Lý Tử Thất cũng không lấy làm lạ về việc sốt cao này. Mỗi lần có vết thương xuất hiện là nàng lại bệnh nặng bệnh nhẹ một lượt. Đương nhiên là trừ mấy loại bỏng nhẹ, xước tay hay đứt tay nhẹ không bị sao.
“Hôm qua cô bị tai nạn sao?” Hắn hỏi. Ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú nàng. Càng nghĩ đến vết thương kia hắn càng nghi hoặc, làm sao lại có sự trùng hợp đến mức đó.
Lý Tử Thất ngơ ngẩn, chính xác là từ ngày mất nguyên đan, nàng vẫn luôn một bộ dáng si ngốc ngẩn ngơ như đứa trẻ 7 tuổi.
“À, bị ngã xe.” Nàng chậm chạp đáp. Trong lòng lại lộp bộp hai tiếng. Thật ra nàng cũng không muốn nhận thay cho lắm, mỗi lần đều rất đau nhưng chắc do nguyên đan phản phệ nên đành chấp nhận.
Thấy Lý Tử Thất lại bắt đầu suy tư, hai má nàng đỏ ửng do sốt cao, ánh mắt lại lờ đờ như mất phương hướng. Dương Vĩnh Khoa bất lực cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ im lặng đưa tay kiểm tra độ nóng sốt của nàng.
Ừm, cũng đỡ hơn rồi. Bị thương nặng mà còn sốt cao rất nguy hiểm.
“Đối diện bệnh viện có nhà thờ rất đẹp, nếu ngày mai cô đỡ hơn, tôi đưa cô đi xem.” Dương Vĩnh Khoa không đầu không đuôi nói thế. Thiết nghĩ, Lý Tử Thất cũng là một thành viên hiếm hoi kính nghiệp, vì công việc có thể chịu thương chịu khó không oán câu nào. Như vậy hắn cũng nên đền đáp đàng hoàng chút.
Ừm, một buổi cùng đi dạo nhà thờ cũng không tệ.
Lý Tử Thất do sốt cao nên tâm thần rất bất ổn. Bình thường nàng đã có bộ dáng ngờ nghệch, nay lại thêm chút lờ đờ. Chẳng khác mấy so với mấy đứa trẻ bất hạnh mắc phải bệnh down..
Ừ, đúng là chưa có bệnh nhân down nào đẹp như nàng.
Ậm ừ hai tiếng nàng nói: “Ta, ta cũng phải, nhanh chống, xong việc rồi đi về thôi...” hai mắt mơ hồ lại nhắm tịt: “Ta, phải nhanh về.”
Tình trạng của nàng ngày càng nguy cấp, nếu không về sớm chút e rằng nàng sẽ không còn tỉnh táo để đối phó với Long tộc.
“Ừ, ngủ đi. Mau khỏe rồi về.” Hắn nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Về sao! Hắn có chỗ để về sao!
Lý Tử Thất mệt nên ngủ rất ngon. Dương Vĩnh Khoa cũng xếp bàn làm việc ngay cạnh giường bệnh. Cũng là do giường kia cao quá hắn không thể thoải mái khi ngồi lên giường làm việc được.
Lúc Lê Toàn Phong đến, đập vào mắt hắn là Dương VĩnhKhoa nằm gục trên giường bệnh của Lý Tử Thất, bàn tay nàng còn đặt lên má hắn ta. Máu nóng nổi lên, Lê Toàn Phong đi tới dang hai tay kẹp chặt hai nách Dương Vĩnh Khoa nhấc lên, bất quá, dáng dấp Dương Vĩnh Khoa rất cao to,lưng dài vai rộng, đâu phải muốn nhấc là sẽ nhấc được.
“Cậu tính làm gì?” Dương Vĩnh Khoa hé mắt hỏi.
“Mày biến khỏi đây nhanh lên.” Lê Toàn Phong cọc tính quát khẽ lại sợ ồn đến Lý Tử Thất liền ra dấu tay ‘cút’ với Dương Vĩnh Khoa.
Dương Vĩnh Khoa nhếch mép cười nhẹ nhưng vẫn ngồi im bất động không thèm nhúc nhích.
Đối với Lê Toàn Phong, trừ khi là người hắn thích còn không ngươi rất không nên nói một cãi một với hắn, như vậy sẽ là không khôn ngoan. Hắn đã nóng mà ngươi còn nóng hơn thì chỉ có đường bị hắn ép đến tức giận công tâm mà chết, cách duy nhất chính là bình tĩnh không thèm đếm xỉa lời nói của hắn, như vậy người tức điên sẽ chính là hắn chứ không phải ngươi.
