Nàng từng thấy rất nhiều người mặc suit, nhưng lại mang cho người ta cảm giác gò bó không được thoải mái, còn hắn lại là trường hợp vô cùng kì lạ, mỗi lần thấy hắn mặc đều cho nàng một loại cảm thụ vô cùng chiêm ngưỡng, luôn muốn nhìn hắn lâu hơn, đẹp đến nao lòng…
Hắn đẹp như vậy, cho dù là mặc quần sọoc áo thun cũng khiến người ta quay đầu nhìn thêm mấy lần…
Dương Vĩnh Khoa vừa ngẩn đầu đã thấy cô gái xinh đẹp tuyệt diễm kia, trên người nàng mặc bộ đầm lụa hai dây, mái tóc ướt sủng nhỏ xuống từng giọt trên bờ vai nuột nà trắng nõn nhìn thế nào cũng rất quyến rũ mê người.
“Khụ khụ, đi dự tiệc sự kiện của công ty.” Ngưng đoạn hắn đi đến cầm máy sấy tóc nói: “Anh sấy tóc cho Tử Thất xong rồi cùng nhau đi.” Trong mắt không giấu nổi yêu chiều…
Lý Tử Thất không đáp, chỉ yên lặng để hắn sấy tóc cho nàng. Nàng đã từng đi bar, cũng đã đi mấy cái đám cưới ở nhân giới, nhưng lại chưa đi dự tiệc sự kiện bao giờ, cũng muốn đi thử xem có gì mới lạ không!!!
Dương Vĩnh Khoa cong cong khoé môi, thích nhất vẫn là cảm giác được sấy tóc cho nàng. Tóc nàng rất dài, dài đến thắt lưng, rất bóng mượt lại đen tuyền nếp nào ra nếp ấy. Kết hợp cùng dáng người uyển chuyển, làn da trắng ngần lại càng thêm phần hút người.
Hắn bỗng nghĩ, nàng ở trên tiên giới chắc cũng là hạn nhất nhì nhan sắc phải không!!
Nếu là vậy… hắn có nên nhốt nàng lại, chỉ để mình hắn ngắm không!!
“Tử Thất của anh thơm quá.” Thơm đến nao lòng, làm hắn ở gần lâu ngày cũng được thơm lây.
Lý Tử Thất nghe thế liền cười đáp: “Loài Cáo có mùi hương rất đặc trưng, nhưng do em là Cáo Tiên nên hương thơm có phần đặc biệt hơn…”
Thật ra Lý Tử Thất ở trong bụng Liên Tử Thanh rất lâu, mãi vẫn không chịu chui ra, Liên Tử Thanh phải dùng trăm loại tu luyện, trăm thứ tiên thảo quý hiếm mới lôi nàng ra khỏi bụng. Bởi vì lúc ở trong bụng nàng được hấp thụ quá nhiều thứ tốt nên vừa sinh đã khác người, hương thơm cũng là tuyệt thế nhất.
Dương Vĩnh Khoa nghe nàng nói thế liền yêu chiều vuốt tóc nàng mấy cái mới nói: “Cho dù có thế nào thì Tử Thất vẫn là Tử Thất của anh…”
Hắn chọn cho nàng bộ đầm dự tiệc phía trên là một màu trắng thuần đính trân châu khá nổi bật, xuống dưới chân váy lại pha sắc chàm dần. Là đầm hai dây nhưng lại rất kín đáo xinh đẹp. Hắn đưa tay thắt hai cái dây nơ trên vai nàng.
Thân hình Dương Vĩnh Khoa cao hơn nàng một cái đầu, đứng dưới ánh đèn bóng hình hắn dường như là bao phủ toàn bộ nàng vào trong, ánh mắt vừa nhìn xuống đã thấy cảnh xuân nhấp nhô trước mắt, bàn tay đang cột nơ của hắn bất giác cứng đờ tại chỗ, một hồi lâu mới chột dạ quay đi bởi hắn biết, đối với nàng, hắn không thể không đợi thời cơ…
Hắn đã nhịn lâu như vậy rồi, không phải chỉ đợi thêm một chút nữa thôi sao!!!
