Lý Tử Thất đứng thẫn thờ nhìn ánh đèn đang sáng trước cửa phòng cấp cứu.
'Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể đánh mất nội đan.'
Lời cha dặn bất chợt xuất hiện trong đầu. Chuyện cha cảnh báo nàng là chuyện này sao!!!
Nói như vậy, Dương Vĩnh Khoa sẽ cần nội đan của nàng mới có thể sống tiếp sao!!
Nhưng nếu nàng cho hắn, nàng sẽ ra sao? Còn nếu hắn không có nội đan, hắn chắc chắn sẽ chết???
'Cạch..'
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, ông ấy nhìn Lý Tử Thất một lúc lâu mới ngậm ngùi nói: “Thật xin lỗi, cậu ấy bị thương quá nặng, lúc đưa tới bệnh viện đã tắt thở rồi.”
Nói rồi ông ấy lắc đầu bước đi.
Lý Tử Thất lâm vào trầm tư.
Nàng lững thững bước đến giường nằm của Dưong Vĩnh Khoa.
Nhìn gương mặt đẹp tựa như khắc của hắn. Thì ra, lúc ngủ hắn lại đẹp đến vậy!! Thì ra, lúc không đeo mắt kính, đầu tóc gọn gàng, hắn lại đẹp đến mức bức thở người đối diện như vậy!!!
Cứu hắn, hay không cứu!!!
Thời gian qua nàng ở cùng hắn, được hắn bảo vệ, chăm sóc. Hắn tuy ngốc, nhưng lại rất lương thiện..
Lúc ăn luôn nhường thịt cá cho nàng, còn hắn chỉ ăn cơm trắng. Lúc ngủ luôn để chỗ êm nhất cho nàng nằm. Trời lạnh, nàng kéo hết chăn, hắn cũng không dành giật với nàng. Đêm khuya ngủ say, hắn lại dậy đắp kín chăn cho nàng... Bây giờ, hắn lại còn vì nàng mà mất mạng.
Không cứu sẽ là vô ơn bội nghĩa.. Mà cứu, sẽ là hại mình hại người.
Xưa nay Lý Tử Thất nàng làm việc nghĩa luôn luôn không suy nghĩ nhiều. Miễn là nàng thấy việc đó đúng, nhất định nàng sẽ làm,
Nhưng lần này thì khác, không phải vì nàng tham sống sợ chết, mà bởi nội đan Hồ Tiên nếu được truyền cho người phàm, thì hậu quả khó có thể lường trước.
Nhưng nhìn khuôn mặt nằm ngủ tĩnh lặng của Dương Vĩnh Khoa, Lý Tử Thất hạ quyết tâm phải cứu lấy hắn.
Lý Tử Thất thu hồi tất cả các huyệt đạo, mùi hương thơm ngát bắt đầu lan toả. Nàng dùng chút pháp thuật ít ỏi cha để lại ép nội đan ra ngoài.
Môi kề môi, thành công truyền viên nội đan màu pha lê óng ánh sang cho Dương Vĩnh Khoa.
“A Thất!!”
Lý Thánh Viên đột nhiên xuất hiện kéo Lý Tử Thất ra xa. Nhưng nội đan đã thành công xâm nhập vào người Dương Vĩnh Khoa, có muốn rút cũng không thể rút được.
Ông, vẫn là đến chậm một bước!!!
“Cha...” Lý Tử Thất ngơ ngác nhìn Lý Thánh Viên. Nàng còn muốn nói gì nhưng trước mắt đã biến thành một màu tối đen.
Lý Tử Thất cứ thế mà ngã vào lòng Lý Thánh Viên.
___
Ỷ Lan Cốc.
Một nhà Hồ Tộc ngoài quanh quẩn trên chiếc giường màu trắng to lớn.
Mỗi người đều là một biểu cảm ảm đạm, u tối giống y nhau.
“A Viên, bây giờ chúng ta phải làm sao!!” Liên Tử Thanh ngồi đó, tay bà nắm chặt lấy tay Lý Tử Thất. Nước mắt lưng tròng hỏi Lý Thánh Viên.
