Lý Tử Thất tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng ở Thần Giới quả thật là ăn không ít thứ tốt của ông Nội.
“Tỉnh rồi sao!!” Là giọng nói của Dương Vĩnh Khoa
Lúc này Lý Tử Thất mới phát hiện, hoá ra hắn đã đứng ở đây từ trước, nàng thế mà không nhận ra sao!!
“A, ừm.” Lý Tử Thất gật gật đầu, có lẽ do lần đó lao lực quá độ nên đầu vẫn còn đau lắm. Nàng đưa tay xoa nắn một lúc, cặp mày thanh tú đã nhăn thành mấy hàng.
Dương Vĩnh Khoa tâm tình hỗn loạn, có trời mới biết hắn mấy ngày qua đã căng thẳng đến mức nào. Nhìn cô gái nằm im trên giường bệnh mà hắn không tài nào nghỉ ngơi nổi. Hỏi hắn đã yêu nàng rồi sao! Hắn đương nhiên sẽ trả lời dứt khoát rằng: “Không”.
Nhưng mấy ngày qua đối với hắn thực sự là sợ hãi, như thể hắn sắp đánh mất thứ gì đó rất rất quan trọng. Trong lòng lo lắng không ngừng nhưng đầu óc cư nhiên bình thản đến lạ..
Thấy Lý Tử Thất xoa nắn thái dương, bất giác hắn đi đến đứng trước mặt nàng, hai tay nhẹ nhàng đưa lên massage cho nàng.
Lý Tử Thất ngơ ngẩn đứng hình, đầu nàng như sắp dựa hẳn vào ngực hắn, mùi hương quen thuộc này khiến nàng không nỡ rời xa: “Ta, ta không sao. Chỉ hơi nhức một chút.”
“Ừm.” Hắn nói, hai tay vẫn nhẹ nhàng message trên thái dương nàng.
Chắc do hắn massage quá thoải mái, hoặc là do nàng quá mong nhớ sự gần gũi này nên chỉ qua hơn mười phút nàng đã gục đầu lên ngực hắn, an nhiên ngủ ngon lành.
Dương Vĩnh Khoa bất động, động tác tay cũng dần ngừng lại, hắn đứng đó, đứng im bật, trong lòng thương xót nàng, nhưng đầu óc vẫn khăng khăng nghĩ nàng vì làm việc quá độ, vì làm việc cho hắn nên mới ra bộ dáng này, hắn đương nhiên phải đối tốt với nàng hơn một chút.
Hắn thế mà, cứng rắn đến lạ.
“Hoa Hoa… thơm quá..” Lý Tử Thất thều thào. Trên môi lại bất giác nở nụ cười. Cứ như thể chỉ cần nhớ đến “Hoa Hoa” là nàng liền vui vẻ, đầy sức sống như thế.
Dương Vĩnh Khoa mím môi, hắn không nói, lặng lẽ đặt nàng nằm lại giường rồi ngồi đó bất động nhìn nàng say giấc.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua người nàng. Tay, chân nàng đều có ít nhiều vết sẹo dữ tợn. Trùng hợp hắn cũng từng bị thương tại chỗ đó, nhưng không hề có sẹo thậm chí còn liền da rất nhanh. Nàng thân thể nhỏ bé, sức lực yếu ớt, ở đâu ra nhiều vết thương như vậy!!! Gây thù chuốc oán với ai lại gây ra nhiều thương tích như vậy!!
Càng nghĩ hắn càng nghi hoặc. Nhưng cũng chỉ đến đó, cư nhiên không nghĩ đến trường hợp nàng thế mà thay hắn nhận hết tổn thương bệnh tật. Chấp niệm bảo vệ hắn quá lớn nên nguyên đan nàng cho hắn đã phản phệ ngược đến nàng.
….
Chắc do ăn nhiều đồ tốt nên thể trạng Tử Thất rất nhanh hồi phục. Đến ngày thứ hai đã muốn xuất viện, Dương Vĩnh Khoa bắt ép thế nào cũng nhất quyết không muốn.
Tốn hai ngày trong viện, nàng chỉ còn mười ngày. Còn muốn nằm nữa sao!!!
Về lại Sài Gòn, hôm đó nhóm Lê Toàn Phong có đợt nghiên cứu về hồ nước nóng tự nhiên.
Nghe nói ở một huyện nhỏ tại tỉnh Lâm Đồng có hồ nước nóng tự nhiên. Tiềm năng phát triển khu du lịch rất tốt nên bọn hắn muốn đi khảo sát một phen.
Lý Tử Thất vừa nghe đến ở đó là vùng cao liền muốn đi theo. Nàng rút hết tiền tích góp, còn mặt dày ngửa tay xin thêm tiền Dương Vĩnh Khoa với lý do:
“Ta muốn tăng lương, phụ cấp ăn uống, tiền xe đi lại”.
