"Âu Nhược!"
Âu Nhược bị tiếng ồn ào đánh thức, ai đó dường như đang soi thẳng đèn vào mặt cô.
Năng bàn tay lên che mắt, cô thoáng nhìn thấy Lục Phàm nhưng không rõ ràng mà chỉ là một cái bóng mờ mờ, gương mặt anh ta đầy lo lắng và bất an.
Âu Nhược thấy môi anh ta mấp máy gì đó, cô nghe không rõ, hình như là hỏi cô... Lão đại đang ở đâu?
"Âu Nhược, cô có nghe tôi nói không?"
"Âu Nhược, tỉnh lại đi."
"Lão đại đâu? Âu Nhược, rốt cuộc lão đại đâu?"
Lão đại?
Lão đại của Bắc Gia?
Bắc Vũ Tịch?
Âu Nhược đau điếng bật đầu ngồi dậy, cô hét lên, đẩy Lục Phàm sang một bên rồi lao vào rừng: "Bắc Vũ Tịch! Tôi phải đi tìm Bắc Vũ Tịch! Ngài ấy ở trong đó. Ngài ấy... Vẫn còn ở trong đó..."
Bọn họ bị cô dọa, kinh ngạc vì Âu Nhược đột nhiên như bị điên, cô chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh mà đẩy ngã Lục Phàm.
"Giữ cô ấy lại." Lục Phàm ra lệnh.
Hoa Phong rất nhanh lao đến, nắm lấy Âu Nhược giữ chặt lấy cô.
Sau khi gào thét, Âu Nhược đột nhiên bật khóc, vừa nức nở vừa nói: "Bắc Vũ Tịch vẫn còn ở đấy. Tôi phải cứu ngài ấy... Tôi phải cứu..." âm thanh kêu gào của cô đứt quãng.
Hoa Phong buông lỏng Âu Nhược ra, cô vô lực ngồi bệch dưới đất, sỏi đá lạnh lẽo truyền thẳng lên đại não, đầu tóc cô rũ xuống dáng vẻ chẳng khác nào một nhúm bông dính đầy bùn đất.
Âu Nhược bây giờ giống như một con búp bê vải, không có sinh khí, không thể hoạt động.
Hoa Vũ đứng bên cạnh vội vàng an ủi cô: "Chúng tôi sẽ tìm lão đại! Ngài ấy nhất định không sao."
Lục Phàm nhìn thuộc hạ, gật đầu.
Thấy bọn họ đi vào, Âu Nhược nắm chặt tay Lục Phàm, ánh mắt chứa chan sự cầu xin: "Tôi cũng đi! Làm ơn, cho tôi đi tìm ngài ấy."
Lục Phàm nhìn Hoa Phong và Hoa Vũ đang đứng bên cạnh, bất đắc dĩ gật đầu: "Được! Đi tìm! Nhất định sẽ cho cô đi tìm."
Âu Nhược vừa nghe xong, như bản năng trồi dậy, cô đứng bật dậy liền chạy nhanh đến tản đá lúc Bắc Vũ Tịch dẫn cô vào. Đẩy một cái liền biến mất.
Hoa Phong chỉ kịp kêu lên: "Âu Nhược." cô đã biến mất sau tảng đá.
Lục Phàm đứng bật dậy chạy đến, theo chỗ tảng đá mà Âu Nhược vừa biến mất cũng đẩy một cái.
Âu Nhược cũng chẳng biết cô rốt cuộc là lấy đâu ra sức chạy một mạch không ngừng nghỉ, trong đầu cứ là Bắc Vũ Tịch, cứ mãi như vậy cho đến khi cô tìm được Bắc Vũ Tịch.
Bọn người của Thiên Quan đã cho nổ căn nhà gỗ mà Âu Nhược và Bắc Vũ Tịch từng sống. Để đảm bảo bọn chúng an toàn nên cho đến khi ra được nơi này, mới kích hoạt thuốc nổ ở ngọn núi lửa.
Bắc Vũ Tịch trở về đến đó thì thấy bọn chúng cho nổ, liền nấp vào một bên. Đến khi bọn chúng theo lối cũ đi ra, không biết có tìm thấy Âu Nhược hay không, Bắc Vũ Tịch mới theo lối đó đi ra ngoài.