Lý Thánh Viên thở dài, đôi mắt u uất nhìn đứa con gái xinh đẹp kiều diễm đang nằm trên giường, ông lắc đầu nói: “Bây giờ nội đan đã không còn. Con bé như mất đi Nhị hồn, Ngũ phách. Tam hồn thất phách, nay chỉ còn Nhất hồn Nhị phách. Thử hỏi làm sao bình thường đây!!”
Dừng đoạn, ông lại đau lòng nói: “Còn chưa kể, Nhất hồn Nhị phách còn lại, dần dần cũng sẽ tan biến...”
Lý Thánh Viên vừa dứt lời, cả căn phòng đều rơi vào tĩnh lặng phi thường. Dường như, họ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, và hơi thở đều đặn của Lý Tử Thất..
“Vậy, vậy phải làm sao!!” Liên Tử Thanh mất một hồi lâu mới thấu hiểu từng lời nói của Lý Thánh Viên. Bà kích động bổ nhào đến, nắm chặt cánh tay của Lý Thánh Viên nói: “A Viên, phải làm sao bây giờ!! Nó là đứa con gái duy nhất của tôi... Tôi phải làm sao bây giờ!!”
Có ai thấu nỗi lòng của một người mẹ như bà không!! Có ai hiểu nỗi đau khi tận mắt nhìn đứa con gái gần như đổi cả mạng sống mới có, bây giờ lại sắp rời xa mình!! Tình yêu mẹ dành cho con, còn to lớn hơn biển cả ngoài kia. Bình thường bà có ngang bướng ra sao, chung quy, bà cũng chỉ là một người mẹ muốn bảo vệ con gái...
Lý Thánh Viên đau lòng ôm chặt lấy Liên Tử Thanh.
Ông làm sao lại không muốn cứu con gái! Đứa con gái thiện lương của ông, mặc dù quậy phá rất nhiều nhưng luôn làm ông vui vẻ..
“Cha, hay chúng ta nhờ ông nội..” Lý Bảo Đại đứng lên hỏi.
Nghe vậy, cả căn phòng, tám con người phút chốc đều bừng tỉnh.
“Đúng vậy, cha. Ông nội bây giờ đã phi thăng thành Hồ Thần. Ông nội chắc chắn có cách cứu Tử Thất..” Lý Bảo Hoàng vui mừng nói.
Sáu anh em họ, mỗi người một tính cách, mỗi người một sở trường, nhưng nếu gộp chung thì chính là thiên hạ vô địch: Đại Đăng Khải Phong Nhân Hoàng và cuối cùng là Thất.
“Cha, còn không con có nghe nói. Nếu trong vòng 7749 ngày có thể lấy lại nội đan. Chắc chắn A Thất sẽ khoẻ lại như xưa..” Nhị ca Lý Bảo Đăng nói.
Cũng may, trong một lần tình cờ hắn đã đọc được trong một cuốn y cổ. Nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ độc để biết, chứ chưa hề nghĩ sẽ dùng đến. Không ngờ, hôm nay lại có thể áp dụng.
Lý Thánh Viên vẻ mặt đã phần nào trấn tĩnh, ông bất giác nở nụ cười hiếm thấy: “Đúng vậy, tại sao ta lại quên mất rồi.. Người bình thường thì 7749 ngày, nhưng A Thất chân thân đã là Cửu Vỹ Hồ, hơn nữa được ông bà nội ngoại tặng năm ngàn năm tiên lực. Như vậy thời gian để nó lấy lại nội đan sẽ được kéo dài nhiều hơn.”
Lý Thánh Viên vui vẻ, Liên Tử Thanh cũng phấn chấn trở lại. Sáu anh em họ Lý cũng bắt đầu có chút hy vọng.
Nhà chỉ có duy nhất một đứa em gái, nên cả sáu anh em đều rất yêu thương Lý Tử Thất. Ngay từ nhỏ, chỉ cần là thứ Lý Tử Thất muốn, cả nhà sáu tên nam nhân sẽ cố gắng lấy về cho bằng được để tặng em gái út.
Và đó cũng chính là niềm hạnh phúc của Lý Thánh Viên và Liên Tử Thanh. Cứ ngỡ bọn chúng sẽ ghen ghét vì đứa em gái được thương nhiều hơn, nhưng không ngờ, bọn chúng lại cũng rất thương em. Niềm vui nào lớn hơn niềm vui gia đình hoà thuận!!!
“Cha, mẹ, các huynh... làm gì ở phòng, Tử Thất vậy???” Lý Tử Thất dụi mắt ngồi dậy.
Nhưng sao nàng thấy khó khăn quá, tại sao hành động của nàng lại chậm chạp như vậy!! Hơn nữa, nàng mới nói có mấy từ, làm sao lại mệt đến vậy chứ!!!
“Tử Thất!!!” Liên Tử Thanh bước đến bên cạnh, xoa mặt xoa trán Lý Tử Thất một hồi mới nói: “Con khoẻ lại rồi!! Quả nhiên là con gái của Liên Tử Thanh ta, vậy là tốt rồi.. tốt rồi..”
“Mẹ, mẹ đừng khua tay, mặt Tử Thất nhăn, hết rồi..” Lý Tử Thất mệt mỏi cầm lại bàn tay mềm mại của Liên Tử Thanh nói: “Cha, mẹ, sao Tử Thất cảm thấy, mệt ghê. Lục ca, huynh tới xem, bệnh cho Tử Thất đi.”
Cả nhà họ Lý bỗng rơi vào yên lặng.
Sau một hồi, Lý Thánh Viên mới bước lên hỏi: “A Thất, sao con lại truyền nội đan lại cho Dương Vĩnh Khoa!! Nói thật cho cha biết, có phải con đã yêu nó không?”
Lý Tử Thất ngớ người. Nàng yên lặng suy nghĩ hồi lâu mới bật thốt: “Dương Vĩnh Khoa???” Nàng hình như thấy cái tên này rất quen..
“A!!” Lý Tử Thất nhớ lại, nàng cười hì hì nói: “Không, A Thất đâu có yêu Hoa Hoa.. Bởi vì trả ơn, không bởi yêu..”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại kinh ngạc. Lý Tử Thất thông minh hoạt bát, tinh quái ranh mãnh khi xưa.. nay đã trở nên chậm chạp, ngốc nghếch như vậy sao!!!
Liên Tử Thanh rưng rưng nước mắt, bà ôm lấy bả vai Lý Tử Thất nấc lên nghẹn ngào: “Tử Thất, sao lại ngốc vậy. Tại sao lại truyền nội đan, thứ quan trọng như mạng sống của con cho người phàm đó!!”
Không chỉ gây hại cho con, mà sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của người phàm đó...
“Mẹ...” Lý Tử Thất nhẹ đẩy Liên Tử Thanh ra, lau sơ qua nước mắt còn đọng trên má bà, nàng ân cần giải thích: “Hoa Hoa vì cứu A Thất, nên mới chết.. A Thất không muốn, Hoa Hoa là người, lương thiện, rất tốt.. không nên chết, vô ích..” Nói xong, nàng liền thở hổn hển.
Cũng thấy may mắn cho nàng, bởi là cửu vỹ hồ nên nàng vẫn có thể nói, có thể nhớ, tay chân cũng không quá chậm chạp, hơn hết là đầu óc nàng cũng không quá ngốc nghếch.. Nếu là người bình thường, chỉ e bây giờ chỉ có thể nằm liệt giường không thể nói, càng không thể đi lại..
Lý Thánh Viên nhìn đứa con gái vàng ngọc của mình. Ông biết Lý Tử Thất vốn lương thiện, thích hành hiệp trượng nghĩa. Nên mới cố ý nói muốn cho nó chuyển đến nơi khác ở, một phần cũng là vì muốn kéo dài thời gian cho Dương Vĩnh Khoa sẽ không bị tai nạn..
Nhưng không ngờ, con bé quá hấp tấp. Vừa nghe đã không hài lòng, tự ý chạy đi.
“A Thất, trong vòng 7749 ngày, con nhất định phải lấy lại nội đan. Nếu không con sẽ chết.” Lý Thánh Viên cũng không muốn giấu diếm. Ông một mạch nói ra ý định.
“Con sẽ chết, sao!!!” Lý Tử Thất ngẩn người, ánh mắt mông lung nàng nhìn Lý Thánh Viên hỏi: “Vậy, Hoa Hoa sẽ chết nếu không có nội đan!!”
Lý Thánh Viên trầm ngâm, nói: “Không, cha sẽ cứu hắn.”