Ngày còn bé, mẹ cũng thường ôm cô như thế, còn khe khẽ hôn lên trán nhỏ dặn dò mỗi đêm phải ngủ ngon, đêm qua Âu Nhược ngủ không ngon giấc cứ liên tục nằm mơ, trong đó từng đoạn ký ức về những chuyện xưa cũ dồn dập đỗ về.
“Không thoải mái thì đừng giữ trong lòng!” Bắc Vũ Tịch ở phía sau lưng cô cất tiếng, thanh âm buổi sáng trầm ấm dễ nghe.
Cả đêm cô lăn lộn không ngừng, cho thấy cô khó ngủ đến cả hắn cũng không dám lơ là, sợ rằng Âu Nhược lại làm chuyện gì không phải. Nhưng ngoại trừ nép vào trong lòng hắn, cô dường như không có ý định khác.
Âu Nhược chạm lên bàn tay đặt trước bụng mình, Bắc Vũ Tịch thuận thế giương bàn tay đan vào bàn tay nhỏ của cô gái, ấp ôm kề sát vào bụng cô.
“Cứ tưởng là nhiều năm như vậy, nhớ lại quá khứ sẽ không đến mức đáng thương, nào ngờ…”
Nào ngờ mọi thứ còn khiến cô thê thảm đáng thương hơn mong đợi.
Âu Nhược lặng lẽ rơi nước mắt, không có tiếng gào khóc, không có tiếng thút thít sụt sùi chỉ là những giọt nước mắt nặng trĩu mà khóe mắt không giữ nổi, rơi xuống… từng giọt… từng giọt thấm ướt gối mềm.
Bắc Vũ Tịch xoay úp người cô lại, nhét vào trong ngực, để thân thể nhỏ cất lên tiếng khóc thầm kín đáo, không ai biết trái tim cô gái tổn thương bao nhiêu nhưng chỉ duy nhất có hắn ngay lúc này cam tâm tình nguyện cô vượt qua.
****
Khóc cho đến khi mệt lã người Âu Nhược mới yên lặng ngủ thêm chút ít, Bắc Vũ Tịch nhìn mặt trời lên cao đoán chừng thời gian đã gần đến bửa trưa.
Hắn vừa định ngồi dậy nhưng chỉ khe khẽ động người, cô gái nhỏ như con mèo nghe tiếng động liền chợp lấy tay hắn rồi giật mình ngồi bật dậy.
“Anh định đi đâu?”
Trong đôi mắt cô rõ ràng chưa rõ trước sau vì cơn ngái ngủ vẫn còn vươn lại, ngược lại trong đôi mắt sáng rõ của Bắc Vũ Tịch là hình ảnh Âu Nhược một thân áo ngủ, tóc rối thành tơ, mặt mũi ngờ nghệch buộc miệng trong vô thức.
Giọng cô có sự khẩn trương như sợ chính mình sẽ vụt mất, Bắc Vũ Tịch kiên nhân từng chút, kéo cô đến để Âu Nhược ngồi lên đùi hắn, dịu dàng như chăm sóc em bé.
Bàn tay người đàn ông vươn đầy mùi hương nam tính, chạm lên mặt cô, vuốt ve nhẹ nhàng giúp cô lau đi vệt nước mắt đọng lại ở khóe.
“Có đói không?”
Âu Nhược lắc đầu, gác cằm lên vai trần săn chắc của Bắc Vũ Tịch, “Không đói!”
“Vậy em nghỉ ngơi thêm một chút, buổi trưa cho người gọi em dậy ăn gì đó có được không?”
“Anh phải đi sao? Không ở cùng em được à?”
Bắc Vũ Tịch vuốt tóc cô, tay kia ôm lấy eo nhỏ, trầm thấp cất lời: “Giải quyết xong vài chuyện sẽ quay về tìm em, có được không?”
“Vũ Tịch!” Âu Nhược ôm ghì lấy cổ người đàn ông, hôn nhẹ vào hỏm vai hắn.
“Vậy anh giải quyết công việc, em ở nhà chờ anh!”
“Được!”
“Cẩn thận!”
Bắc Vũ Tịch hài lòng với sự quan tâm của cô gái, hắn chưa từng vì câu nói của bất kỳ ai mà vui như lúc này.
Đặt cô lại xuống giường, kéo chăn cẩn thận xong, lúc hắn định xoay đi liền có bàn tay nhỏ vươn ra giữ lại.
“Sao vậy?”
“Thời gian này có phải em sẽ không thể cùng anh ra ngoài nữa, đúng không?”
“Sức khỏe của em, dạo tới nếu tịnh dưỡng tốt có thể cân nhắc.”
“Vậy… Vậy anh có thể đáp ứng một vài yêu cầu nhỏ của em không?”
“Được! Em nói đi!”
Bắc Vũ Tịch rất nhanh đã đồng ý, Âu Nhược cũng không ngờ, cô nhìn hắn cười ngọt ngào trong đôi mắt lúc này hiện rõ một sự tỏa sáng kì lạ.
“Có thể mời cho em một vài gia sư không?”
“Muốn học cái gì?”
Âu Nhược chớp chớp mắt, suy nghĩ gì đó xong rồi lại nói: “Hay anh cứ tìm cho em một trung tâm giảng dạy cũng được, em sẽ tự liên hệ trao đổi!”
