sắc bén nhìn cô ta, rồi nhìn một lượt từ trên đầu xuống tận dưới chân cô ta khiến cô ta có chút không thoải mái.
Thật ra, Lý Tử Thất cũng không muốn coi thương ả ta. Bởi vì nàng cũng không hề biết bài này làm thế nào. Nhờ có điều ước cha cho nên nàng mới may mắn biết được.
Nhưng cô gái này bề ngoài nhìn có vẻ đáng yêu, trong sáng. Nhưng ánh mắt thì hung tợn y như loại rắn rết, khó có thể đề phòng. Hơn nữa, khi nãy lúc tiếp xúc với Dương Vĩnh Khoa, ánh mắt cô ta hiện đầy vẻ giễu cợt, khinh bỉ, còn có một chút sát ý.
Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch không nhận ra, nhưng làm sao có thể qua được đôi mắt Hồ Tiên 600 năm là nàng!!!
“Muốn, đánh nhau sao?” Lý Tử Thất một tay chóng cằm, một tay gõ lên bàn học nhàn nhạt lên tiếng.
Không hiểu sao cả đám trong lớp, ngoài Dương Vĩnh Khoa ra, bọn họ ai cũng như đang nghe thấy tiếng của quỷ la sát. Giọng nói của Lý Tử Thất nhẹ nhàng đến mức khiến bọn họ hoảng sợ, như Tula đòi mạng.
“Tôi, tôi không muốn đánh cô. Cô tốt nhất đừng chọc vào tôi.” Nói rồi cô ta đập bàn, lật tới lật lui tìm bài khó nhất thách thức: “Chúng ta cùng nhau làm bài này đi. Để tôi xem cô giỏi đến mức nào.”
Dương Vĩnh Khoa khua tay: “Các em đừng cãi nhau. Như vậy mất đoàn kết.”
“Ai thèm làm đồng đội với cô ta.” Cô gái kia đáp.
Lý Tử Thất cũng cười: “Tại sao tôi phải đấu với cô. Trong khi tôi biết người thắng chắc chắn là tôi!!!”
“Múa rìu qua mắt thợ.” Cô gái mỉa mai: “Chẳng qua là muốn cho cô một bộ mặt tốt trong lớp, tôi còn không biết cô không phải sinh viên trường này sao?”
Trường DHMIT là ngôi trường đứng top 3 trong cả nước kể cả về chất lượng học tập và mức học phí cao. Phải là những người con nhà giàu, nhà cực giàu mới có thể lo thoải học phí cho con cái theo học.
Nhìn qua bộ đồ con nhỏ kia mặc và bộ tên ngốc Khoa chính là kiểu con nhà nghèo, không một xu dính túi.
Nhưng Dương Vĩnh Khoa thì khác, hắn nhận được học bổng, hơn thế trong mấy năm học ở trường hắn luôn đạt thành tích cao nên hoàn toàn được miễn đóng phí. Còn con nhỏ kia thì đây là lần đầu cô ta gặp, cho dù là sinh viên thì cũng chỉ là sinh viên năm nhất. Đây là bài toán cao cấp của cấp cuối Đại Học. Cô ta không tin Lý Tử Thất có thể làm được.
“Vậy được. Thi thì thi, dù sao ta cũng không có việc gì làm.” Lý Tử Thất thở dài nói. Tự nhiên nàng cảm thấy tính cách cô bé này thật giống Thái Tử Long Tộc Hoàng Nhất Long. Thật cứng đầu, và hiếu thắng.
Đôi tay mảnh khảnh, trắng nõn của Lý Tử Thất lật mở từng trang bài tập. Lật đến bài nào cũng đều lắc đầu ảo não.
Đúng là Hồ Đế ban điều ước có khác. Bài nào bài nấy đều hiện đầy đủ các bước làm bài rất chuẩn xác. Biết thế nàng đã ước thêm vài điều, như vậy cuộc sống của Hoa Hoa bây giờ có phải sẽ có thật nhiều tiền, sẽ không phải đi làm thêm vất vả rồi hay không?
“Mày có thấy thằng ngốc kia không? Tao còn tưởng như thế nào, hôm nay sợ bị bắt nạt nên dắt theo con nhỏ nhà quê đó đi theo bảo vệ.” Lý Tử Thất đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong phát ra.
