Âu Nhược không muốn về, cô muốn ở lại với Ngụy Nương, sau đó lại tiếp tục cãi nhau với Bắc Vũ Tịch một trận không rõ là ai chiến thắng.
Kết quả Âu Nhược ở lại tứ hợp viện, Bắc Vũ Tịch về lại New York ngay trong đêm.
Âu Nhược cũng định sẽ về cùng hắn, nhưng cô cứ nghĩ đến phải đối diện với hắn trong căn phòng ở Bắc Gia, luôn luôn là hắn đi đâu cô cũng phải theo đó, nghĩ đến lại khó chịu.
Lục Phàm căn dặn cô uống ít trà sen một chút, bởi vì nó có thể thư giản tâm tình đang khó chịu của cô, ngược lại sẽ khiến cô ngày một ngủ lâu hơn dự định. Nhưng anh ta căn dặn qua loa, cuối cùng cũng chẳng nói rõ lý do liền rời đi.
Âu Nhược không cùng ra sân bay, cô giúp Ngụy Nương dọn dẹp nhà cửa, lúc Bắc Vũ Tịch đi cô cũng chẳng nói gì, chỉ giúp hắn thay bộ đồ vest mới, giúp hắn cài cúc áo.
Bắc Vũ Tịch đưa cho cô một bộ liên lạc cho Bắc Gia, nó là đồ công nghệ của Bắc Gia vừa mới cải tiến sau lần đi đảo núi lửa. Ivan đã gửi đến ngay trong ngày hôm qua.
"Nếu cảm thấy dễ chịu rồi thì hãy trở về Bắc Gia. Tôi chờ em ở nhà!"
Bắc Vũ Tịch nói xong câu đó thì kéo cô ôm vào lòng, hắn có chút không đành lòng, lúc chuẩn bị lên xe còn hôn nhẹ lên trán của Âu Nhược. Trước sự chứng kiến của mọi người, hắn không hề giữ lại chút hình tượng lão đại nào, chỉ giống như một người chồng sắp xa vợ, Âu Nhược bấy giờ rất ngoan liền vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Sau khi vào nhà, Ngụy Nương nhìn Âu Nhược mỉm cười: "Con lo lắng cho nó như vậy, sao không cùng về?"
Âu Nhược lắc đầu: "Con sẽ hại anh ấy!"
Ngụy Nương không hiểu ý của Âu Nhược.
Cô nói tiếp: "Mẹ cũng biết Thiên Quan. Hắn đã một lần muốn giết Vũ Tịch, nếu không phải vì con anh ấy sẽ không phải chịu một viên đạn. Mẹ cũng biết, Vũ Tịch mua con từ bọn buông người, nhưng mà anh ấy không che giấu thân phận của mình... Bọn người trong hắc đạo, chỉ hận không thể đem anh ấy ra giết chết. Bọn họ biết con là điểm yếu của anh. Nếu lần này con về cùng, chắc chắn sẽ gây áp lực cho anh ấy...!"
Ngụy Nương không ngờ lý do của Âu Nhược chính là như vậy, bà cứ nghĩ cô vẫn là một cô bé, bị lừa dối liền khóc thét kêu trách, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại có cái nhìn hoàn cảnh sâu sắc như vậy.
Lúc trước cũng vì Bắc Vũ Tịch mà Ngụy Nương đã ra một quyết định sai lầm, dẫn đến ngày hôm nay chính là như thế này. Bắc Gia quả thật là nợ Âu Nhược rất nhiều, chỉ cần Bắc Vũ Tịch giải quyết xong mọi thứ ở đó, mọi việc xong xuôi liền có thể nói cho Âu Nhược sự thật về quá khứ.
Âu Nhược đã quên đoạn ký ức lúc bốn tuổi trở về trước, nó chỉ hiện diện trong giấc mơ của cô, chẳng có lấy một chút ấn tượng rõ ràng nào, chỉ có một sự ảo mộng vừa rõ vừa không, khiến Âu Nhược rất áp lực.
Ăn tối xong, Âu Nhược không để ai khác rửa bát liền tự mình rửa bát rồi dọn dẹp. Giúp Ngụy Nương đem mấy mâm thuốc khô ngoài sân vào nhà củi, rồi lại giúp bà pha một bình trà sen mang ra vườn sen bà vẫn thường ngồi.
Âu Nhược sau đó lại vào bếp, Ngụy Nương bảo cô ngồi xuống một lúc nhưng Âu Nhược vẫn không đồng ý, cô nói vài câu rồi rời đi.
Nhìn bóng dáng cô độc đó của Âu Nhược bà lại có thể nhìn ra đâu đó bản thân mình lúc trước, bởi vì một chút yếu lòng mà bà đã buông tay người đó. Âu Nhược bây giờ giống như cái đêm mà bà để chồng ra đi, bà cố gắng tìm việc để làm để có thể xoa dịu sự cô đơn.
Chẳng có cách nào khác cả! Tình yêu chính là như vậy, lúc ngọt ngào chẳng ai nghĩ đến sự đau đớn, một khi rơi vào đau đớn liền không dám đón nhận.
Tình yêu sau khi trải qua khó khăn mới có thể đơm hoa kết trái.
Đêm đen hôm nay đã bắt đầu có chút lạnh, trời bắt đầu vào thu nên có lẽ sẽ còn lạnh hơn bây giờ rất nhiều.
Âu Nhược sau khi tắm nước nóng thì thay một chiếc váy ngủ dày màu trắng, bên trong chính là áo sơ mi mà Bắc Vũ Tịch bỏ lại. Cô đã giặc sạch rồi phơi khô cho hắn, nhưng hắn nói quần áo ở Bắc Gia không thiếu nên không mang theo, Âu Nhược ở đây chẳng có lấy một chiếc áo tử tế nên đành mặc đồ của hắn.
Chiếc áo sơ mi vừa rộng vừa lớn của hắn dài đến đầu gối Âu Nhược, cô mặc vào, chẳng có chỗ nào có thể lộ ra, nhưng trông cô như vậy rất đáng yêu, rất quyến rũ, tiếc là Bắc Vũ Tịch đã không còn ở đây để ngắm nhìn vẻ đẹp này.
Âu Nhược trèo lên giường, kéo chiếc chăn dày vẫn còn lưu lại chút mùi hương trêи người Bắc Vũ Tịch mà rút vào, cô giống như một kẻ nghèo hèn tìm kiếm một chút hơi ấm trong đêm đông, nhưng tạo hóa chính là phũ phàng như vậy, lúc có không trân trọng thì lúc mất đi cũng đừng hối tiếc. Lựa chọn của bản thân mà còn không tin tưởng được, thì còn dám tin tưởng ai!
Cả căn phòng chỉ còn duy nhất một mình Âu Nhược, nó khiến cô trống trải, ʍôиɠ lung bất định.
Tại sao cô lại yêu Bắc Vũ Tịch? Âu Nhược cũng không rõ, chỉ biết là khi hắn lạnh nhạt bế cô trêи tay mà rời khỏi buổi đấu giá người sống đó, Âu Nhược đã rất mừng. Sau đó được mang về Bắc Gia, sống dưới trướng Bắc Vũ Tịch, nhận ân huệ, nhận thương yêu, nhận sự dạy dỗ của loài sói xám.
Hắn giống như người sinh cô ra lần nữa, hắn nuôi dưỡng cô trở thành một thứ hắn xem là "có công dụng". Rồi cứ như vậy, Âu Nhược dần dần cảm thấy, người đàn ông này thật sự không đến nổi nào... Phía sau lớp mặt nạ lạnh lùng độc ác mà bao người thường thấy thì chỉ có Âu Nhược là nhìn ra, hắn có bao nhiêu ấm áp, bao nhiêu kiên nhẫn.
Ngụy Nương, có phải mẹ đã dạy nên kẻ này không! Nếu đã vậy, tại sao mẹ không dạy hắn cách cảm nhận cảm xúc của người khác.
Âu Nhược dường như không biết. Cảm xúc của cô Bắc Vũ Tịch một chút cũng có thể nhìn ra, chỉ có cô là hoàn toàn không biết.
Đột nhiên niềm tin cô dành cho hắn ngày một lớn, như một loại tín ngưỡng, nó luôn luôn hiện hữu trong đầu cô. Rằng Bắc Vũ Tịch là duy nhất, là duy nhất cô phải toàn tâm toàn ý.
Âu Nhược rút càng ngày càng sâu vào hai đầu gối, ôm chặt chiếc chăn trong lòng. Nỗi buồn nặng đến nổi lòng ngực cô cứ như bị tảng đá đè xuống, một bàn tay vô hình đang bóp lấy trái tim cô, dường như chỉ hận không thể bóp cho cô chết ngay.
Nước mắt Âu Nhược theo từng dòng suy nghĩ mà rơi xuống, cô dù cố gắng kiềm chế tiếng nức nở đến đâu thì cũng khó lòng ngăn được.
Tiếng khóc của cô ngày một lớn, đến nổi Âu Nhược theo dòng cảm xúc mà không cảng lại được mình vừa khóc cô vừa gọi: "Bắc Vũ Tịch!"
"Âu Nhược! Xin lỗi con!" Ngụy Nương ở ngoài cửa cũng phải cắn chặt môi để không bị Âu Nhược phát hiện.
Từng tiếng nức nở như từng con dao nhọn đâm xuyên qua tim bà, dù Âu Nhược không phải con ruột của bà, nhưng cô là người phụ nữ trong lòng Bắc Vũ Tịch, con trai bà yêu thương cô như vậy, bà có lý gì lại ghét bỏ cô, trong khi đó... Âu Nhược còn là vì Bắc Gia mà tan nhà nát cửa.
Âu Nhược khóc cả đêm, đến khi mắt cô đau đớn đên nổi nước mắt không thể rơi xuống được nữa.
Cô nằm co người trêи chiếc giường lớn, cô độc một bóng hình nhìn ra cửa sổ. Sao đêm thưa thớt như tâm trạng không ổn định của Âu Nhược.
Ngọn đèn hiu hắt, ánh sáng lập lòe không thể soi được trái tim chìm ngập trong bóng tối cô quạnh.
Khi cơ thể chẳng còn chút sức nào, Âu Nhược mới nhắm mắt đi ngủ.
Ngụy Nương không yên tâm nên đã sang phòng cô mấy lần liền, cho đến khi Âu Nhược một tiếng động cũng không có bà mới trở lại phòng.
Trong ngăn tủ trêи đầu giường, bà lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ nâu, kiểu cách thời xưa nhưng được khắc trạm tinh tế.
Bà lặng lẽ mở chiếc hộp nhìn mấy món đồ vật bên trong một lúc thì đóng lại, cẩn thận cất vào trong tủ y vị trí rồi mới lên giường đi ngủ.
- ----- dãy phân cách dễ thương đã lâu không xuất hiện -------
Bắc Vũ Tịch về đến Bắc Gia cũng là buổi sáng, sau đó hắn trực tiếp vào thư phòng không một chút nghỉ ngơi liền căn dặn Hoa Phong: "Tìm "người đó" lấy thứ chúng ta cần."
Hoa Phong không quảng đường xa lập tức vâng dạ rồi rời khỏi Bắc Gia ngay lập tức.
Dùng xe chuyên dụng xuyên qua hầm kính dưới biển rồi ra ngoài thành phố.
Hoa Phong đi trêи con đường lớn, đến một quán bar trong khu vực sầm uất nhất của New York rồi đỗ xe dưới tầng hầm, bước vào thang máy ấn nút đi lên.
"Người đó" chính là người đã nói với Bắc Vũ Tịch phải đảm bảo mạng sống cho gia đình hắn trước đây, nhất là con gái hắn.
Bắc Vũ Tịch đương nhiên đã đồng ý bảo vệ cẩn thận không để ai biết được. Cho nên bây giờ thứ hắn cần chắc chắn cũng phải có được.
Hoa Phong lên tầng cao nhất của quán bar, đây là quán bar của hắc đạo nên đã được bảo kê bởi một đám người có chức quyền ở bạch đạo.
Làm người đương nhiên là cần ăn, mà kẻ càng giàu thì ăn càng nhiều, cho nên có một số việc chắc chắn là quy tắc của hai giới mà ai cũng biết.
Bạch đạo sẽ bảo đảm duy trì tình trạng của hắc đạo trêи thị trường, cũng như việc giao dịch mỗi ngày của lô hàng này hay lô hàng kia. Ngược lại, hắc đạo sẽ chia sớt một phần lợi nhuận từ đó cho những kẻ đảm bảo ấy.
Ăn chia vừa tròn vừa đủ, cứ như vậy mà hình thành quy tắc vận hành thế giới.
Thang máy cứ như thế đi lên, Hoa Phong cảm thấy có gì đó không ổn liền năng cao cảnh giác lập tức nắm chặt khẩu súng trêи tay.
Cửa tháng máy vừa mở, đúng như dự đoán, bên ngoài cả một đám người chẳng biết từ đâu xông vào chĩa súng vào Hoa Phong, còn chưa nói gì đã nổ súng.
Bởi thâm thủ nhanh nhẹn, lại có ý cảnh giác ngay từ đầu, Hoa Phong rất nhanh đã khom người xuống, lập tức rút súng trong tay bắn hai viên vào chân hai kẻ phía trước, rồi nhanh như chớp, cậu mượn thế trược một đường ra khỏi thang máy.
Trêи dưới có hơn chục người, Hoa Phong né trái né phải, bắn thêm hai viêm vào trước ngực của hai kẻ nữa. Sau đó tung hai cước vào bụng bọn chúng.
Chuyện gì cũng có được có mất, với loại tép riu này Hoa Phong dư sức xử lý. Thấy hai kẻ đang chĩa súng vào mình ở hai phía.
Cậu soạt chân một cái, lập tức tay kia cầm lấy cây súng rơi trêи sàn, hai tay mở một đường theo hai hướng một góc 180 độ liên tục nổ hai phát súng cùng một lúc.
Đám người cứ như vậy, xả đạn một cạch điên cuồng vào Hoa Phong. Cậu ta lăn người tránh né, đến khi nghe thấy những tiếng "tạch tạch" ở nhiều phía.
Cậu nhếch mép cười một cái rồi từ trong một góc bước ra, khóe môi rách một mảng cùng với một bên má đã bị trầy xước lúc lăn qua.
"Hết đạn rồi à?" Hoa Phong cười tươi, nét khí khái hiện rõ trêи con người cậu.
"Vậy đến tôi nhé?"
Lời còn chưa nói xong, Hoa Phong đã tung một cú vào mặt tên gần đó khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tay xuyên qua háng hắn nổ một phát súng, làm một tên định chạy đến một viên xuyên mi tâm máu tươi chảy ra từ khóe miệng rồi đỗ vật xuống đất.
Hoa Phong "hừ" lạnh một tiếng, nụ cười trêи môi ngày một khác thường, giống như là ác quỷ gặp phải máu tươi thì vô cùng thèm khác.
Hoa Phong nắm lấy đầu hai kẻ xông đến, đập mạnh vào nhau khiến chúng la lên rồi gạt sang một bên.
Cứ như vậy từng tiếng "bịch, bịch" rồi từng người ngã xuống, cùng những cú đánh như trời giáng, khiến bọn chúng đau đớn mà kêu lên.
Sau khi máu tươi dính vào người Hoa Phong, mồ hôi cũng làm ướt mái tóc ngắn của cậu.
Sau khi đánh đấm xong, Hoa Phong dường như lại rất hưng phấn, dù có kẻ chết có kẻ bị thương cũng không làm hắn hoảng sợ hay thương cảm. Đây chính là sự dạy dỗ của Bắc Vũ Tịch, chính là môi trường mà những con người ở Bắc Gia trải qua.
Hoa Phong nắm lấy cổ áo của một tên đang thoi thóp nằm lăn trêи sàn vì đau đớn, mặt cậu lạnh như tiền, âm thanh cũng sắt bén như dao: "Về nói lại với lão đại các người! Đừng có dùng mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa đi đánh nhau. Kết quả sẽ rất thê thảm."
Cậu đứng dậy chỉnh lại quần áo bẩn của mình ngay ngắn, liếc tên đó một cái rồi nói: "Muốn chết sớm cũng không cần phải vội như vậy!" nói xong câu đó Hoa Phong liền giậm chân bước đi.
Lúc này cậu như chẳng thèm quan tâm là ai làm việc này, bởi vì cậu biết rõ rồi, kẻ đứng sau đang nở nụ cười chăm biếm đó?
Cứ như vậy đi thẳng theo hướng của căn phòng mình muốn đến, bỏ mặc bọn người đó ở lại phía sau lưng.
Đây chính là kết quả của kể chống đối Bắc Gia.