• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Nhược vì bị cảm lạnh nên Lục Phàm không cho cô ra ngoài, trong ba ngày này luôn được mang cơm vào phòng. Mà ngoài cháo ra, anh ta không cho cô ăn gì khác.

Sáng sẽ là cháo hạt sen.

Trưa là cháo yến mạch.

Chiều là cháo đậu đỏ.

Tối là canh gà hầm thuốc bắc.

Thực đơn mỗi ngày trong bốn buổi sẽ có sự thay đổi thành phần trong cháo. Để buổi tối đảm bảo Âu Nhược ngủ ngon giấc, nên đặc biệt đêm nào cũng là canh gà.

Cho cô ăn liền trong một tháng, để đảm bảo vết thương trên đầu không để lại di chứng, hoàn toàn bình phục.

Lúc Lục Phàm bê cháo lên, đương nhiên điều đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là dấu răng của Bắc Vũ Tịch trên cổ Âu Nhược.

Dù có là đàn ông đi nữa, thì anh ta cũng đau lòng đấy nhé! Cẩu lương cao cấp thế này của hai vị, người phàm phu tục tử như Lục Phàm đúng là ăn không nổi.

Âu Nhược nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Lục Phàm, có chút ngượng ngùng. Lục Phàm thấy rồi, dấu răng này lại là cắn đến chảy máu, trong vài ngày tới, Âu Nhược sẽ mang nó cùng ra ngoài. Chắc chắn cũng sẽ bị nhìn thế này...

Lão đại đang công khai 'sở hữu' người của mình! Người đàn ông này sức chiếm hữu cũng đáng sợ thật! Lục Phàm nghĩ thôi cũng rét cả người.

Đúng là người tính thì không bằng trời tính, Hoa Phong và Hoa Vũ vào thăm Âu Nhược đương nhiên cũng nhìn thấy.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt chính là bái phục.

Sau khi Âu Nhược bị trêu chọc đến ngượng chín cả mặt, Bắc Vũ Tịch cảm thấy như vậy rất tốt liền hắng hắng giọng đứng dậy rời đi.

Hoa Phong và Hoa Vũ thấy cửa phòng đóng lại liền nhanh chóng bày ra dáng vẻ của 'lưu manh' chòng ghẹo Âu Nhược.

"Ây da! Thật là đau quá!" Hoa Vũ giả vờ kêu lên, còn làm hành động ôm cổ.

Hoa Phong bên cạnh phụ họa, lại phối hợp diễn tuồng, cậu ta kêu lên: "Chết rồi... Cắn đến đỏ thế rồi!"

Lục Phàm ngồi ở đấy nhìn Âu Nhược, nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Âu Nhược thú vị đến nổi bật cười thành tiếng.

Hoa Vũ hứng thú hỏi: "Âu Nhược, thấy thế nào?"

Bọn họ bình thường làm sao dám nói mấy lời này, bày ra bộ mặt thế này. Nhưng mà từ khi có Âu Nhược, bọn họ cũng thay vẻ mặt lạnh lùng đi, dần dần có được nụ cười.

Hoa Vũ không đợi Âu Nhược trả lời, lại yểu điệu giọng muốn chảy nhớt: "Phong... Người ta đau muốn chết đi được."

Âu Nhược tức giận mặt đỏ bừng bừng, nhìn Hoa Phong bên cạnh đang hợp tác cùng nhau hiếp đáp cô.

Hai người bọn họ:

Hoa Phong: "Đau à! Đây đây để tôi xoa cho." vừa nói vừa xoa.

Hoa Vũ: "Nhẹ thôi đấy! Người ta đau!"

Hoa Phong: "A...a... Được... Được mà!"

Âu Nhược thẹn quá hóa giận, tức giận mắng: "Thăm bệnh xong rồi thì mời ra ngoài."

Lục Phàm nhìn đỉnh đầu bóc khói của Âu Nhược, cười đến không khép miệng được.

Hoa Vũ kêu lên: "Á... Làm cái gì mà khó tánh quá vậy."

