Hắn tình cảm trao cho cô Bắc Gia, mong muốn cô ở bên cạnh hắn. Không có lời yêu, không có câu hứa. Nhưng sự thừa nhận của hắn và sự chấp nhận của Âu Nhược, đó chính là câu nói "yêu" đáng giá nhất, cao quý nhất mà bất kì ai cũng chưa chắc mình làm được.
Giúp Âu Nhược kéo khóa chiếc váy, Bắc Vũ Tịch đứng đó ngắm nhìn cô. Chiếc váy này là Kỳ Thừa Doanh đưa đến, nói là chuẩn bị riêng cho Âu Nhược, thật ra có người làm sẽ giúp cô thay, nhưng Bắc Vũ Tịch một mực không đồng ý liền đuổi đi.
Váy kết hợp hai màu xanh trắng, một nữa xanh, đi với một nữa trắng là kiểu thiết kế dành cho phụ nữ trưởng thành. Cổ áo chữ V, ở thắc lưng lại có một sợi dây cột eo, tay áo dài đến khủy tay cắt từ bả vai cắt xuống chia làm hai nữa. Dáng váy xuông, chân váy tua rua đúng loại Âu Nhược thích.
Âu Nhược không mất đi dáng vẻ ngây thơ mà còn thêm phong thái của một cô gái trưởng thành. Chính chắn nhưng không thô kệch.
"Vũ Tịch! Anh đừng nhìn em như vậy, sẽ ngượng lắm." Âu Nhược kháng nghị.
Bắc Vũ Tịch kéo cô ôm vào lòng, tay năng cằm Âu Nhược, chân thành khen ngợi: "Sự xinh đẹp của em sẽ làm đàn ông để ý."
Bây giờ, hắn thật sự khó chịu. Lúc trước Âu Nhược dù có xinh đẹp hắn cũng không khen cô một câu, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần Âu Nhược xinh đẹp hắn liền không ngại ngợi khen.
Hắn biết với cô, hắn có ham muốn chiếm giữ bao nhiêu, nhưng điều đó lại khiến hắn nhận ra. Hắn với cô có cảm giác thế nào, cũng không khác đám đàn ông bên ngoài kia sẽ có cảm giác thế nào. Với hắn, cô là kim cương nhưng với những tên ngoài kia, với ý nghĩ không an phận đó...
Càng nghĩ hắn càng khó chịu, chỉ muốn nhốt cô lại, chỉ duy nhất một mình hắn chiếm hữu sự xinh đẹp và dịu dàng đến ngọt ngào này của Âu Nhược.
Lúc Bắc Vũ Tịch đang định chiếm giữ môi Âu Nhược thì bên ngoài ai đó mạnh bạo đập đập cửa.
Âu Nhược giật mình đẩy Bắc Vũ Tịch ra, nhưng hắn mạnh mẽ ôm cô nhất quyết không buông.
Bên ngoài một giọng nói non nớt vang lên: "Chị xinh đẹp! Vũ Vũ muốn ôm ôm!"
Âu Nhược nhìn Bắc Vũ Tịch kêu lên một tiếng: "Quân Vũ!"
Bắc Vũ Tịch nhíu mày tỏ ý không vui, Âu Nhược gỡ tay hắn đi ra mở cửa.
Bé Quân Vũ đứng ở cửa, được bảo mẫu mặc cho bộ quần áo mới, đẹp trai ngời ngời, tóc còn vuốt ngược lên giống Quân Lăng.
Âu Nhược cuối người bế thằng bé lên người, Quân Vũ vùi mặt vào ngực cô ngọ nguậy.
Bắc Vũ Tịch nhìn cảnh này mặt liền đen lại, đầu bóc khỏi phừng phừng, xung quang còn tỏa ra một sự lạnh lẽo chết người.
Quân Vũ trong lòng Âu Nhược ngẩng mặt lên, mếu máo: "Chị xinh đẹp! Baba không cho em ôm ôm mẹ!"
Cái miệng thằng bé vừa nhỏ vừa căng mộng sữa non, chúm chím nói oan ức với Âu Nhược.
Sáng nay gặp Âu Nhược xuống ăn sáng cùng, nó rất thích thú liền lao đến ngồi bên cạnh cô. Kỳ Thừa Doanh sợ Âu Nhược chưa từng trông trẻ sẽ bị thằng bé quậy loạn. Nhưng Âu Nhược lại thấy rất vui, thằng bé lần đầu tiên gặp Âu Nhược nhưng lại ngoan ngoãn ngồi trêи ghế ăn của mình mà ăn, cực kì nghe lời Âu Nhược.