Đường hầm này là đường ngắn nhất thông ra bên ngoài, lúc Âu Nhược đến thì Thiên Quan đã rời đi. Cũng bắt đầu kích hoạt từng nơi có cài thuốc nổ đã cài ở ngọn núi lửa.
Ngọn núi lửa vì hành vi bất nhân của con người mà tức giận, dưới sự kích động mạnh mẽ của một lực chất nổ cực lớn. Cuối cùng cũng không kiềm chế được, nổi giận gầm lên một tiếng khiến đất trời rung lắc cực mạnh.
Âu Nhược đi trước tất cả bọn họ, chỉ duy nhất mong muốn được nhìn thấy Bắc Vũ Tịch, cô phải là người nhìn thấy hắn đầu tiên thì cô mới yên tâm, nhìn người đàn ông đó bình an vô sự bằng da bằng thịt.
Khi núi lửa phun trào, lòng đất rung chuyển khiến ai nấy đều lắc lư, cố bám vào bờ tường để đi.
Âu Nhược ra ngoài được là nhờ Đại Ca dẫn đường, con chó sói thông minh đó giống như hiểu được tất cả mọi chuyện.
Âu Nhược cũng muốn đi đường rừng nhưng đường đó thì quá xa, căn hầm này được đào xuyên rừng, chắc chắn, Bắc Vũ Tịch cũng sẽ chọn đường này rời khỏi.
Âu Nhược từ xa đã nghe thấy một tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ vang lên trên nền đất. Lập tức hai mắt cô sáng lên, đó là bước chân của Bắc Vũ Tịch.
Mặc kệ phía trước có là gì, cô cứ liên tục lao nhanh về phía trước. Lục Phàm chưa bao giờ thấy dáng vẻ Âu Nhược thế này trước đây, anh ta sợ trạng thái tâm lý của Âu Nhược lúc này, giống như là bị đả kích rất mạnh.
"Âu Nhược." Lục Phàm gọi cô.
Âu Nhược bây giờ chẳng nghe ra cái gì nữa, cô chỉ nghe được một giọng nói luôn gọi:
"Tiên sinh! Tiên sinh!"
Màng trời trước mắt ngày một mơ màng, mùi máu tanh nồng cứ bay xung quanh cô. Âu Nhược hận bản thân mình, tại sao cô lại có một khứu giác nhạy cảm, nhưng cô cũng thật cảm ơn nó, nhờ nó cô sẽ tìm được Bắc Vũ Tịch.
Vậy thì sao, không phải khứu giác của cô cũng đã không ngửi thấy mùi máu trên người Bắc Vũ Tịch trước đó hay sao! Âu Nhược càng nghĩ, lòng ngực càng bị đè nặng, thủy tinh trên đôi mắt rơi xuống, như kéo cô xuống thẳng mười tám tầng địa ngục.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trước mắt cô xuất hiện một hình dáng mờ tỏ khó đoán ở phía trước. Âu Nhược ngửi thấy mùi máu của hắn, đang ngày một gần cô hơn.
Cô đưa tay lau dòng lệ, chỉ sợ nhìn hắn không rõ ràng. Người đàn ông đó... Sắc mặt hắn bình ổn ngưng trọng, dáng vẻ lạnh lẽo cô độc như đang lo lắng, viền mắt Âu Nhược đỏ hoe.
Thấy cô, Bắc Vũ Tịch một giây thở dồn. Hắn như trút bỏ được tảng đá nặng nề trên lưng, Âu Nhược càng tiến lại gần, hắn càng nhìn rõ gương mặt cô.
Máu tươi chảy xuống che đi một bên mắt, da thịt trắng nõn đó nhem nhuốc bùn đất, trông cô hoang dại như một con thỏ sắp chết, vùi sâu vào đất giẫy giụa tranh đấu với đau đớn.
"Âu Nhược?" Bắc Vũ Tịch ở phía đối diện gọi lớn tên cô, Âu Nhược cười, nụ cười thê lương đến không tả được.
Âu Nhược hé môi, thanh âm bất lực nên nhẹ như không, gọi một tiếng: "Tiên sinh...!" Ngài còn sống!
Cứ như vậy, Âu Nhược chẳng quan tâm ở đây có ai nữa, trực tiếp trong một con đường hẹp chật chội, lao thẳng đến ôm lấy Bắc Vũ Tịch.