Dẹo đến Âu Nhược còn sợ.

Hoa Phong đẩy đẩy Hoa Vũ, bọn họ đùa một chút rồi không ở lại vì sợ Âu Nhược ngượng đến không ngóc đầu lên làm người được.

Hoa Vũ đi rồi vẫn ngoái lại trêu: "Thiệt là đẹp mắt nha!"

Âu Nhược dời tầm mắt đến chỗ Lục Phàm, nhíu mày: "Sao anh còn không đi."

Lục Phàm thản nhiên nói: "Cô nói thăm bệnh xong thì đi. Tôi chưa thăm xong nên chưa đi."

Âu Nhược bĩu môi, tiếp tục ăn sáng.

Khi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn chỗ Lục Phàm định mắng, bất ngờ không thấy anh ta đâu.

Âu Nhược giật mình khi Lục Phàm ngồi sát bên cạnh mình, lại còn là cao lớn đến ép người.

Khí thế này có nét dịu dàng hơn Bắc Vũ Tịch, nhưng mà bây giờ nó dường như...

Lục Phàm dùng lòng ngực ép xuống, Âu Nhược bởi vì phải nới lỏng khoảng cách nên anh ta hạ người một chút, Âu Nhược lại tránh đi một chút.

Cô có cảm giác cơ thể mình đang dần dần tiếp xúc với lớp da sofa lạnh lẽo... Đến lúc, Lục Phàm đè trên người Âu Nhược. Hai tay chóng lên ép Âu Nhược vào một khoảng trong lòng.

Âu Nhược cảm thấy tư thế bây giờ không đúng, phải nói là không nên có.

Bắc Vũ Tịch mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, Âu Nhược có một trăm cái miệng cũng không thể nào làm gì được. Có khi Bắc Vũ Tịch cắt luôn lưỡi cô đi, đem cô cho cá sấu ăn không chừng.

Âu Nhược chống tay lên lồng ngực Lục Phàm, để anh ta không áp xuống. Với chút sức của cô, muốn ngăn Lục Phàm là điều không thể, nhưng mà có còn hơn không.

Lục Phàm thấy vậy lại càng áp xuống, khóe môi cong lên một nụ cười mê hoặc. Âu Nhược thừa nhận anh ta rất đẹp trai, rất soái, nhưng mà...

Nếu so khí chất Bắc Vũ Tịch vẫn khí chất hơn về sự mạnh mẽ dứt khoát, Lục Phàm lại là kiểu ấm áp quan tâm. Nếu so tướng mạo, Bắc Vũ Tịch cao lớn lạnh lùng, con người toát lên một sự nguy hiểm sắt bén, Lục Phàm chính là hoa công tử dịu dàng hiểu chuyện.

Gặp phải loại chuyện thể này, Âu Nhược cũng chẳng biết nên làm sao.

Lục Phàm kéo gần hơi thở với Âu Nhược, thanh âm dẫn dụ nói vào tai cô: "Thử nghĩ xem, đi theo lão đại tốt xấu gì không biết lại nguy hiểm đến mất mạng. Em... Sao lại không nghĩ một chút, ở bên cạnh tôi..."

'Chát' một tiếng.

Sự va chạm của lòng bàn tay và gương mặt đẹp lại phát ra âm thanh thế này. Chưa để anh ta nói xong, Âu Nhược cũng chẳng biết tại sao lời đó khiến cô khiếp sợ liền vung tay.

Bàn tay Âu Nhược run rẩy vì đau, má Lục Phàm cũng ran rát. Tuy cô dùng sức không nhiều, nhưng đủ để Lục Phàm cảm nhận được độ nóng từ lòng bàn tay cô. Anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Nhược, nắm lấy tay cô đè xuống.

Phía trên, Lục Phàm như tức giận nhưng lại tỏ ra chính trực phong lưu. Ánh mắt rất dịu dàng lịch sự, như hành động lại đang phản bội ánh mắt đó.

Âu Nhược mỉa mai nói: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"

"Âu Nhược! Tìm đường cho em sống tốt. Em lại không muốn?" Lục Phàm quả quyết.