- Không phải mỗi tháng đều cộng vào tiền lương sao? (Hắn hỏi)
- Ừm có. Nhưng giờ ta sạch tiền rồi. Không có tiền ăn, không có tiền đóng trọ. Tội nghiệp ghê lắm. (Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp xin xỏ. Gương mặt tội nghiệp mười phần nói.)
Hắn đương nhiên biết nàng có trò mới nên lắc đầu chào thua, rút trong ví chiếc thẻ ngân hàng nói: Trong này còn ít tiền, cô lấy dùng đi.
Thế mà nàng lại xin được tận mười triệu sao!!! Tên này dễ dụ vậy sao!!!”
Dương Vĩnh Khoa tiếc rẻ với cả thế giới. Đối với Lê Tuấn là ‘cho thì lấy, mời thì ăn’. Đối với Lê Toàn Phong ‘có thể ăn chực, nhất định không bao mời’. Còn với Lý Tử Thất, ngay từ đầu nàng đã ‘ăn bám’ hắn, chiếm dụng hắn. Có lẽ hắn đã quen với điều này nên cũng không có ý kiến gì, chỉ là đôi lúc hắn cảm thấy bản thân quá dễ dãi thôi.
Lý Tử Thất đi theo nhóm Lê Toàn Phong đến Lâm Đồng không hề nói trước với Dương Vĩnh Khoa một câu. Cũng không thèm thông báo nghỉ việc vài ngày. Nàng cứ thế nghênh ngang mà đi.
Dù gì cũng chỉ còn mười ngày ở dương thế. Quan tâm nhiều quá sẽ thành thói quen đấy.
Lúc Dương Vĩnh Khoa nghe tin đã tức giận đến mức gạch tên nàng ra khỏi công ty, còn trừ 50% lương của nàng.
Bất quá, Lý Tử Thất cầm thẻ của hắn đi rồi, lương của hắn sẽ được chuyển vào chiếc thẻ kia, nàng còn sợ sao!!!
Đương nhiên không.
Nhóm của Lê Toàn Phong toàn những thành viên vui tính. Có chị Hiền ngọt ngào, có anh Hậu hề hước, có chị Vi hào phóng, có anh Vân chu đáo. Còn có trưởng nhóm Phong đẹp trai, có cô bé Bảy xinh đẹp. Một xe sáu người đi vô cùng vui vẻ. Cười nói cả đoạn đường, chỉ có bé Bảy cứ lâu lâu lại hắt xì một cái rõ to.
Đoạn đường xa, nhưng nhờ có anh Hậu tấu hài, cùng hương thơm trên người Lý Tử Thất nên mọi thứ đều dịu nhẹ không khó chịu mệt mỏi.
Đây là một khu vùng sâu vùng xa, người dân vẫn còn rất lạc hậu, những ngôi nhà được cất lên từ gỗ rừng 100%. Nhưng đường đi lại rất thuận lợi, tất cả đều là đường nhựa, tuy cũng có một số đoạn đường đất nhưng cũng đã rất dễ đi.
Nhóm người nghỉ chân tại một homestay tại địa phương. Mọi thứ ở đây đều được làm bằng gỗ và kính cường lực. Chỉ đậm một màu xanh dương, đúng vậy, tất cả đều được tô bằng màu xanh dương có điểm xuyến một chút sắc trắng tạo viền. Màu xanh mát mẻ êm dịu ở trong môi trường se se lạnh như thế này lại cảm thấy rất phù hợp.
“Bé Bảy, lát mấy chị em mình đi chụp hình tự sướng không?” Chị Hiền vui vẻ hỏi: “Không khí thế này không chụp vài bô ảnh thật đáng tiếc nha.” Nói rồi chị nháy nháy mắt với Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất ngơ ngẩng, tự sướng sao!! Khi trước hình như nàng với Hoa Hoa cũng có mấy lần ‘tự sướng’ với nhau. Nàng gật đầu lia lịa cười: “Được, vậy đi.”
Nhớ lần đó là Hoa Hoa đưa nàng đi chơi khu vui chơi, còn tặng Koala cho nàng. Nghĩ tới nàng lại bất giác cười…
Hoa Hoa, ta lại nhớ chàng rồi. Là nhớ Hoa Hoa, không phải Dương Vĩnh Khoa.
“Chụp gì chứ, đi xa vậy không thấy mệt sao? Đi kiếm đồ ăn rồi nghỉ ngơi trước, mọi thứ tính sau.” Lê Toàn Phong nói. Hắn biết cả nhóm đi đường hôm nay đã rất mệt rồi, hiện giờ cũng đã xế chiều, ham chơi quá lại ảnh hưởng sức khỏe của Tử Thất.