Lê Toàn Phong sau một hồi không làm gì được Dương Vĩnh Khoa liền tức tối đi đến giường bên cạnh ngồi phịch xuống. Khoanh tay trước ngực hắn nói: “May cho mày vì đây là bệnh viện đấy, thằng cắt moi.”
Ngày xưa do Dương Vĩnh Khoa để mái úp tô, cắt tóc đầu nấm lại thêm cặp kính to trông rất ngốc nghếch nên bị Lê Toàn Phong chế giễu là ‘thằng cắt moi’. Cũng lâu rồi hắn không gọi lại cái tên này của hắn ta.
Trải qua một đêm không yên ổn, đến sáng Lý Tử Thất cũng đã khá hơn rất nhiều. Dù sao cũng là thân thể tiên nhân nên cũng không quá nặng nề. Nhiệt độ cơ thể đã giảm về mức bình thường, những vết thương cũng không quá đau như hôm qua.
Thấy vậy hai người Dương Vĩnh Khoa cũng an tâm hơn, hôm nay hai người họ có việc quan trọng phải làm nên không thể ở lại, phải gọi chị Vy kia đến chăm sóc. Cũng bởi vì năng lực làm việc của chị ta thấp nhất nên được điều qua đây.
“Bé ăn gì không chị đi mua!” Chị Vy hỏi. Trong lòng lại có chút ghen tị vì sếp tổng đối xử đặc biệt với Tử Thất hơn rất nhiều. Sáng nay đến đây liền thấy cảnh sếp Khoa đang dìu tay dắt cô bé ấy đi dạo quanh phòng. Cảm giác rất không vui nhưng nghĩ đến cô bé còn đang bệnh nên lại nhịn xuống bức bối kia.
Lý Tử Thất cười cười đáp: “À, Vy ăn gì thì mua đi. Ta không đói.” Người muốn làm anh làm chị nàng quả thật rất nhiều, nhưng với tu vi hơn 600 năm nàng nhất quyết không thể hạ mình xưng một tiếng ‘em’ với bọn họ. Đó là sự tôn trọng duy nhất nàng còn có thể giữ cho bản thân trong thế giới này.
“Vậy chị đi mua ít đồ rồi về ngay nhé.” Cô ta cười rất tươi, nói xong rồi chạy đi mất.
Lý Tử Thất ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu lại nhìn lên đồng hồ trên tường, 8h30 sáng.
10h sáng tại trường trung học phổ thông địa phương.
“Thật xin lỗi hiệu trưởng, do sáng nay bận quá nên bây giờ mới đến đây được.” Lý Tử Thất ngại ngùng nói.
Thầy hiệu trưởng năm nay khoảng chừng 65 tuổi, đầu tóc bạc phơ, da hơi đen, lưng cũng hơi gù nhưng vẫn còn rất điển trai, rất có phong thái. Ông cười đáp: “Làm phiền cô đến tận nơi này giúp đỡ học sinh của tôi, tôi đã biết ơn lắm rồi, đừng nói mấy câu khách sáo quá.”
Thấy cô gái còn trẻ lại có tấm lòng bác ái như vậy đến đây làm sao nỡ lòng nói mấy câu tàn nhẫn đây, ông mặc dù không thích trễ hẹn nhưng nhìn sắc mặt cô bé ấy chắc do không khỏe trong người.
“Học sinh đang học vậy có thể nhờ hiệu trưởng thay Tử Thất phát quà được không!” Lý Tử Thất từ tốn nói. Nàng thật sự là không thể cúi xuống, rất đau.
“Vậy sao! Ừm, vậy mời cô đi thăm quan trường một vòng nhé.” Thầy hiệu trưởng không lấy làm lạ bởi sắc mặt nàng đã nói lên tất cả, không cần phải hỏi nhiều.
Nghe lời mời nhiệt tình này Lý Tử Thất cũng không từ chối, cười nói đi cùng thầy một vòng quanh trường.
Chính xác là đi qua từng lớp xem các bạn học tập.
“Dãy sau có 3 lớp đang ôn thi học sinh cấp tỉnh, ghé xem một chút cô thấy sao!” Thầy hiệu trưởng có vẻ rất tự hào khoe: “Chất lượng học tập năm nay rất tốt, học sinh đạt chỉ tiêu đi thi học sinh giỏi năm nay gần 30 em.” Nói rồi thầy cười lớn, một lúc sau khuôn mặt già nua bỗng ỉu xìu lại nói tiếp: “So với những trường khác thì không đáng bao nhiêu, nhưng các em ở nơi này được như vậy cũng là rất giỏi rồi.” Thầy thở dài một hơi.
Nếu các em được sinh ra trong một gia đình thành phố, hoặc giả có điều kiện hơn một chút có khi đã đạt được nhiều thành quả hơn.