Hắn thuận tay đón lấy cô, cảm nhận thân thể mềm mại đang căng cứng, ngoài việc ôm cô vào lòng lúc này hắn không biết nên làm gì khác.
Lục Phàm vừa kịp thời chạy đến, nhìn thấy cảnh Bắc Vũ Tịch đang ôm Âu Nhược vào lòng, anh ta mỉm cười đứng lặng ở đó, không biết nói gì.
"Lão đại!" Hoa Phong và Hoa Vũ người nối tiếp người đồng thanh gọi.
Nhìn thấy Âu Nhược như vậy, bọn họ cứ như đang nằm mơ. Lão đại chưa từng như vậy, nói đúng hơn bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh thế này.
Năm tháng sóng gió lớn lao bao nhiêu, chỉ cần ập đến lão đại sẽ vẫn đứng vững mà chống đỡ con thuyền Bắc gia.
Âu Nhược mệt lã người nương theo thân thể Bắc Vũ Tịch vô lực quỵ xuống đất, hắn vội vàng đỡ lấy thân thể mềm nhũn như bùn của Âu Nhược.
"Bắc Vũ Tịch! Ngài là Bắc Vũ Tịch!" Âu Nhược cười ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn gương mặt thâm thúy, kiên định tựa trời xanh của hắn.
Bắc Vũ Tịch nhìn cô, cơ hồ chẳng biết vì cái gì mà thật muốn... Thật muốn ôm chặt cô, như tường kính bao cô lại, một chút cũng không buông lỏng.
"Tốt quá! Ngài không sao... Thật tốt!"
Hai chữ cuối cùng, Âu Nhược nói trong tiếng gió, một tiếng thì thầm đến lạnh cả người, truyền vào tai hắn lại như đâm thẳng vào tim.
Âu Nhược ngửa cổ ra sau lúc này đôi mắt đã nhắm nghiền lại, Bắc Vũ Tịch đỡ lấy gáy cô, mới biết Âu Nhược đã ngất đi, cứ như vậy cô ngất đi trong sự hạnh phúc vì cuối cùng, cô cũng đã tìm được hắn, hắn đang bình an ôm cô vào lòng.
Bắc Vũ Tịch cảm nhận rõ cơ thể của người phụ nữ trong lòng nóng như lửa, đến nổi mồ hôi ướt đẫm cả người.
Ban nảy cứ tưởng do hơi ấm của cô hòa vào hắn, nên Âu Nhược khó chịu mới chảy nhiều mồ hôi, bây giờ mới phát hiện... Âu Nhược như một ngọn lửa, cháy đến bỏng tay.
Bắc Vũ Tịch cất giọng ra lệnh, thanh âm vang vọng trong đường hầm: "Lập tức rời khỏi đây."
Tất cả đều quay đầu ngược lại, người trước người sau không một giây chậm trễ mà rời đi.
Bắc Vũ Tịch do đường quá nhỏ không thể bế được Âu Nhược đành để cô trên lưng, cõng cô đi ra ngoài.
Âu Nhược sốt đến mê sảng, ở trên lưng Bắc Vũ Tịch không ngừng khóc, không ngừng nói: "Cứu mạng! Tiên sinh! Mau chạy."
****
Tôi gửi người một chén tình, người tặng tôi một tấm lòng chân ái.
Tôi gửi người một nhành hoa chân ái, người gửi tôi một bức thư hồi âm.
Tôi gửi người ngàn vạn tri âm, người gửi tôi một lời cảm kích.
Bi kịch là ác mộng đời người, hạnh phúc là giấc mơ màu hồng tuyệt đẹp.
Chia li sẽ có tương phùng, gặp lại là duyên số trời ban.
"Con thấy có hay không?"
"Hay ạ!"
"Sau này nếu con tìm được người trong lòng, nhất định không được bỏ lỡ! Có biết không?"
Cô bé gái gật đầu, nhưng vẫn thắc mắc: "Tại sao người đó lại ở trong lòng mình ạ?"
Người phụ nữ trong chiếc váy đẹp mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô bé: "Bởi vì, có một nơi trong lòng mình khiến người ấy ấm áp..."
Ánh mắt người phụ nữ hướng về người đàn ông cách đó không xa, nụ cười trên môi càng thêm hạnh phúc: "Đến lúc đó con sẽ nhận ra, người đó chẳng biết bằng cách nào, đột nhiên lại vừa vặn ở đó."
"Tìm đi! Mau tìm cho ra."
"Đào ba tất đất cũng phải đào được một người còn sống."
Ai đó? Người đó là ai?
Là ai đang nói vậy?
Đừng đi! Làm ơn! Làm ơn nói cho Âu Nhược biết, cô là ai? Cô tại sao? Sao lại mơ thấy giấc mơ kì lạ như vậy?
"Âu Nhược! Đây là lệnh!"
Tiên sinh! Sao ngài vẫn còn ở đó? Mau lên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
"Âu Nhược! Đi đi! Rời khỏi đây!"
Không! Tôi sẽ không bỏ ngài đi. Tiên sinh! Âu Nhược muốn sống bên cạnh ngài! Âu Nhược là người của ngài, đừng bỏ rơi tôi, đừng bỏ rơi tôi...
"Cô ấy hình như không ổn lắm." Hoa Phong thấy Âu Nhược liên tục đổ mồ hôi thì bất an nói.
Sau khi đem Âu Nhược về, cô mê man trong cơn sốt mãi cũng không dứt, Bắc Vũ Tịch thay áo sơ mi của hắn cho cô, Âu Nhược chỉ trong một tiếng liên tục đổ mồ hôi, hắn phải thay lại cái mới.
Lục Phàm thấy như vậy cũng không thể để Âu Nhược cứ tiếp tục thay áo rồi đổ mồ hôi, đành bảo lão đại cứ để cô không cần mặc quần áo, như vậy sẽ dễ thoát mồ hôi.
Bắc Vũ Tịch cũng không thể làm gì khác ngoài cách đó. Tình hình Âu Nhược sau khi uống thuốc cũng chẳng tốt hơn.
Hoa Vũ cũng không chịu được tình cảnh này, Âu Nhược dường như đang đấu tranh với ác mộng. Cô cứ liên tục lắc đầu, lúc thì bật khóc, có khi lại kêu tên lão đại rất thảm thiết.
Tình trạng bệnh của cô cứ giảm một chút thì vài tiếng sau lại tăng lên.
Bắc Vũ Tịch mấy ngày nay đã liên tục mắng trên mắng dưới, Hoa Phong và Hoa Vũ cũng bị một trận nên thân. Lục Phàm lại càng không tránh khỏi, bị Bắc Vũ Tịch dọa sẽ đuổi khỏi Bắc Gia nếu Âu Nhược cứ như vậy.
Âu Nhược là bị nhiễm lạnh khiến phổi bị viêm, vết thương trên người lại nhiều vi khuẩn, hành hạ cô sốt cao. Chỉ cần vết thương được sát trùng, chăm sóc tốt thì nay mai sẽ tỉnh lại. Vả lại, tâm lý Âu Nhược bị kích động như vậy, muốn nhanh khỏi cũng không dễ dàng.
Bắc Vũ Tịch là người luyện võ, một vết đạn bắn chẳng cần phải tiêm thuốc tê, chỉ cần Lục Phàm vệ sinh đồ dùng phẫu thuật sạch sẽ, cứ thế mà trực tiếp lấy viên đạn ra.
Trận đánh này, Tô Gia chính là đang trực tiếp khiêu khích Bắc Gia.
Cầu mong là Âu Nhược bình an vô sự tỉnh lại, nếu cô có mệnh hệ gì. Đừng nói là một Tô Gia, một trăm Tô Gia đi nữa Bắc Vũ Tịch cũng khiến nó thành tro bụi. Để cho Tô Âu và Thiên Quan biết... Bắc Vũ Tịch chính là kẻ có thù ắt báo, còn thủ đoạn... chính là giết người không nương tình.
Bắc Vũ Tịch chỉ muốn cô bình an vô sự, đừng thay thế cô bởi bất kì người phụ nữ nào khác. Người phụ nữ duy nhất yêu thương hắn đã không còn, hắn không thể để người phụ nữ hắn để tâm đến... Bây giờ cũng rời khỏi.
Âu Nhược mau tỉnh lại.