Âu Nhược ngồi lâu cũng cảm thấy mệt, nên xin phép đi dạo. Kỳ Thừa Doanh cũng không giữ cô lại, chỉ nói với cô nhớ cẩn thận. Cô ấy sợ Âu Nhược bị lạc.
Ở một nơi xa lạ thế này, Âu Nhược còn đi đâu được. Cô ra ngoài sân, hít thở không khí trong lành.
Người ta nói, đêm dài thì lắm mộng.
Không khí ở đây có phần cổ tích, nét lãng mạn không vồn dập, sự ngọt ngào lan tràn trong không khí, không phải bởi vì nó là Pháp là Paris cổ tích. Mà bởi vì, dù ở đâu bên cạnh luôn có một người vốn dĩ đã chiếm trọn trái tim mình.
Gió đêm thổi nhẹ dịu dàng hôn lên làn tóc Âu Nhược, dưới ánh sáng mờ từ căn biệt thự. Bóng dáng Âu Nhược trở nên cô quạnh, như một bức tượng giữa màn đêm lạnh lùng không có lấy một hơi ấm.
Âu Nhược cuối người cởi đôi giày cao gót dưới chân, dù cô đã hạn chế đi lại đa phần chỉ ngồi trò chuyện nhưng nó lại khiến chân cô đau. Cởi ra mới biết da ở phía sau gót chân trầy một mảng, còn đã chảy máu. Phụ nữ muốn xinh đẹp, hi sinh cũng không hề ít.
Một đôi giày da xuất hiện trước mắt Âu Nhược khi cô đang cuối đầu, Âu Nhược nhìn đôi chân lớn của người đàn ông, nhìn đôi giày da đen bóng sạch sẽ, xung quanh gian phòng đó đều là mùi rượu, nhưng người này dường như là một chút cũng không uống, thoang thoảng một mùi thuốc lá mà Bắc Vũ Tịch không bao giờ dùng.
Âu Nhược liền cảm thấy bất thường lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng như băng đá.
Trong lòng Âu Nhược có cảm giác người này rất quen, cho đến khi người đàn ông lên tiếng, Âu Nhược mới xác định rõ.
"Tiểu Thỏa Mãn của Bắc Vũ Tịch... Âu Nhược!"
Âu Nhược nghe ra trong lời nói có dao, nhưng cô biết rõ ở một nơi như thế này - địa phận Quân Gia. Người này dù có không thích cô thế nào, cũng không thể làm gì được cô. Vả lại, Quân Lăng đã kiểm tra tất cả người vào đây, cẩn thận đến từng chút để họ không mang theo vũ khí, nếu đem theo sẽ bị tịch thu, vì Quân Lăng và Kỳ Thừa Doanh sợ con trai sẽ nguy hiểm.
Bây giờ Âu Nhược la lên thì vẫn có người trong nhà nghe thấy, liệu trong vài giây người này có thể làm gì được cô.
Ý tứ trong câu là muôn lầm xấu mặt Âu Nhược, lại mượn cô làm xấu mặt Bắc Vũ Tịch.
Âu Nhược mỉm cười: "Phải, thì thế nào?". Т𝗋a𝑛g gì mà hay hay 𝑡hế == Т 𝘙Ù𝑴Т𝘙𝑼𝐘Ệ𝗡.V𝑛 ==
Nụ cười đó của người đàn ông trở thành mỉa mai nhưng mà hắn thì rất vui vẻ, Âu Nhược cũng không lạ. Cô chính miệng thừa nhận như vậy, điều này là điều hắn muốn kia mà.
"Thoát chết rồi cũng trở nên mạnh miệng!" ánh mắt hắn nhìn Âu Nhược bây giờ lại thêm phần hứng thú. Bị màng đêm bao trùm, gương mặt cô liền mang theo vẻ kiên định không còn non nớt như trước, ban nảy có quan sát cô nhưng chỉ thấy Âu Nhược chính là "cô bé" "ăn chưa no, lo chưa tới", có thể đem làm trò vui.
Âu Nhược mỉm cười lịch sự, để tránh gây thêm tranh cãi cho Bắc Vũ Tịch, "Kẻ làm trò giả mèo khóc chuột. Thiên Quan lão đại, nhờ hồng phúc của ngài tôi mới được như vậy đó."