“Nếu em muốn lát nữa tôi sẽ bảo Lục Phàm sai người tìm cho em!”
Âu Nhược gật đầu: “Không cần tìm trung tâm quá lớn, chỉ cần đảm bảo dạy các kỹ năng đơn giản là được!”
Bắc Vũ Tịch không hiểu mấy chữ ‘kỹ năng đơn giản’ nên mi tâm có hơi nhíu lại, nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Âu Nhược “ồ” một tiếng, cười cười: “Em muốn học vài thứ liên quan đến phụ nữ, anh… anh không cần để tâm đâu!”
Bắc Vũ Tịch đương nhiên là không mấy quan tâm, nếu cô có hứng thú hắn tuyệt đối không có ý ngăn cản, huống hồ thời gian dài tới Âu Nhược phải thông qua bài kiểm tra sức khỏe mà hắn đã căn dặn Lục Phàm trước đó, đảm bảo mọi thứ trên người cô đều ổn định, đến khi đó hắn sẽ lại mang Âu Nhược cùng theo bên cạnh.
Còn bây giờ, cô cần tịnh dưỡng.
“Được, vậy thời gian ăn trưa Lục Phàm sẽ cùng em nói về vấn đề này. Còn bây giờ, tôi phải đi!”
“Được! Tiên sinh đi cẩn thận, cơm tối nhất định phải cùng ăn với em!”
Bắc Vũ Tịch gật đầu, đứng lên rồi đi vào phòng tắm. Không gian lặng yên như tờ, điều hòa lách tách từng âm nhỏ nhặt ít ỏi đến đáng thương, phải yên lặng một cách chăm chú thì mới nghe được.
Một vài phút sau, tiếng nước bên trong phòng tắm vọng ra, vô vàn những giọt nước nặng trĩu rơi xuống thềm gạch tạo nên âm thanh ‘tí tách’ vỡ tan.
Nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, hồi lâu người đàn ông cuối cùng đã tắm xong, hắn quấn khăn tắm nữa thân dưới đánh dáng đi vào phòng thay quần áo.
Âu Nhược nhìn theo mãi không rời mắt, lưng trần của Bắc Vũ Tịch có rất nhiều vết thương lại thêm làn da màu đồng khiến dấu vết trên da thịt hằn in rất rõ.
Ngày trước cô không hiểu nhưng bây giờ có lẽ cô đã dần dà hiểu được, mỗi một vết thương trên người Bắc Vũ Tịch đều mang một ý nghĩa gắn liền với sinh mệnh.
Lại nghe tiếng cửa, người đàn ông thay xong vest, tóc ngắn chải ngược lên gọn gàng nếu không phải nói là đẹp mắt.
Âu Nhược thấy hắn định rời đi nhưng bước chân còn chưa đến cửa đã thấy Bắc Vũ Tịch quay lại, tiến đến bên giường.
Theo đó, cô chóng tay ngồi dậy, lặng nhìn Bắc Vũ Tịch tì một tay chóng lên giường đem thân thể cao lớn dần hạ xuống.
“Có biết nên làm gì không?”
Hắn kề sát Âu Nhược, giọng nói ấm áp dễ nghe.
Âu Nhược lắc đầu.
Bắc Vũ Tịch nghiêm túc ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”
Âu Nhược ngoan ngoan nhắm mắt, hai hàng mi dài cong vút run run khẽ động cho đến khi mắt nhắm tịt lại, chờ đợi người đàn ông tiến thêm một bước.
Bắc Vũ Tịch nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy gáy cô gái kéo gần đến rồi cúi đầu hôn lên môi mỏng mềm thơm, chỉ trong một khắc hắn dường như có thể đọc hết sự mềm mại đó.
Đôi mắt Âu Nhược đương nhắm lại thì bất ngờ nhắm chặt hơn, cảm nhận sự động chạm thân mật của người đàn ông truyền đến có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ…
Trái tim cô gái nhỏ nhập nhanh vì hoảng loạn, đại não vô thức nhảy ‘tưng’ lên từng nhịp điên cuồng… Giống như giọt sương trĩu nặng trên phiến lá, rơi ‘tõm’ xuống mặt đất rồi nhanh chóng thấm sâu.
Bắc Vũ Tịch như người nghệ sĩ đang tận tình hưởng thụ nghệ thuật mà hắn đang có được, từ động tác cho đến cái di chuyển môi lưỡi cũng thật điệu nghệ, mang theo lưu luyến, dây dứt lại còn có lúc dữ dội đến độ gấp rút.
Khi hắn rời đi nụ hôn, trên mặt Âu Nhược động lại tầng hồng của cô thiếu nữ thẹn thùng vừa mới chớp nở tình yêu.
Dối diện với sự non nớt của cô gái nhỏ, người đàn ông can trường vẫn điềm tĩnh, hắn vuốt ve má Âu Nhược đầy cưng chiều.
Hai người không nói thêm câu nào, cứ như vậy Bắc Vũ Tịch rời phòng mà không có lấy một cái ngoái đầu nhìn lại, riêng về phần Âu Nhược ở trên giường ôm chăn vâng lời đi ngủ, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng trước đó hai mắt cô cứ sáng lên, mặt đỏ lại càng thêm đỏ.
Cười ngây ngô một lúc, người nào đó sau cùng tâm tình vui vẻ ôm mộng đẹp ngủ đến trưa.