Kỳ Thừa Doanh cùng Quân Lăng bị thằng bé làm một phen giật mình.
Sau đó thằng bé đòi mẹ, Quân Lăng liền không cho. Bây giờ liền chạy đến kiện cáo.
Bắc Vũ Tịch đi đến, Quân Vũ nghiêng đầu trái phải nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.
Thằng bé bụ bẫm, trỏ ngón tay ngắn củn như củ sen vào Bắc Vũ Tịch, miệng nhỏ chúm chím nói: "Chú ơi! Ôm ôm!"
Bắc Vũ Tịch dù không muốn bế cũng đưa tay ra bế, hắn không thể để Âu Nhược bị thằng bé dễ thương này lừa mất.
Thằng bé vùi đầu vào ngực Bắc Vũ Tịch, ngẩng đầu trách móc: "Chú ơi! Ngực chú không mềm mại. Nhưng mà..." thằng bé nhe răng ra cười: "... Chú thơm!"
Lợi dụng người ta rồi khen cho có. Đúng là biết tán tỉnh con gái nhà lành, còn định cướp ngưởi phụ nữ của Bắc Vũ Tịch kia đấy!
Nhìn cái vẻ mặt của Âu Nhược đi, thằng bé vừa xuất hiện cô liền không coi hắn tồn tại. Hắn làm sao có thể thua thiệt như vậy.
"Bắc Vũ Tịch! Anh bế được không? Hay là đưa em!" Âu Nhược sợ Bắc Vũ Tịch lần đầu bế em bé nên đưa tay muốn đoạt lại.
Bắc Vũ Tịch sẽ không cái để cái tiểu củ sen này cho Âu Nhược, hắn bế thằng bé ra ngoài: "Em nhanh xuống." nói xong thì đi mất.
Âu Nhược chỉ còn đeo bông tai là có thể cùng xuống, vậy mà hắn cũng không chờ cô.
Bế Quân Vũ trêи tay, Bắc Vũ Tịch nhìn thằng bé, đanh mặt: "Mau về với baba đi."
Quân Vũ lắc đầu: "Không! Vũ Vũ muốn chị xinh đẹp."
Bắc Vũ Tịch hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Quân Vũ cười thích thú: "Thơm! Chị xinh đẹp rất thơm!"
Khốn kiếp! Phụ nữ của hắn mà nó cũng có thể lợi dụng. Cái tên tiểu tử đáng chết này, Quân Lăng là một con cáo lại sinh ra một tiểu hồ ly.
"Ngươi bám theo cô ấy, mẹ ngươi sẽ khóc lóc cho xem." Bắc Vũ Tịch dụ dỗ thằng bé bằng mẹ nó.
Chắc chắn nó sẽ muốn mẹ nó mà chạy về với Kỳ Thừa Doanh.
Quân Vũ lắc đầu: "Không đâu ạ! Baba nói mẹ là người phụ nữ của baba. Bảo Vũ Vũ đi tìm người phụ nữ của mình đi."
Cái tên khốn kiếp đó bị bệnh à! Sao có thể dạy trẻ con như vậy. Dạy trẻ con như vậy chẳng khác nào phá nát tình cảm mẹ con của người ta.
Lại còn là "tìm người phụ nữ của mình". Vậy nó đến tìm Âu Nhược chẳng khác nào... Nói Âu Nhược là người phụ nữ của nó.
Đáng chết! Bắc Vũ Tịch bỏ thằng bé xuống đất. Đứng ở trêи cao nhìn nó đầy tức giận, hắn mắng: "Cô ấy là người phụ nữ của ta. Ngươi đi tìm người khác đi."
Còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "của ta". Âu Nhược đi phía sau nhìn thấy cảnh này thật không biết là nên cười hay nên khóc.
Quân Vũ không sợ Bắc Vũ Tịch, còn đứng đó ngẩng cao cái cổ củ sen lên nhìn hắn, đối diện ánh mắt lạnh lùng sắt bén của Bắc Vũ Tịch là ánh mắt kiên định của Quân Vũ.