Thiên Quan bật cười: "Hồng phúc của tôi cho em được sao? Ăn nói như vậy, xinh đẹp như vậy thì nói sao..." hắn kéo dài giọng, ý tứ thêm phần xấu xa: "... Bắc Vũ Tịch lại đứng ngồi không yên."
"Thiên Quan, tôi nghĩ không còn gì để nói với ngài nữa, xin phép!" Âu Nhược gọi thẳng tên hắn, nói xong thì cố tình tránh đi.
Loại người này có lẽ càng ít tiếp xúc sẽ càng rước họa vào thân, hắn lại có ý giết Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược còn dây dưa qua lại thế này chắc chắn sẽ không tốt chút nào.
Thiên Quan mạnh mẽ nắm lấy tay Âu Nhược, kéo cô lại liền khống chế cô ngồi xuống ghế. Hắn ở trêи dùng bóng hình cao lớn áp xuống.
Âu Nhược lúc này thất kinh hồn vía, hắn sẽ không phải không biết liêm sỉ làm chuyện xấu ở đây chứ. Vả lại, cô là người của Bắc Vũ Tịch, hắn phải không muốn tiếp xúc với cô mới đúng.
Nhân sinh khó lường, người từng muốn giết chết cô và Bắc Vũ Tịch bây giờ đang khống chế cô trong phạm vi của hắn.
"Em nói không còn gì thì liền không còn gì? Phụ nữ đúng là tráo trở." Thiên Quan khinh bỉ nhìn Âu Nhược.
Cô trừng mắt: "Thiên Quan, ngài nói chuyện cũng nên khách khí một chút!"
Thiên Quan nhìn cô đầy hứng thú, lại không ngờ đến người phụ nữ này lại được Bắc Vũ Tịch dạy dỗ đến tài giỏi như vậy. Lúc tức giận, cũng cực kì có khí chất, cũng vẫn xinh đẹp động lòng người. Bắc Vũ Tịch chắc chắn cả đời này cũng không nhìn được cái vẻ đẹp này đâu!
"Tức giận rồi? Em tức giận lại càng xinh đẹp... Có biết không? Em bây giờ thật khiến người muốn "chiếm đoạt"!"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ "chiếm đoạt" bằng giọng nói trầm thấp, dẫn dụ lý trí của một cô gái mới lớn. Nếu kiện phải đi theo Bắc Vũ Tịch, cô chắc chắn sẽ si mê người đàn ông trước mắt này.
Ánh mắt Âu Nhược run run, nhãn cầu co lại vì không thể tin được. Một người đàn ông đạo mạo như vậy, khí chất như vậy... Từ miệng hắn, lại có thể thốt ra những câu bẩn thỉu như vậy.
Bàn tay hắn không an phận liền đã xông đến nắm lấy cằm nhỏ của Âu Nhược, lực mạnh như đinh đóng vào cằm cô.
Âu Nhược bị lời xằng bậy làm cho tức giận, không kiềm được liền mắng: "Thiên Quan. Ngài câm miệng!"
Thiên Quan cười thích thú: "Câm miệng? Câm miệng bằng cách nào đây? Nó không có gì che lại, tôi thật sự là không câm miệng được."
Âu Nhược bị hắn càng rở khiến cho sống lưng lạnh toát. Ý tứ trong lời nói của hắn, Âu Nhược nghe thôi liền hiểu rõ.
"Ngài... Ngài đừng có làm bậy." Giọng nói Âu Nhược thoát chút run lên.
Thiên Quan ở gần như vậy, đương nhiên là nghe thấy.
Hắn cười, nụ cười mê người đầy mị hoặc, ánh mắt như thú dữ đang say mê với con mồi đã nhắm trúng.
"Làm bậy em! Thật sự rất muốn làm bậy em! Tiểu Thỏa Mãn hay là em về bên tôi, Bắc Vũ Tịch cho em cái gì, tôi cũng sẽ cho em thứ đó còn có thể là nhiều hơn."
"Đừng có mơ." Âu Nhược tức giận hất tay người đàn ông đang nói mấy điều vô lý không có thực ở trước mặt mình. Hắn khiến cô khinh thường, hắn khiến cô cảm thấy không thể nào tin được rằng người như vậy lại tồn tại.
Hắn có nét thật giống Bắc Vũ Tịch nhưng hắn không phải là Bắc Vũ Tịch, từ mùi hương, ánh mắt đến khí chất. Hắn giống như một con ác quỷ, điên cuồng nói ra những điều đáng sợ. Còn Bắc Vũ Tịch, mặc dù hắn giết người nhưng với Âu Nhược hắn sẽ không nói những lời này.
Cảm giác khó chịu dâng lên lòng ngực, Âu Nhược chỉ sợ tiếp xúc với người này quá lâu có khi cô sẽ buồn nôn mất.
"Mơ? Sao lại mơ? Tôi nói được làm được! Nếu em sợ Bắc Vũ Tịch không đồng ý thì để tôi... Từ từ cướp em về!"
Nói xong hắn cuối đầu xuống, cao lớn mạnh mẽ, tay giữ chặt cằm Âu Nhược khiến cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ở trêи hắn cuối đầu áp xuống, ánh mắt hứng thú như là chờ đợi cái gì đó sẽ đến.
Âu Nhược cảm thấy máu huyết khó lưu thông, thần kinh cũng căng ra. Chỉ cần hắn một chút động chạm liền khiến cho dây thần kinh của cô "tưng" một cái đứt lìa.
Hành động của Thiên Quan không nhanh như cô tưởng, hắn như đang từ từ chờ đợi một thứ còn quan trọng hơn cô.
Mặt Âu Nhược nóng ran, lúc này cô chỉ mong muốn... Bắc Vũ Tịch! Xin anh, cứu em!
"Tiểu Thõa Mãn, cứu binh của em đến rồi kìa! Gặp lại sẽ từ từ chơi với em."
Thiên Quan vừa nói xong, một giọng nói đanh thep từ phía sau vang lên, chứa đầy phẫn nộ: "Thiên Quan."
Sau đó Âu Nhược chỉ cảm thấy một cơn gió lướt ngang qua mình, một giây sau đã nghe một tiếng "bụp".
Thiên Quan bị kéo ra khỏi Âu Nhược, còn bị đấm cho một đấm.
Khi Âu Nhược nhận ra được sự việc thì Bắc Vũ Tịch đang đứng trước mặt cô, còn Thiên Quan bị đẩy ra một khoảng cách với Âu Nhược, trêи khóe môi hắn rỉ ra chút máu tươi.
Trong lòng Âu Nhược như được gỡ rối, cô đứng dậy nép phía sau Bắc Vũ Tịch.
Khi mọi người từ trong nhà chạy ra thì thấy một cảnh tượng ngay trước mắt họ, chính là Bắc Vũ Tịch đôi mắt đỏ ngầu lên những tia máu, sau lưng hắn là ánh đèn phát ra từ căn biệt thự.
Âu Nhược nắm lấy cánh tay hắn, cô kinh ngạc vì nhận ra cả người hắn căng cứng như dồn một sức mạnh bí ẩn trong người.
Thiên Quan cười nhạt rồi lau đi khóe môi rỉ máu, ánh nhìn vào Bắc Vũ Tịch cũng trở nên sâu thẳm, hắn nhàn nhạt nói: "Bắc Vũ Tịch! Ra tay đánh người không phải là tác phong của mày đâu nhỉ?!"
Lục Phàm chẳng biết khi nào mà đứng một bên, ngang nhiên cướp lời Bắc Vũ Tịch: "Đánh mày thì cần gì đến tác phong."
Thiên Quan khinh bỉ nhìn một lượt, ánh mắt hướng đến Âu Nhược còn có phần mong chờ, nhưng hắn rất nhanh liền quay đi.
Đám Quân Lăng cũng chạy đến, một đám người đối diện một người.
Kỳ Thừa Doanh hỏi thăm Âu Nhược: "Em không sao chứ?"
Âu Nhược lắc đầu: "Em không sao!"
Nói xong lại nắm chặt cánh tay Bắc Vũ Tịch, cô sợ hắn phát điên lên sẽ đánh người ở đây. Dù sao bọn họ cũng là khách, trong ngày vui của nhà chủ đương nhiên không thể gây chuyện.
Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn Âu Nhược, cô nhìn hắn liền lắc đầu tỏ ý bảo đừng động tay chân.
Thiên Quan khinh bỉ nói một cách hả hê: "Các vị lão đại! Định ra đòi công bằng cho tên này à?"
Hắn chỉ vào Bắc Vũ Tịch. Bạch Nhiên Hạo tức giận lên tiếng: "Thiên Quan, còn gây sự nữa sẽ phải mất mặt Tô Gia!"