Âu Nhược lại càng quả quyết hơn: "Sống tốt? Anh biết thế nào là sống tốt hay không?"

Lục Phàm từ trên nhìn xuống, thu trọn vẻ mặt của Âu Nhược.

Cô hét lên, dứt khoát từng tiếng: "Chính là ngài ấy! Cả đời này, nếu không phải là sống bên ngài ấy thì cuộc sống này chính là không tốt."

"Em điên rồi à? Em không biết mình suýt chết mấy lần sao?" Lục Phàm gầm lên.

Âu Nhược còn sợ sao? Cô quen rồi. Bắc Vũ Tịch tức giận cô còn không sợ. Một Lục Phàm cô lại sợ sao. Nói đi cũng phải nói lại, không phải cô suýt chết cũng là do anh ta hạ độc một lần đấy sao!

"Chết thì sao? Vì ngài ấy mà chết thì có gì không tốt! Trên đời này, người tôi mang ân chính là ngài ấy, người tôi mắc nợ cũng chính là ngài ấy. Tốt cũng được, xấu cũng được. Tôi chỉ sẽ ở bên cạnh ngài ấy!"

Âu Nhược cố gắng nhấn mạnh câu cuối cùng, Lục Phàm bất lực mỉm cười.

Anh ta thầm nói: "Lão đại! Thất lễ rồi!"

Nói xong anh ta liền cuối đầu xuống, đôi môi ấm nóng đặt xuống.

Cảm nhận sự dịu dàng mềm mại qua từng lớp biểu bì, Âu Nhược khẽ run, trái tim hồi hộp lo sợ mà đập loạn.

Nụ hôn dịu dàng đó chính là nụ hôn đầu tiên và duy nhất mà Âu Nhược được nhận, đến sau này cũng không có một ai hôn cô như vậy nữa.

Trong đó, có bao nhiêu tâm tư khó nói, bao nhiêu bất lực và mơ mộng? Âu Nhược không biết, nhưng nó giống như thừa nhận và tôn trọng.

Lục Phàm ngồi dậy để sức nặng cơ thể không đè Âu Nhược. Anh ta đột nhiên mỉm cười, thỏa mãn có, thất vọng có.

Sau khi anh ta rời đi, Âu Nhược vẫn chưa hết hoang mang vì câu nói đó: "Đây là những lời cô nói, sau này dù có hối cũng không còn được nữa."

Âu Nhược chóng tay nâng người ngồi dậy, lưng tựa vào sofa, cảm nhận độ nóng từ đôi môi Lục Phàm in lại trên trán, mãi vẫn chưa tan. Mà cô, hạnh phúc không có, lo lắng thì có gắp mấy lần.

****

Cả một đêm nằm trong lòng Bắc Vũ Tịch cô đều bất an lo sợ, bởi vì câu nói ban sáng của Lục Phàm khiến cô ám ảnh, rồi cô liên tục nằm mơ thấy những giấc mơ cũ liên tiếp nối nhau.

Người phụ nữ có nụ cười đẹp đó là ai, cô bé gái đó là ai?

Còn người luôn nói với giọng hung tợn đó là ai? Nghe giọng thì là một người đàn ông trẻ tuổi.

Sau đó cô lại nghe Lục Phàm hỏi:

"Em có hối hận không?"

Hối hận? Hối hận sao?

Tại sao cô phải hối hận? Chuyện gì đó khiến lòng cô bất an. Âu Nhược thật sự sợ... Một cái gì đó không may mắn sẽ đến.

Khi cô giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, cuối cùng là...

Trong đêm tối thật tối, cô thấy Bắc Vũ Tịch một thân đầy máu nằm trong lòng cô, hởi thở của hắn yếu ớt nhẹ tênh, nói gì đó Âu Nhược nghe không rõ.

Đến khi cô mở mắt, liền sợ hãi gọi: "Bắc Vũ Tịch!"

Khi thấy hắn ở trên đỉnh đầu "ừm" một tiếng, thanh âm từ cổ họng phát ra một cách trầm thấp rõ ràng.