Lý Tử Thất vui vẻ đi dự tiệc với hắn, bất quá thái độ hôm nay của Dương Vĩnh Khoa rất khác thường.
Bình thường khi nàng theo hắn đi gặp khách hàng, cho dù là hình dạng Cáo nhỏ hay là người, hắn sẽ nhất quyết không cho nàng đụng vào rượu. Có thể ăn uống thoải mái, bất cứ loại nước uống nào đều được, duy chỉ rượu là không, nhiều nhất cũng chỉ có thể thử một ngụm nhỏ…
Thế mà hôm nay hắn lại không ngăn cản, hết một ly lại một ly hắn thoải mái đến lạ thường.
Lý Tử Thất uống rượu đến nghiện liền không thèm để ý đến sự khác lạ của hắn, vẫn vô cùng vui vui vẻ vẻ nhấp từng ngụm rượu vang ngon tuyệt.
Dương Vĩnh Khoa khoé miệng giương lên một đường cong quyến rũ, ánh mắt thâm tình nhìn nàng hồi lâu mới hỏi: “Rượu ngon lắm sao!!”
“Ừm, ngon.” Lý Tử Thất mặt mày đỏ hồng vì ngấm rượu. Cánh môi mượt mà hồng nhuận mấp máy, cái lưỡi xinh xắn đáng yêu lại liếm liếm giọt rượu còn vương.
Dương Vĩnh Khoa lộp bộp vài tiếng, không hiểu thế nào mà lại cúi người liếm cùng nàng…
Lý Tử Thất ngớ người trợn tròn mắt ngồi im không dám nhúc nhích. Sau một hồi lâu bị hắn càn quấy xong vẫn chưa hồi thần.
“Làm sao thế!” Hắn mặt dày cười hỏi.
Lúc này nàng mới phản ứng lấy tay che miệng, vẻ mặt lúng túng hỏi ngược: “Hoa Hoa làm gì thế!!”
“Ừm, thì… lau miệng cho em…” Đáp xong còn rất vô sỉ ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Tử Thất đừng ngại, phải tập làm quen dần đấy…”
Vô sỉ, vô liêm sỉ…. Lý Tử Thất vô cùng bất mãn nói: “Ta cũng đâu có lau cho ngươi như thế!!” Đôi mắt đẹp bỗng loé, suy nghĩ một lát, cũng ghé sát tai hắn khiêu khích: “Sau này, Tử Thất cũng sẽ lau cho Hoa Hoa như thế nhé!!”
Nói xong liền cười, cái đầu vừa định rút về liền bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt gáy, Dương Vĩnh Khoa mím môi cười nói: “Bây giờ luôn đi, miệng anh cũng dính rượu rất thơm…” Nói xong liền ngấu nghiếng hôn nàng.
Hắn điên cuồng lại mạnh mẽ xâm lấn khiến đầu óc Lý Tử Thất ong ong không suy nghĩ được gì, chỉ có thể ngây ngẩn để mặc hắn.
Cũng may chỗ ngồi của hai người họ khuất bóng, ánh đèn không thể chiếu đến nên khá tối không mấy ai để ý. Hắn vì thế mà tung hoành ngang ngược hơn, đến lúc Lý Tử Thất sắp nghẹt thở chết hắn mới quyến luyến rời đi.
Lý Tử Thất tức giận thở hồng hộc quát nhẹ: “Ngươi điên rồi…” Mặc dù nói thế mà sao trong lòng lại có chút vui vẻ, tuy có hơi khó thở một chút nhưng nói chung là cũng không tệ lắm ha!!!
Dương Vĩnh Khoa thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng liền cười thành tiếng: “Còn muốn uống thêm tí không!!”
Thấy nàng liếm môi gật đầu ánh mắt hắn lại không thể rời khỏi cánh môi rực rỡ kia. Hôm nay nàng không hề trang điểm, hắn sợ nàng quá rực rỡ sẽ gây nhiều chú ý nên đã để nàng cứ thế mà đến nơi này, thật không ngờ… Nàng vẫn mê người như thế.
Hắn cười lại rót ra một ly rượu nho đỏ, màu rượu óng ánh vừa nhìn đã biết đây là loại rượu ngon.
Thấy nàng đã uống được mấy ly hắn liền nhíu mày: “Được rồi, không uống nữa.” Mặc dù hắn có lòng riêng nhưng nếu so với sức khoẻ của nàng, hắn thà nhịn đến cuối đời.
Lý Tử Thất hắc hắc cười đáp: “Rượu ngon, cảnh đẹp. Phải uống haha…”
Dương Vĩnh Khoa híp mắt nhếch môi hỏi: “Rượu ngon, còn cảnh đẹp ở đâu!!”
Lý Tử Thất mơ mơ màng màng nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành nhìn hắn đáp: “Hoa Hoa đó, Hoa Hoa chính là cảnh đẹp. Không cần đi đâu hay làm gì ta cũng thấy Hoa Hoa rất đẹp…” Đoạn nàng lại làm ra bộ dáng suy ngẫm nghiêm túc nói: “Ây, ta có nên nhốt Hoa Hoa lại không ha!! Nếu không sẽ bị cướp đi mất thì làm sao…”
Dương Vĩnh Khoa nhướng mày nói: “Nhốt ở đâu mới được! Anh rõ ràng còn cao to hơn em, khoẻ hơn em, làm sao nhốt!!”
Lý Tử Thất nghe thế liền híp mắt cười đưa tay múa máy trước mặt hắn, rồi như túm được cái gì liền rút về úp trước ngực nói: “Nhốt ở trong tim nè…” Nói xong còn cười trông rất ngốc nghếch.
Dương Vĩnh Khoa có chút buồn cười, sau đó lại nghi hoặc không thôi. Nàng học ai lại biết được mấy câu thả thính như thế này!!! Nhưng thấy nàng vui vẻ như thế lại không để tâm nhiều, lắc đầu hai cái rồi bế nàng ra khỏi buổi tiệc.
Lý Tử Thất say ngất ngây, lại làm ra mấy hành động khiến hắn không thể không mở mang tầm mắt. Nàng hết nhéo má lại xoa đầu hắn, lúc thì đùa giỡn cục khế của hắn, lúc lại bóp bóp cánh tay cơ bắp, nàng nhéo lên một lớp da tay hắn bất ngờ hô: “Ý, sao tay Hoa Hoa ít thịt như thế!!” Rồi lại đưa tay nhéo một miếng tay mình, so sánh rõ ràng khác biệt: “Nhìn này, tay Tử Thất rõ ràng dày thịt hơn Hoa Hoa nha!!!”
Dương Vĩnh Khoa bật cười thành tiếng, hắn đưa tay xoa cằm che miệng cười nhìn vẻ ngốc nghếch của nàng, búng trán nàng một cái giải thích: “Anh là đàn ông, nhiều cơ bắp nên phần da mỏng ít mỡ, bóp lên sẽ thấy mỏng hơn so với em.” Nhưng tay nàng lại rất mềm mịn, như thể không xương, trắng muốt ngọc ngà vô cùng tinh xảo, hắn không kiềm nổi liền đưa lên miệng hôn một cái.
Về đến phòng nàng liền lăn ra giường ôm chặt cứng con Koala mềm mại. Dương Vĩnh Khoa lại vô cùng thành thục đi lấy khăn lau mặt cho nàng, vệ sinh sơ qua để nàng được thoải mái hơn.
“Tử Thất ngoan nào, nhanh rồi đi ngủ.”
“Cái gì! Ngủ á!!!” Nàng ngoảnh mặt xem đồng hồ liền nói tiếp: “Mới 1h sáng đã ngủ rồi á!!”
Dương Vĩnh Khoa:….
1h sáng chưa muốn ngủ, vậy thì làm chuyện khác.
“Thế chúng ta làm chuyện khác.” Hắn ranh ma đáp.
“Làm gì?”
“Anh nghe nói trên đời có một loại tu luyện, hai người cùng tu sẽ rất nhanh tăng tu vi.” Hắn không đầu không đuôi nói như thế. Nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của nàng liền kéo cong khoé môi.
Lý Tử Thất ngẫm nghĩ một hồi liền hứng khởi nói: “Là song tu sao!!”
“A, Là song tu à! Anh không biết.” Hắn tỏ vẻ không biết nói: “Thế song tu thế nào!! Hình như tăng tu vi rất rất nhanh.” Hắn lại nhấn mạnh từ tăng tu vi.
“Vậy thì tu đi, nhanh nhanh qua đây.” Lý Tử Thất hí hửng, nàng cũng không biết cụ thể là tu thế nào nhưng vừa nghe đến có thể tăng tu vi nàng liền muốn rồi.
À, ừm…. Có cần phải như thế không!!!
Dương Vĩnh Khoa đen mặt, đây là nàng gài hắn chứ hắn chưa kịp gài nàng đâu. Hắn cười cười: “Là em muốn đấy nhé.”
Nhìn đến cánh môi non mềm hắn liền không nhịn nổi mà nghiêng đầu nhắm nháp từng chút, đèn ngủ màu vàng mơ hồ soi bóng hai dáng người quấn quýt.
“Hoa Hoa, song tu là như vậy sao!!!” Giọng nàng run run hỏi. Mặc dù chưa từng có ai nói cho nàng biết song tu là như thế nào nhưng nàng vẫn cảm thấy Hoa Hoa sẽ biết cách tu luyện này. Bất giác lại nghĩ hắn chính là loại trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, nàng vô cùng tin tưởng…
Dương Vĩnh Khoa “ừm” nhẹ rồi lại tiếp tục lần mò xuống dưới.
Cơ thể hắn vốn to lớn, so với dáng người cô gái lại to hơn rất nhiều, nhưng việc bị hắn đè như thế lại không khiến nàng cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại, lại có chút thoải mái khác thường…
Lúc vật thể kia đưa vào liền khiến nàng đau cắn mạnh lên bắp tay hắn: “Đau quá.”…
Sau đó cả phòng lại phát ra mấy tiếng rên rỉ khó kiềm chế…
Đối với Lý Tử Thất ngây ngô chưa hiểu thì đây chỉ là đang tu luyện, còn với Dương Vĩnh Khoa thì khác. Hắn không tuỳ tiện quan hệ với người nào, bản thân hắn nhận thức rất rõ sự quan trọng của việc này, người hắn nhận định từ xưa đến nay vẫn chỉ có Lý Tử Thất, xác định mối quan hệ ràng buộc sẽ không thể vì vài phút bốc đồng mà huỷ hoại đi.
Trong lòng vui sướng nên hắn càng ra sức quyết liệt hơn, lâu đến mức Lý Tử Thất không thể chịu nổi xụi lơ hỏi: “Hoa Hoa, luyện xong chưa!!” Hắn mới ngậm ngùi ngừng lại.
“Tử Thất, em chỉ được làm việc này với anh thôi đấy. Biết chưa!!” Hắn vừa nhẹ lau thân dưới cho nàng vừa nói như thế.
“Sao lại thế!! Không phải anh nói song tu sẽ tăng tu vi à??” Nàng không hiểu hỏi.
Dương Vĩnh Khoa nghe thế liền trừng mắt nhìn nàng đáp: “Nhưng chỉ được song tu với một người, chung thuỷ với người đó. Nếu không, nếu không sẽ bị tẩu hoả nhập ma.”
Dối trá, lừa đảo… Mà biết sao được, vợ hắn tính ra cũng chỉ mới hồi sinh được 10 năm, không chỉ bảo cận thận sẽ gây hoạ mất.
Lý Tử Thất phút chốc hoảng sợ liền gật đầu lia lịa.
Hắn cười, ôm nàng vào lòng triều mến: “Có đau không!!”
“Có, lúc luyện không đau lắm, bây giờ mới thấy đau nhiều.”
“Đợi anh chút, anh lấy thuốc bôi cho em!!” Khoé miệng hắn kéo thành đường cong, vẻ mặt vô cùng gian manh nói.
“Mỗi lần song tu đều đau như vậy sao!!” Cáo nhỏ xề môi tỏ vẻ buồn tủi hỏi như thế.
Hắn ngớ người, lúc sau lại cười an ủi: “Không đâu, lần sau sẽ không đau nữa.” Nói rồi cúi đầu nâng chân nàng lên tỉ mỉ bôi thuốc giảm sưng cho nàng.