"Tôi ở đây là gây chuyện cho chính mình, không có liên quan đến Tô Gia." Thiên Quan dõng dạc nói. Âu Nhược cảm nhận trong lời nói có chút bi thương.
Hắn có nét giống Bắc Vũ Tịch, đôi mắt chim ưng sắt bén, đường mặt góc cạnh như lấy từ Bắc Vũ Tịch qua, nhưng hắn không giống như Bắc Vũ Tịch, từ giọng nói, dáng người, cho đến thái độ. Hắn trần tục muốn đem uất hận mà phô bày, Bắc Vũ Tịch lại kìm nén và một mình chịu đựng, nhưng hai người bọn họ chắc chắn giống nhau, một khi ra tay sẽ không nương tình.
"Bắc Vũ Tịch! Chuyện này chưa xong đâu!" Hắn nhíu mày chỉ thẳng ngón tay vào Bắc Vũ Tịch, rồi nhìn qua Âu Nhược bằng ánh mắt hứng thú: "Tiểu Thõa Mãn, suy nghĩ lời tôi nói." Thiên Quan đắc ý nói, xong cũng bỏ đi.
Bắc Vũ Tịch lửa giận đùng đùng, chẳng nể mặt ai liền ra lệnh: "Chuẩn bị xe."
Quân Lăng thấy chuyện là xảy ra ở nhà mình, Bắc Vũ Tịch lại đang giận, đi đến liền khuyên: "Vũ Tịch! Cậu có gì từ từ nói... Hay là ở lại đây một đêm đi! Cũng muộn rồi."
Bắc Vũ Tịch nhìn Quân Lăng, Kỳ Thừa Doanh cũng đi đến: "Tôi đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi. Nghĩ ngơi một đêm đi, lâu lâu mới có dịp. Các anh cũng bận bịu rất khó gặp nhau."
Kỳ Nhất Phong vỗ vai Bắc Vũ Tịch: "Đừng giận nữa."
Nói xong anh ta đưa tay ôm lấy một vòng eo, chính là Lộ Thiên Thanh rồi một đường đi thẳng vào biệt thự.
Bạch Nhiên Hạo cũng không ở lại, kéo Ninh Hinh đi vào.
Quân Lăng thở ra một hơi: "Thật khó xử." câu này chỉ nói cho một mình Kỳ Thừa Doanh nghe.
Âu Nhược thấy các lão đại đã xuống nước thế rồi, không thể vì chuyện này mà phá hỏng không khí liền kéo tay Bắc Vũ Tịch: "Tiên sinh! Hay là chúng ta ở lại đi. Quân lão đại cũng đã nói vậy rồi, chúng ta..."
"Đi thôi." Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô kéo vào trong.
Âu Nhược kéo ngược lại, hắn nhìn cánh tay cô rồi dời mắt sang gương mặt cô, Âu Nhược lúng túng: "Giày... Chờ em mang giày đã!"
Bắc Vũ Tịch nhìn đôi giày cao gót cách đó không xa, lại nhìn đôi chân trần của Âu Nhược đang giẫm trêи cỏ, gót chân hình như còn bị thương.
Hắn cuối người bế ngang qua chân Âu Nhược, một đường đi thẳng vào. Trước đó còn ra lệnh cho Lục Phàm: "Chú lấy đi."
Lục Phàm ngớ ra, đến khi hiểu vấn đề thì đầu nổi mấy vạch đen u ám. Khốn kiếp! Anh ta dù sao cũng là bác sĩ của Bắc Gia, là đồng minh của Bắc Vũ Tịch, nói giúp hắn bảo vệ hắn, cuối cùng hắn bảo anh xách giày. Anh ta dùng được chắc!
Quân Lăng thật là hết nói nổi rồi, nhìn theo hướng ánh mắt của Kỳ Thừa Doanh rơi trêи bóng lưng Bắc Vũ Tịch đang bế Âu Nhược, anh than thở: "Kẻ này còn tâm tư khó dò hơn cả mình".
Nhìn cảnh Lục Phàm đi đến xách giày củ Âu Nhược đi vào, Kỳ Thừa Doanh đưa tay che miệng cười. Quân Lăng trêu chọc: "Nhìn đi! Không có bạn gái chính là như vậy đó!"
Lục Phàm liếc Quân Lăng bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu đừng có hóng hách!"
Nói xong thì đi vào nhà.