Thật ra trí tuệ mỗi người một khác, không ai giống ai.
Ngôi trường này tập trung đến 80% là học sinh dân tộc thiểu số,20% là dân tộc Kinh.
Trí tuệ và độ thông minh của học sinh dân tộc Kinh là theo quy luật, có trật tự. Rất ít người tỉ dụ Dương Vĩnh Khoa là trường hợp ngoại lệ, hắn có thể tự suy luận, tự cảm biến kết quả đúng sai rất chính xác không theo một quy luật nào.
Ví dụ, cùng là một bài tập xếp logo gỗ với nhau, học sinh dân tộc Kinh sẽ xếp theo quy luật trước sau hoặc từ trên xuống làm sao cho dễ nhớ nhất. Nhưng học sinh người dân tộc thiểu số sẽ dựa hoàn toàn vào trí nhớ mà xếp bất kỳ, không theo bất cứ quy luật nào nhưng vẫn chính xác, độ chính xác này lại có phần hơn so với học sinh dân tộc Kinh.
Cũng ví dụ như bài kiểm tra tuyển học sinh giỏi vừa rồi của lớp 12a1. Cho chúng một bài toán khó, học sinh dân tộc Kinh áp dụng công thức đã cho sẵn, làm một loạt công thức, bài giải phải trải qua 4-5 bước mới ra được kết quả. Nhưng em học sinh dân tộc thiểu số kia lại chỉ cần 2-3 bước đã có thể giải chính xác bài toán.
Chỉ có được hai em dân tộc Kinh giải nhanh qua 3 bước. Những em này lại thuộc típ học sinh chăm chỉ, thường xuyên đi học thêm tại các lớp dạy kèm.
Đương nhiên đây chỉ là kết luận trong một lớp, không thể nói chung cho tất cả. Không thể đánh đồng tất cả.
Lý Tử Thất đi đến một lớp hoá, nàng dừng lại xem rất chăm chú cô giáo kia giảng bài.
Xem một hồi lâu nàng mới khẽ nói với thầy hiệu trưởng: “Thầy có thể gọi cô giáo kia xuống đây một chút không?”
Thầy hiệu trưởng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vẫy tay gọi cô giáo ra ngoài.
“Chào thầy hiệu trưởng, sao thế thầy!” Cô giáo chuyên Hoá tên Như Bình, là cô giáo người dân tộc Mông. Da trắng hồng, gương mặt mũm mĩm có chút đáng yêu. Vừa cười vừa chào hỏi thầy Hiệu trưởng, thấy Lý Tử Thất lại có chút kinh ngạc nhưng cũng gật đầu với nàng coi như lời chào.
“À, đây là cô Tử Thất, cô ấy hình như có chuyện muốn nói với cô giáo đấy.” Thầy hiệu trưởng cười cười.
Cô giáo Như Bình lại càng thêm mấy phần kinh nhạc quay sang Lý Tử Thất: “Sao thế, chị gọi em có chuyện gì sao!”
Lý Tử Thất gãi đầu cười hắc hắc cả hai cái rồi ghé vào tai cô giáo nói nhỏ: “Bài trên bảng, hàng thứ 3 sai rồi.” Đây là người lớn đầu tiên chịu gọi nàng là ‘chị’ đấy. Thật đáng yêu.
Nàng chẳng phải giỏi giang gì đâu, chỉ là được ban phước được nhìn thấy kết quả. Mà khi nãy lúc cô giáo giảng đã nhầm lẫn một chút nên mãi cô ấy mới không giải ra được kết quả xe thôi.
Cô Như Bình hết trợn mắt lại há miệng. Cô ngượng ngùng cười cười gật đầu không nói gì lại quay vào lớp sửa bài.
Lúc đầu chỉ thấy cô gái này sao quá đẹp, quá hoàn hảo như thế. Cô ấy thế mà có thể nhìn một cái đã biết mình sai chỗ nào sao!!
“Cô thật giỏi.” Thầy hiệu trưởng có chút kinh ngạc, lại có chút khen thưởng nói.
Nghĩ đến chuyện gì thầy nói: “Ngôi trường này của tôi quá nghèo, không thể mời những giáo viên giỏi đến dạy. Các em sắp phải đối mặt với cuộc thi lớn mà tôi lại không thể làm được gì quả thật là vô dụng..” thầy nói gương mặt già buồn rầu đến khó tả, không ngừng thở dài.
Lý Tử Thất ngẫm nghĩ, nàng chỉ có thể nhìn thấy được kết quả đúng nhưng lại chẳng hiểu được gì. Nếu là trước kia nàng có thể nhờ Hoa Hoa, nhưng hắn bây giờ khó khăn hơn rất nhiều. Vậy có thể nhờ Lê Toàn Phong không!!!