Nàng vẫn đứng im ngoài cửa, khoanh tay đợi bọn chúng nói cho hết.
“Đúng đấy. Nhìn mặt ngu vãi ra. Thế mà tao không hiểu sao mấy năm liền nó đều nhận được học bổng lớn của trường.” Đứa thứ hai lên tiếng.
“Tao nghĩ thằng Down đấy sắp phải cuốn gói ra khỏi trường rồi.” Con nhỏ đầu tiên lại nói: “Hôm nay con nhà quê đó dám đánh độc tôn của thầy hiệu trưởng. Bọn mày nghĩ thằng đó còn có cơ hội học tiếp sao?”
Nghe vậy hai đứa kia cười ha hả trông có vẻ rất khoái: “Tao nghĩ nó có học giỏi thế nào, cho dù có là thiên tài, dám đụng vào con trai hiệu trưởng thì cũng đi tông. Không chừng, trên hồ sơ còn ghi thêm mấy câu đại loại như ‘chậm phát triển’ hay ‘thiểu năng’, ‘có xu hướng bạo lực’ gì đó. Haha haha.”
Lý Tử Thất vẫn giữ thái độ bình thản. Dám đuổi Hoa Hoa ra khỏi trường sao? Trước hết, phải bước qua xác Công Chúa Hồ Tộc, Lý Tử Thất này đã.
“Còn con nhỏ kia nữa. Nó tưởng An Giao muốn nhờ thằng Down đó chỉ bài thật sao? Buồn cười, còn dám nói An Giao không biết làm toán nữa chứ. Đúng ngu người.”
“Chắc con đó nó không biết An Giao ở trong trường này, giỏi toán chỉ xếp sau thằng down đó thôi à!!!”
“Đợt đó đi thi Toán Toàn Quốc An Giao còn giành được giải ba. Tao nghĩ con đó sắp toi rồi.”
“Bọn mày nghĩ xem khuôn mặt của con đó lúc thua sẽ như thế nào?”
“Chắc là sẽ khó coi lắm, có khi còn muốn nhảy lầu chết cho xong đấy.” Lý Tử Thất đột nhiên lên tiếng.
“Không chết thì sống làm gì cho nhục mặt, chặt đất!” Con bé thứ hai không phát hiện điều kì lạ, vẫn vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Lý Tử Thất che miệng cười: “Thật sao?”
Lúc này, cả ba người kia mới quay đầu lại nhìn. Bọn họ cùng lúc trợn tròn mắt, mắt to nhìn mắt nhỏ. Tại sao nó lại ở đây? Nó nghe được những gì rồi? Chính là câu hỏi chung của cả ba đứa vào lúc này.
“Làm sao vậy? Không cho ta vào nhóm à?” Lý Tử Thất ngây thơ hỏi.
“Đồ điên.” Đứa thứ nhất lên tiếng mắng. Lúc bọn họ định rời đi thì bị Lý Tử Thất chặn lại: “Sao đi nhanh vậy. Ta còn câu muốn hỏi mà.”
Ngưng đoạn, lại nhìn mặt cả ba bọn họ, từ tốn hỏi: “Down có nghĩa là gì?”
Mặt con bé thứ hai và thứ ba biến sắc. Chỉ có con bé thứ nhất là cười khẩy: “Tao nói mày ngu quả là không sai.” Nói rồi khoanh tay trước ngực, ra vẻ là người có hiểu biết nói: “Down là chỉ những người bị chậm phát triển, thiểu não đấy. Mày hiểu không?”
Lý Tử Thất gật gù, nhún vai: “Ồ!! Ra là vậy?” Đoạn nàng lại nhã nhặn sắn lên tay áo, thanh âm nàng phát ra vô cùng thanh thoát, trong trẻo nhưng mang đầy vẻ chết chóc, nghe vào tai ba người kia chính là tiếng gọi Tula: “Khi nãy ta nghe tổng cộng có 7 lần các ngươi xúc phạm Hoa Hoa. Vậy ta trả đủ 7 cái cho các ngươi.”
Câu nói vừa dứt, tay Lý Tử Thất cũng vung lên nhanh nhẹn, dứt khoát, đầy dũng mãnh tát cho mỗi người hai bạt tai trái phải. Riêng con bé thứ nhất lãnh trọn ba bạt tai.