Hơi thở dồn dập cùng sự run rẩy của Âu Nhược, từ từ bình ổn, cả người cô như vừa bị điện giật. Cô tự an ủi mình không phải đâu... Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ...

Âu Nhược cố gắng trấn an trái tim, liền dịch người ôm lấy Bắc Vũ Tịch thêm một chút, cứ như mong muốn hắn có thể nhét cô vào lòng càng cẩn thận càng tốt. Phải xác định lại một chút, cô mới yên tâm nhưng đến khi hơi ấm của hắn cùng mùi long đản hương cứ vờn vờn trong hô hấp, Âu Nhược nhẹ lòng thở ra.

Thấy cô bất an động dậy người, Bắc Vũ Tịch cảm nhận được cơ thể Âu Nhược căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm lưng cô, hắn nương theo cái ôm của cô mà kéo cô vào chặt hơn.

"Lại gặp ác mộng à?" Bắc Vũ Tịch trên đỉnh đầu cô nói.

Âu Nhược gật đầu. Còn rất đáng sợ!

Bắc Vũ Tịch tì cằm lên đỉnh đầu Âu Nhược, kéo chăn đắp lên trên người cô cẩn thận, giống như gói kín cô lại, thay vì che kín hắn, Bắc Vũ Tịch chỉ kéo chăn che hơn một nữa thân, để Âu Nhược trong lòng thoải mái, nếu muốn che người hắn hoàn toàn thì sẽ che kín luôn cả Âu Nhược.

"Buổi chiều. Lục Phàm nói gì với em?" Bắc Vũ Tịch hỏi.

Âu Nhược mở choàng mắt, cố gắng suy nghĩ lại xem thanh âm ban nảy của Bắc Vũ Tịch có bao nhiêu ý tứ.

Xem xét cẩn thận, thấy đó chỉ là câu hỏi bình thường, không nóng giận, không lạnh lùng.

Âu Nhược lắc đầu: "Không có gì. Bảo em phải uống thuốc đúng giờ. Còn bảo em, chăm sóc cho ngài cẩn thận."

"Thế thôi à?"

Âu Nhược không biết Bắc Vũ Tịch đã nghe thấy cái gì, câu trước câu sau đều không mang theo cảm xúc nào khiến cô cũng hơi thấp thỏm.

Âu Nhược lại là người 'có tật giật mình' cho nên không tránh khỏi suy tưởng. Một lúc lâu cô gật đầu: "Chỉ có vậy thôi."

Bắc Vũ Tịch hờ hững nói: "Cậu ta rảnh rỗi thật."

Âu Nhược hít sâu một hơi, thở ra cũng thấy hơi thở mình run run. Cầu mong Bắc Vũ Tịch không nhận ra.

"Tiên sinh!" Âu Nhược gọi.

Bắc Vũ Tịch khẽ "ừm". Thanh âm nhỏ nhưng không có cảm giác gì là đã ngủ. Ban nảy cũng vậy, Âu Nhược vừa gọi hắn liền trả lời cô.

"Có việc gì trong đời khiến ngài hối hận không?" Âu Nhược hỏi.

Bắc Vũ Tịch nghe vậy thì mở mắt, kéo Âu Nhược ra một chút rồi đưa mắt nhìn cô: "Em hối hận?"

Âu Nhược sợ hắn hiểu lầm liền vội vã lắc đầu: "Không có, không có. Chỉ muốn biết ngài có hối hận không thôi."

"Đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Ngủ đi!" Bắc Vũ Tịch xoa đầu cô.

Âu Nhược không hỏi thêm nữa. Dù có hỏi thì Bắc Vũ Tịch cũng không nói.

Thứ hắn hối hận...?

Cả đời chỉ có hai việc.

Việc thứ nhất, là đánh mất cô.

Việc thứ hai, là đánh mất cô.

Mà hai việc này, đến sau này hắn mới biết! Đánh mất là bỏ lỡ. Mà đã bỏ lỡ liền không có cách nào lấy lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK