“Đại ca, nếu một người không nằm trong sổ sinh tử, cũng không có tên trong sổ Ti mệnh, vậy phải làm sao!!” Nhân tiện có dịp về nàng cũng tranh thủ hỏi dò đại ca thử.
Lý Bảo Đại nhìn nàng rồi ngẫm nghĩ đáp: “Một là hắn đã thoát khỏi sự quản chế của Ti mệnh, hai là Ti mệnh không thể quản chế hắn.”
Lúc này Lý Tử Thất mới chợt tỉnh ngộ, Dương Vĩnh Khoa vì có tiên tuỷ nên biến thành yêu, hắn vốn là phàm nhân hiện tại lại bị biến thành tiên yêu bất phân, có lẽ vì thế mà hắn không nằm trong quản chế cũng nên…
Nhưng mà như vậy… Nàng chỉ cần hoá giải tội nghiệp của hắn thôi phải không!!
Lý Tử Thất cứ mãi nghĩ đến Dương Vĩnh Khoa, thất thần hồi lâu cũng không biết nàng đã ra khỏi nhà đại ca bằng cách nào.
“Tử Thất!!”
Lý Tử Thất ngước mắt lên: “Long Tam!!”
Long Tam vui mừng chạy đến ôm chầm lấy nàng hỏi: “Ngươi đã trở lại hình người rồi à! Sao lại không đến tìm ta?”
Hắn nhìn một lượt Lý Tử Thất, nàng có vẻ còn đẹp hơn khi trước. Hai má phiếm hồng, đôi mắt phượng long lanh mê hoặc, cánh môi căng mọng đỏ mọng quyến rũ, thật sự là đẹp hơn trước mấy phần.
“Ta thành hình mới đây thôi. Sao ngươi lại ở đây!!”
Long Tam gãi đầu cười ngốc nói: “Ta mang ít đồ qua cho đại ca ngươi, lại không ngờ gặp ngươi ở đây.” Hắn vui vẻ nắm tay nàng định rủ nàng đi chơi lại bị nàng gỡ tay ra nói: “Long Tam, ngươi đừng như vậy. Ta…” mấy chữ ‘chỉ xem ngươi là bạn’ còn chưa kịp nói đã bị Long Tam chặn miệng không cho nàng nói thêm.
Hắn cười cười: “Đừng nói gì cả. Từ từ rồi sẽ tốt thôi.” Nói rồi hắn nhét vào tay nàng một túi hạt dẻ thơm phức: “Cho ngươi, ăn đi cho nóng.” Nói rồi hắn xoa đầu nàng, quay lưng rời đi.
Lý Tử Thất biết hắn đang tức giận, nhưng biết làm sao bây giờ, nàng không yêu hắn… Hắn là người tốt, còn nàng là người xấu, rất rất xấu…
Về nhân gian Lý Tử Thất vòng qua tiệm cafe cũ, nàng muốn gặp Nhung.
Tiệm cafe bây giờ đã rất khang trang. Xây thành hai lầu, lầu dưới phục vụ cafe thức uống bánh ngọt, lầu trên là ẩm thực vùng miền, khách đến rất đông.
Lúc Lý Tử Thất đến đã thấy chị Nhung đang ngồi ở quầy thanh toán tính sổ sách.
“Chị…Tử Thất!!!” Cô bé Hà vừa thấy nàng đã hô lên kinh ngạc.
Bé Hà qua 10 năm bây giờ đã có phần chững chạc hơn, được chị Nhung cho giữ chức quản lý, trông coi 4 chi nhánh khác tại các quận quanh thành phố.
Chị Nhung nghe tiếng cũng bật dậy khỏi ghế chạy ra xem, vừa thấy là Tử Thất đã chạy đến ôm nàng mắng: “Con ranh này, mày đi đâu, đi đâu bây giờ mới xuất hiện…” Giọng chị run rẫy kịch liệt, như mà bị nghẹn từ rất rất lâu rồi.
Từ lúc Lý Tử Thất bước vào đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của khách hàng, nàng chỉ ăn mặc đơn giản quần tây ống xuông rộng trắng với áo sơ mi xanh nhạt, mái tóc buộc cao nhưng mùi hương đặc biệt trên người lại lan toả khiến người ta chỉ muốn đến gần hơn để ngửi thêm một chút.
Lý Tử Thất rưng rưng nước mắt vỗ về lưng chị Nhung nói: “Tử Thất bị bệnh, mẹ đưa về Ỷ Lan trị bệnh đến hôm nay mới khỏi nè…Nhung, Nhung khoẻ không!!”
Chị Nhung vừa nghe nói nàng bệnh ngay lập tức đẩy nàng ra ngó trước ngó sau cuống quýt hỏi: “Bị làm sao, không bị thương ở đâu phải không!!” Nói rồi nước mắt chị lại lộp bộp rơi xuống: “Con ranh láo, mày không nói không rằng biến mất tăm, tao đi tìm lâu lắm đấy biết không!!”
Tìm Dương Vĩnh Khoa hỏi, hắn lại chỉ luôn miệng nói câu ‘nàng đang ngủ, nàng ngủ rồi’ như một kẻ điên, hỏi Lê Toàn Phong thì hắn ta lại không nhớ gì về Lý Tử Thất. Chị như phát điên mà đợi nàng ở nơi này suốt 10 năm, chị không dám rời đi, sợ nàng tìm về lại không thấy chị đâu.
Nước mắt Lý Tử Thất cũng rơi xuống nói: “Xin lỗi Nhung…”
Hai chị em lâu ngày không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, lúc khóc lúc cười phút chốc đã 10 giờ khuya.
Khách khứa đến tận giờ này vậy mà vẫn rất đông, cứ chốc lát lại ngóng ra ngoài vườn hoa bên hông quán.
Mưa to dầm dề, vườn hoa được chị Nhung cải tiến làm mái che mưa lại lắp đèn led vàng đồng lấp la lấp lánh.
Lý Tử Thất thời gian này được Dương Vĩnh Khoa chăm sóc rất tốt, từ thần thái đến phong cách ăn mặc đều mang một vẻ đẹp khó nói nên lời, đôi mắt khuôn mày tựa tranh vẽ, yêu kiều diễm lệ đến nao lòng mà hình như còn đẹp hơn khi trước mấy phần…
Nàng ngồi giữa đám hoa rực rỡ như tia nắng buổi sớm chiếu đến rừng hoa, càng xinh đẹp rạng rỡ hơn.
“Nhung, An Giao có mời Nhung dự đám cưới không á!!”
“Có, nó định mời gái già là tao làm phù dâu. Bà mẹ tao chưa đủ già hay gì, ý là muốn chọc nguấy nỗi đau của tao hay gì!!” Chị Nhung bĩu môi.
Lý Tử Thất phát hiện chị Nhung hiện tại và 10 năm trước không khác nhau là mấy, vẫn xinh đẹp như thế, trên mặt không có lấy một nếp nhăn mà ngược lại có khí chất của một doanh nhân hơn.
Lý Tử Thất giả bộ kinh ngạc sờ mặt chị hỏi: “Ôi trời, nếp nhăn đi đâu hết rồi… Cứ mở miệng là chửi người ta như thế mà khoé miệng không có một nếp nhăn luôn ta!!”
Chị Nhung bực, lại chửi: “Mày quá đáng vừa thôi nha, nhanh nhanh cút về đi.”
Lý Tử Thất khúc khích cười thành tiếng, nàng lại vương tay nhéo nhéo hai bên má chị Nhung vui vẻ như đứa trẻ.
“Tử Thất…”
Lý Tử Thất quay đầu nhìn, Dương Vĩnh Khoa đã về từ khi nào, trên người lại ướt nhẹp như thế: “Dính mưa rồi.” Nàng đi đến cạnh hắn lo lắng: “Sao lại để ướt mưa thế này, lỡ bệnh thì làm sao!!”
Dương Vĩnh Khoa không đáp, hắn bất ngờ ôm chầm nàng vào lòng thì thào: “Anh về rồi, lại không thấy em ở nhà… anh tưởng em đi rồi nên chạy đi tìm…” Nói rồi hắn ép chặt nàng hơn khiến nàng khó thở vỗ về vai hắn nói: “Hoa Hoa, em không thở được…” Lúc này hắn mới buông lỏng nàng hơn nhưng mãi không chịu thả tay nàng ra, cứ nắm chặt như thế.
“Thôi dẹp đi, hai đứa mày có về không?” Chị Nhung đứng đằng sau quát lên: “Ôm với chả ấp, chướng.”
Đi được một đoạn chị lại quay đầu hỏi Dương Vĩnh Khoa: “Cậu có chạy xe qua không!”
Hắn ngẩn ra, lúc nãy vì quá gấp gáp chạy đi tìm nàng nên quên mất, cứ thế chạy bộ đến đây, hắn sợ đi xe sẽ bỏ lỡ nàng ở nơi trú mưa nào đó nên…
Chị Nhung liếc mắt coi thường hắn, rồi lại nhìn đến Lý Tử Thất xinh đẹp mỹ miều bên cạnh gằn lên từng chữ: “Lên xe tao chở về. Biết hành quá rồi đấy.”
Lý Tử Thất cười ngọt ngào kéo tay Dương Vĩnh Khoa đi theo chị Nhung.
Nhung khẩu xà tâm phật, đáng yêu như thế làm sao nàng nỡ xa chị bây giờ…
Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất ngồi hàng ghế sau, cho dù Lý Tử Thất với chị Nhung có nói chuyện gì hắn cũng không tham gia, chỉ chăm chú nhìn nàng, Lý Tử Thất cũng mặc kệ hắn cứ cười đùa với chị Nhung rất tự nhiên.
Đi đến đầu hẻm rồi chị quay đầu xe về.
“Mưa to như thế còn chạy đi tìm em làm gì!! Chàng bị ngốc à!” Lý Tử Thất vừa trách cứ vừa giúp hắn cởi từng cúc áo. Cởi xuống chiếc áo bị ướt đẫm nàng nói: “Chàng đi tắm đi, lỡ bệnh rồi làm sao!”
Dương Vĩnh Khoa vẫn bất động không nhúc nhích, Lý Tử Thất bực mình lườm hắn: “Còn chưa nhìn đủ à?” Nhìn từ tiệm cafe đến lúc về đến nhà rồi vẫn cứ nhìn như thế.
Bàn tay hắn vuốt ve vai nàng nói nhỏ: “Em cũng ướt rồi. Hay là, tắm chung đi…”
“Không.” Lý Tử Thất dứt khoát đáp.
“Vậy thì anh không tắm nữa.”
“Chàng…” Lý Tử Thất rất bực mình. Hắn không tắm thì kệ hắn, nhưng hắn bệnh nàng cũng sẽ bệnh theo. Hắn rõ ràng là đang gây chiến với nàng.
Lý Tử Thất bực mình phát khóc, tròng mắt nàng ươn ướt long lanh nước. Nàng vừa quay đi đã bị hắn ôm lấy, giọng hắn run run nói: “Tử Thất đừng giận mà, anh đi tắm ngay mà… nhưng mà Tử Thất thay áo trước đã, áo ướt rồi.”
Nói rồi hắn thay nàng gỡ từng cúc áo, Lý Tử Thất giữ chặt tay hắn không cho: “Em tự làm…” còn chưa dứt câu áo đã bị hắn giật cho một cái bung hết mấy cái cúc còn lại. Lý Tử Thất chưa thấy hắn như thế bao giờ, sợ hãi ngước mắt nhìn hắn không nói nên lời.
“Anh phải làm sao bây giờ…” Hắn bất lực nói thế rồi quay người vào nhà tắm.
Lúc hắn quay đi Lý Tử Thất nhìn rõ nước mắt hắn rơi xuống. Hắn làm sao vậy! Nàng làm gì mà hắn tức giận như thế!!!
Dương Vĩnh Khoa ở trong nhà tắm rất lâu rất lâu. Nàng rõ ràng cười đùa với tất cả mọi người, nhưng lại lạnh mặt với hắn, còn không muốn nói chuyện với hắn. Nàng như thế, hắn phải làm sao bây giờ.
Lý Tử Thất thấy hắn mãi vẫn chưa chịu ra cũng bắt đầu lo lắng. Nàng biết nàng hơi quá đáng với hắn, hắn vì nàng 10 năm khổ sở sống không bằng chết, nàng lại vì mấy người đáng chết kia mà giận hắn như thế… Nàng sai thật rồi sao!!!
Đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, Lý Tử Thất làm liều mở cửa phòng tắm ra xem.
Dương Vĩnh Khoa một thân trần chuồng ngồi trong góc, đầu ngửa ra sau, một tay hắn gác lên đầu gối chân, chân kia duỗi thẳng, khăn tắm vắt ngang hông che đi phần dưới: “Hoa Hoa, chàng mệt lắm sao!!” Lý Tử Thất thật sự lo lắng, chậm rãi đi đến đưa tay xem nhiệt độ trán hắn, đúng là có hơi nóng.
Lý Tử Thất không nói nữa, nàng pha nước ấm rồi lau người cho hắn. Dương Vĩnh Khoa vẫn đang mê man suy nghĩ, không nghĩ đến nàng lại vào đây lau người cho hắn mà hắn cũng để im cho nàng làm.
Lau đến phần dưới Lý Tử Thất có chút quẫn bách… Mặc dù là đã cùng nhau song tu nhiều lần, nhưng khi đó nàng là Cáo nhỏ không hiểu chuyện, chỉ nghĩ đó là tu luyện, còn bây giờ nàng đã biết nên có chút ngượng ngùng.
Đang lúc không biết làm sao thì nàng bị người kia ôm chằm lấy, nàng vốn là đang ngồi giữa hai chân hắn, bây giờ bị hắn ôm như thế đúng là chút không tự nhiên.
“Anh nhớ Tử Thất lắm.” Tử Thất đã thay áo sơ mi bằng áo lụa mềm hai dây sờ vào mềm mịn rất thích. Tay hắn cứ vuốt ve lưng nàng như thế mãi không chịu buông.
Lý Tử Thất thoát ra hai tay nâng mặt hắn lên, đặt lên môi hắn nụ hôn nói: “Em cũng rất nhớ Hoa Hoa.” Nói rồi lại hôn xuống.
Dương Vĩnh Khoa lòng vui như tết, thì ra là nàng dễ khuất phục hơn nếu hắn tỏ vẻ đáng thương, hắn giữ chặt gáy nàng mãnh liệt hôn. Lý Tử Thất bị hôn đến đỏ cả mặt mũi, khó khăn lắm mới thoát ra được nói: “Tắm trước đã, bệnh đấy.”
Do phòng cũ nhà tắm hơi nhỏ nên Dương Vĩnh Khoa đã cho sửa lại, rộng rãi hơn có thể đặt được bồn tắm cỡ lớn. Lý Tử Thất bật nước nóng trong bồn, thử nhiệt độ rồi nói với hắn: “Chàng tắm đi, nước ấm rồi.”
Vừa định rời đi đã bị hắn kéo lại bế vào bồn tắm: “Tắm chung đi.”
Chỉ vài ba động tác đã cởi sach đồ của Lý Tử Thất xuống, mà hắn cũng rất thành thật lấy khăn rửa người cho nàng giống như khi nãy nàng đã làm cho hắn vậy.
Lý Tử Thất đỏ chín mặt cứ cúi đầu mãi không dám nhìn lên, hắn cười xoay người bế nàng lên ngồi trên đùi hắn, khăn đã bị hắn ném đi từ lâu, bàn tay to lại lượn vòng khắp da thịt nõn nà mềm mại khiến nàng khẽ run rẫy.
“Tử Thất…” Dương Vĩnh Khoa khàn giọng gọi, hắn đã nhịn hết nổi rồi.
Lý Tử Thất nhìn hắn, cắn cắn môi, dù sao cũng không phải lần đầu, làm ra bộ dáng ngại ngùng có khi hắn còn cười cho… Vậy nên, nàng đánh bạo ôm mặt hắn, vòng hai chân qua đùi hắn, giọng nói mềm mại yêu kiều: “Khi trước em còn chưa biết, lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là song tu. Bây giờ em không phải thế nữa, nên chàng, mong chàng từ từ chỉ bảo…”
Cả đời chỉ được với một người, mà đời của nàng dài như thế, đời hắn lại ngắn ngủi như thế, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể hắn sẽ vĩnh viễn quên đi nàng, yêu người khác, lấy người ta rồi cùng người ta sinh con tạo nên gia đình hạnh phúc, còn nàng, lại không như thế. Nàng nghĩ cả đời này chắc nàng chỉ muốn yêu mình hắn.
Kiếp sau nàng nhất định sẽ đi tìm hắn, cùng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, vui vẻ hạnh phúc bên nhau 5-10 năm, rồi sẽ lại cho hắn uống vong tình đan để hắn đi lấy người khác…
Kiếp này, kiếp sau và những kiếp sau nữa của hắn, cứ xem như là hắn đi công tác xa, lâu lâu gặp nhau một lần là được…. đam mỹ hài
Dương Vĩnh Khoa ngơ ngẩn một lát rồi cười đáp: “Được…”
Nước trong bồn rất ấm, hai người họ lại như chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Hôn đủ rồi Dương Vĩnh Khoa lại tìm đến chiếc cổ ngọc ngà mút xuống để lại mấy vệt đỏ khả ái. Tay hắn mân mê hai quả đào một lúc lại di chuyển xuống dưới, từ từ tiếp cận vùng ẩm ướt kia.
Hắn làm từ trong bồn ra đến vách phòng tắm, rồi thêm mấy lần trên giường, Lý Tử Thất nghẹn ngào khóc nấc: “Hoa Hoa… ưm.” Mà nàng càng như thế càng khiến hắn khó kiềm chế, cứ thế lại thêm một lúc lâu nữa mới ngưng.
“Tử Thất…” Hắn gọi, thấy nàng không đáp hắn liền xoay người cầm khăn mềm tỉ mỉ lau bên dưới cho nàng.
Lúc này Lý Tử Thất mới bật khóc nức nở mắng: “Chàng là trâu à, lâu như vậy mới xong…” Nếu lần nào cũng thế này thì biết làm sao, ngày mai hắn còn phải đi làm mà nàng cũng không thể chịu nổi.
Hắn cười ôm chặt nàng trong lòng để nàng gối lên tay hắn ngủ.