Miệng thằng bé hé mở: "Không tin!" nói xong thằng bé xoay ʍôиɠ lại phía Bắc Vũ Tịch, khoanh hai tay trước ngực tỏ ra tức giận.
Thằng bé liếc nhìn Bắc Vũ Tịch, bực bội nói: "Baba nói mama là của ông ấy bởi vì ông ấy có nhẫn kết hôn. Hai người họ mới là một đôi..." thằng bé xoay lại nhìn Bắc Vũ Tịch, khiêu khích nói: "Chú có gì chứng minh chị xinh đẹp là của chú?"
Khốn kiếp, thật sự là một tên hồ ly con lại dám đứng đây đấu võ mồm với lão đại hắc đạo.
Quân Lăng khốn kiếp! Ngươi dạy con cái kiểu trâu bò gì vậy hả!
Bắc Vũ Tịch nghiến răng nghiến lợi, nhịn xuống sự tức giận vì thấy nó chỉ là một đứa bé ba tuổi, là người lớn hắn không được chấp nhặt.
Nếu là tên đàn ông khác dám nói như vậy trước mặt hắn, Bắc Vũ Tịch đã san bằng bình địa cái chỗ này lâu rồi. Chẳng có ở đây phí nước bọt với nó.
Thấy Bắc Vũ Tịch nộ khí xung thiên, Âu Nhược vắt chân chạy đến, bế Quân Vũ vào lòng.
"Đừng giận! Thằng bé chỉ nói những gì nó cho là đúng thôi mà!" Âu Nhược giải vây cho cậu nhóc xinh đẹp.
Quân Vũ vùi mặt vào khe ngực Âu Nhược, giả bộ nức nở.
Khốn kiếp! Còn ngang nhiên chiếm đoạt người phụ nữ của hắn trước mặt hắn.
Lúc xuống nhà, Kỳ Thừa Doanh cùng Quân Vũ và hai vị lão đại bên cạnh còn có hai phu nhân bị làm cho kinh ngạc dở khóc dở cười.
Quân Lăng nhìn một màng Bắc Vũ Tịch đi phía sau mặt đen như đít nồi, trán nổi mấy vạch đen cùng cảm giác kiềm chế cơn tức giận. Âu Nhược đi phía trước, bế Quân Vũ trong lòng.
Chính là cái cảm giác hắn hiểu rõ nhất, địa vị trong nhà từ sau khi sinh Quân Vũ chính là nó số một trong lòng Kỳ Thừa Doanh, sau đó đến gia đình Kỳ Thừa Doanh, lần đầu tiên trong đời Quân Lăng rớt xuống hạng thứ tư. Bởi vì Kỳ Thừa Doanh tiếp đó là yêu chính cô ấy, rồi mới đến yêu Quân Lăng...
Bắc Vũ Tịch kéo ghế ngồi xuống, Lục Phàm nhìn thấy hắn tỏa ra một sự lạnh lùng đến đáng sợ thì không tiện nói gì.
Đáng... Đáng sợ thật... Mấy cậu thuộc hạ của các lão đại cũng bị cái khí thế của Bắc Vũ Tịch làm cho lạnh sóng lưng. Nhưng vốn là dân sát thủ nên họ rất trầm tĩnh, cũng không có biểu cảm nào trêи mặt.
Kỳ Thừa Doanh đi đến bế Quân Vũ, khi nó ngồi vào lòng cô, an toàn rời khỏi cái sát khí đang dâng cao trêи đỉnh đầu Bắc Vũ Tịch. Kỳ Thừa Doanh mới yên tâm, thật sự sợ hắn sẽ không kiềm chế được mà đá văng con cô ra khỏi Âu Nhược.
***
Bọn họ chuẩn bị xe đưa nhau đi dạo, các vị lão đại ở đây cũng có thể thư giản. Vả lại, thời gian tới hắc đạo tiến hành một hội nghị thường niên, trêи bàn họp chắc chắn sẽ có những câu bất đồng.
Nghe nói chủ trì năm nay là Tô Gia, Tô Âu thì hành sự khó lường. Việc gì sau này cũng phải cẩn thận.
Sau khi về, Bắc Vũ Tịch phải đi đến mỏ kim cương một chuyến. Lại phải xúc tiến đơn hàng đạn dược đi Vân Nam. Rồi tìm "người đó" nói chuyện.
Kỳ Thừa Doanh đưa mấy chị em phụ nữ đi mua sắp thì Quân Lăng đưa các lão đại đi uống rượu.
Sau đó đi ngắm cảnh, dạo biển, vui chơi đến mệt thì Quân Lăng nói muốn đưa mọi người đi xem cưỡi ngựa.
Cuối cùng là bọn họ hóa người bình thường đăng ký thi đua ngựa...
Quân Lăng chọn một con ngựa lông đen có một sọc lông trắng ngang mắt, nhìn giống một vết cắt ngang tàn.
Kỳ Nhất Phong chọn một con ngựa lông đen, nhưng lông dưới bốn chân lại trắng.
Bạch Nhiên Hạo chọn một con ngựa đen, trêи tai có đeo một chiếc bông tai nhìn rất dân chơi.
Bắc Vũ Tịch chọn một con ngựa đen, bình thường không có điểm nổi bật nào. Chính là nhận xét của Âu Nhược.
Bọ họ thay quần áo cưỡi ngựa. Mỗi người một màu. Lần này Quân Lăng màu đỏ, Kỳ Nhật Phong màu đen, Bạch Nhiên Hạo màu xanh. Bắc Vũ Tịch màu trắng.
Lần đâu tiên Âu Nhược nhìn thấy hắn mặc đồ sáng màu. Trông rất thanh lịch, lại rất sang trọng.
Bốn người đàn ông vừa xuất hiện đã khiến đám đông reo hò. Bọn họ không phải lần đầu tiên đấu đá nhau để giành thứ nhất thế này, đây vốn là chuyện rất thường tình.
Khi tất cả đã vào hàng ngũ, những con ngựa cũng kêu lên những tiếng "hí...hí..." vang vọng, chúng thở "khì... Khì..."
Rồi khi người chủ trì bắn một phát súng giả lên trời, bốn người đàn ông liền thúc mạnh vào bụng ngựa khiến nó lao đi.
Những chiếc móng cứng cáp giẫm trêи sân cỏ để lại những dấu vết tỏ rõ sức mạnh và cái nhanh của chúng.
Trong tiếng reo hò chúng như đang khẳng định mình, đang phô ra khả năng của chúng.
Còn bốn người đàn ông cưỡi trêи con ngựa như những dũng sĩ mà thượng đế ban xuống để cứu giúp nhân loại.
Roi da dù quật vào người đau điếng thì những con ngựa vẫn tung ra những cú phóng ngoạn mục.
Đến đường cua đầu tiên, con ngựa của Quân Lăng đã ở phía sau Bắc Vũ Tịch. Người dẫn đầu là Kỳ Nhất Phong lão đại.
Phía trêи này ai cũng không rời mắt khỏi người đàn ông của mình, Quân Vũ mừng rỡ vì đám người đang reo hò liền hòa theo: "Cố lên! Cậu lão đại cố lên!"
Thằng bé này trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay, ban nảy bố nó đứng đầy nó liền kêu lên: "Bố ơi, cố lên!"
Đến khi Bắc Vũ Tịch lên trước Quân Lăng, nó liền xoay đến Bắc Vũ Tịch. Bây giờ là đến cậu nó, Kỳ Nhất Phong.
Âu Nhược bật cười xoa đầu thằng bé, dáng vẻ hí hửng của nó làm Âu Nhược cảm thấy một nguồn năng lượng tích cực tỏa ra.
Kỳ Thừa Doanh nhìn Âu Nhược, nàng mỉm cười: "Em rất thích trẻ con!"
Âu Nhược gật đầu: "Trông xinh xắn lắm ạ! Lại có cảm giác vô ưu vô lo, hồn nhiên mà vui vẻ."
Kỳ Thừa Doanh nắm lấy tay Âu Nhược, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Rồi sẽ có thôi!"
Âu Nhược ngượng ngùng đỏ mặt, gật nhẹ đầu như đồng ý.
Sáng nay lúc Âu Nhược bế Quân Vũ, Kỳ Thừa Doanh đã tình cờ thấy viên kim cương trong truyền thuyết của Bắc Gia đeo trêи ngón tay cái của Âu Nhược. Cái này là lời hứa trăm năm mà Bắc Vũ Tịch trao cho Âu Nhược, chuyện con cái chắc chắn cũng không lâu nữa.
Có lẽ Âu Nhược không hề biết, con cái đối với cô mà nói... Cô càng mong chờ, nó càng không hiện hcâu