Quả thật, từ ngày Dương Vĩnh Khoa gặp nạn, Lý Tử Thất phải sống một mình khiến hắn trưởng thành hơn không ít. Ít nhất cũng là biết quan tâm mọi người xung quanh, à, thật ra là quan tâm Lý Tử Thất rồi sẵn tiện quan tâm luôn mọi người.
Đúng, là vậy đấy!!!
“À.. được rồi.” Mọi người ỉu xìu đáp.
Tối đó bọn họ mở bàn tiệc rất đa dạng. Tất cả những món ăn ngon tại trung tâm xã đều được mua về, 6 người thế mà uống hết 2 thùng bia Tiger với 2 thùng bia Saigon. Lý Tử Thất lần đầu được uống bia nên rất thích thú, một mình nàng đã uống hẳn 6-7 lon Tiger.
Lê Toàn Phong đâm chiêu nhìn cô gái đã đỏ ửng gương mặt vẫn cố chấp muốn uống tiếp. Hắn bất giác lại muốn buông thả nàng một lần, muốn để nàng uống đến say mền, say đến không biết trời đất.
Cuộc sống này sống được bao lâu chứ! Tại sao lại không thể sống theo ý mình được một lần?
Nghĩ rồi hắn cầm 1 lon Saigon lên hướng Lý Tử Thất nói: “Nào, Lý.. thôi, Lý Thị Bảy đi,.” Hắn còn chưa dứt câu đã nghe một loạt tiếng cười ầm.
“Lý Thị Bảy??? Haha haha ha,trưởng trưởng phòng hề hước haha.” Anh Hậu vừa cười nấc vừa nói không thành câu.
“Tên phèn quá vậy trưởng phòng haha” chị Hiền cũng nói theo.
Lý Tử Thất mặt mũi đã đỏ bừng, đầu óc mơ hồ cũng cười theo cứng ngắc nói: “Ta, ta có tên mới rồi sao, ha, tên không tệ.”
Nói đoạn nàng cũng học Lê Toàn Phong cầm lon Tiger lên nói: “Nào, ăn mừng ta có tên mới, dô cạn ly nào, haha.”
Mọi người thấy vậy đều nâng lon bia hô to “123 dô hết lon, không say không cho về” rồi lại cùng nhau phá lên cười.
Từ ngày chia tay Hoa Hoa, hôm nay chính là ngày vui nhất của Lý Tử Thất nàng: “Có người kêu tên ta kì lạ quá, ta nói nhé, ợ, ta là Lý Tử Thất, con gái út của tộc Tiên Hồ, ta là 1 con cáo chính hiệu đấy haha haha ha, tên ta nghe lạ chứ gì, cách đây ngàn năm vốn dĩ tên các người cũng lạ mà..” Lý Tử Thất uống say lại hàm hồ nói loạn. Bây giờ chẳng hiểu sao nàng lại thấy các vị đồng nghiệp này rất quen mắt nha, hay nàng đã gặp bọn họ tại kiếp trước của họ rồi! Uống say lại khiến đầu óc nàng thêm phần rõ ràng quá khứ hơn sao!!
“Lý Thị Bảy, được được rồi. Cô nói gì vậy, nói loạn rồi haha.” Lê Toàn Phong cười hắc hắc nói: “Tên cô không lạ, Lý Thị Bảy, 100% Thuần Việt rồi haha”.
Bọn họ uống, rồi lại nói nhăn nói cuội một hồi. Đến lúc không thể nói nổi nữa mới bò lăn về phòng ngủ.
Hôm sau tỉnh giấc, mỗi người trong bọn họ đều bị dọa cho giật mình. Cảnh tượng đầu tiên họ thấy khi bước chân ra khỏi phòng chính là.. bóng lưng cao to thẳng tắp của Tổng Giám Đốc Dương Vĩnh Khoa đang ngồi uống trà trong khuôn viên đối diện phòng ngủ của bọn họ.
Khu homestay được thiết kế theo hình chữ U. Hàng dọc đầu là dãy 2 tầng các phòng ngủ dành cho khách hàng phổ thông, bọn họ chọn dãy phòng ngủ lầu dưới, hàng ngang giữa là dãy 2 tầng phòng ngủ VIP cho nhu cầu lựa chọn của khách hàng, hàng dọc chữ U còn lại là dãy phòng cafe ngắm cảnh, khu vui chơi. Ở giữa chữ U chính là tiểu cảnh, hồ cá Koi, thêm 2-3 bộ bàn trà cho khách ngồi thư giãn.
Chỉ trừ Lý Tử Thất vẫn còn say giấc ngon lành, còn lại chính là bị dọa đến hồn vía bay xa.