- ---------- ta dãy phân cách dễ thương -----
- ---------------- dài như này nè! ---------------
Khuôn mặt nhỏ của Âu Nhược cực kì thẹn thùng, như cô bé mười mấy tuổi đầu mới được nếm quả ngọt, còn đỏ hồng như quả cà chua chín. Đôi môi lại cực kỳ ấn tượng, nó như quả anh đào chín muồi đỏ mọng đầy nước, bởi vì sưng tấy mà cực quyến rũ.
Bắc Vũ Tịch tâm tình rất tốt, chẳng hiểu là vì Âu Nhược hay vì nụ hôn kia, hay lại vì câu nói trước đó của Âu Nhược.
Nhưng cư nhiên không cần nghĩ, nguyên nhân đều bắt nguồn từ Âu Nhược!
Âu Nhược cũng nhận ra sự trầm tĩnh lạnh lùng đó có vài phần vui vẻ, cô không an phận lại giở trò.
"Tiên sinh!" giọng cô nũng nịu.
Bắc Vũ Tịch nhìn cô, cái câu 'to gan lớn mật' dùng với Âu Nhược bây giờ thật thích hợp.
Hắn lại nhẫn nại "Ừm" một tiếng.
Hình như với cô, hắn đã đem nhẫn nại ra hết cả rồi!
Âu Nhược vui vẻ cười hì hì: "Tiên sinh! Tôi đói!"
Bắc Vũ Tịch nghe cô nói xong, lạnh lùng đẩy cô sang một bên rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Dù hắn có chút quan tâm tới cô nhưng không thể không nói đến hành động của hắn, không thể xem đó dịu dàng được!
Ngoại trừ việc khi đối xử với cô hắn phải dùng ít sức lực, hắn ngoài ra luôn mạnh bạo, là loại người không hề biết dịu dàng!
Âu Nhược bị đẩy ngã xuống giường, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi vô cùng đắc ý mà bật cười.
Cô to gan, thật sự quá to gan rồi!
Càng nghĩ Âu Nhược lại càng không kiềm chế được mà ngượng ngùng, cô kéo chăn vùi đầu vào đấy cười ha hả.
Đến giờ mà lòng ngực cô vẫn còn ấm áp, vẫn còn nóng hổi như vừa được nấu chín. Môi cô chính là vẫn còn vương vấn cái độ ấm từ lúc môi hắn rời khỏi.
Âu Nhược khẽ liếm nhẹ môi mình, cô xấu hổ rút người trong chăn. Trên môi vẫn còn chút ngọt ngào của hắn...
Bắc Vũ Tịch đi đến đầu cầu thang đã nhìn thấy Hoa Phong bước ra từ thang máy cách đó không xa.
Cậu ta cả người đều quần áo đen tuyền.
Do tác phong nhanh nhẹn và tính chất công việc nên đồ vận trên người Hoa Phong và Hoa Vũ luôn luôn chọn loại dễ dàng hoạt động, thoải mái làm việc.
Mặc dù là ở Bắc Gia nhưng trên người luôn luôn mang theo hai khẩu súng ngắn ở thắc lưng.
Không phải không an tâm mà đó là thói quen, còn lão đại... Hắn chính là người cho phép thuộc hạ mang theo súng bên người dạo quanh Bắc Gia!
Hoa Phong nhìn thấy lão đại đang đi xuống cầu thang thì nhanh chân đi đến, theo thói quen thường bước đi phía sau bên trái.
"Lão đại! Lô hàng mới gửi đi rồi, Tịnh Cao lần này sẽ đích thân đi lấy." Cậu ta nói.
Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Tô Âu thế nào?"
Hoa Phong nhìn thẳng, tiếp bước theo chân Bắc Vũ Tịch, trả lời: "Không có động tĩnh gì mới. Ban nảy bên phía mỏ kim cương báo có người đột nhập, đã bắt được, chỉ chờ ngài xử lý."
"Các chú lo liệu rồi làm đi." Bắc Vũ Tịch chẳng mảy may để ý.
Nam Phi là khu vực của kim cương, nhiều mỏ như vậy lại rơi trúng chỗ Bắc Gia, cái này dùng đầu gối cũng có thể đoán là ai. Vốn dĩ mấy việc này, ít nhiều cũng là cơm bửa, Bắc Vũ Tịch không cần để tâm, Hoa Phong vẫn sẽ giải quyết êm đẹp.
"Lão đại! Âu Nhược tỉnh rồi ạ?" Hoa Phong hỏi mà lòng cứ thấp thỏm lo sợ.
Bắc Vũ Tịch bình thản như không, Hoa Phong thật sự cảm thấy mình có thần may mắn phù trợ.
Bình thường nếu không phải công việc, tán gẫu cũng phải thật kín kẽ, nay Âu Nhược bị thương chuyện này dù gì cũng không liên quan đến cậu. Lão đại không thích người lo chuyện bao đồng, thật muốn quan tâm Âu Nhược cũng phải dò xét cẩn thận.
Bắc Vũ Tịch xuống cầu thang liền đi thẳng vào nhà bếp.
Hoa Phong tưởng lão đại sẽ không trả lời mình, ai ngờ lão đại lại cực kì dễ chịu nói: "Hai tháng tới, trong khả năng làm việc không cần hỏi ý."
"Lão đại, người muốn đi xa?" Hoa Phong nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Ngày mai xuất phát."
"Có cần tôi..." Hoa Phong định nói có cần cậu ta và Hoa Vũ theo hay không thì Bắc Vũ Tịch đã phất tay tỏ ý không cần.
Hoa Phong gật đầu: "Dạ! Lão đại!"
Bên phía Âu Nhược trên phòng, cô vẫn đang chìm trong nụ hôn ban nảy mà không biết bản thân sắp phải đối diện với sự chết chóc khó lường.
Khi Bắc Vũ Tịch đi vào phòng, phía sau còn có Hoa Phong đang bê một cái khay đi vào. Trên đó có một chén cháo tổ yến.
Âu Nhược bị trúng độc nên sợ, lúc Hoa Phong đưa chén cháo cho cô. Âu Nhược có hơi do dự.
Bắc Vũ Tịch đương nhiên nhìn ra nét nghi ngờ trên mặt cô, ánh mắt hắn lạnh lẽo lướt qua cô rồi vừa thờ ơ vừa lạnh nhạt nói: "Không chết đâu."
Hoa Phong gật đầu phụ họa, Âu Nhược nhận lấy chén cháo, cô không tin phải kiểm tra một chút. Đưa chén cháo lên mũi ngửi một lúc, xác định không có mùi lạ thì liền ăn.
Thật ra cô chỉ là 'chim nhỏ sợ cành cong', sau việc chết đi sống lại đó đối với ăn uống sẽ có ý dè chừng một chút. Mà nói đi cũng phải nói lại, khứu giác cô nhạy cảm như vậy còn không nhận ra Lục Phàm bỏ thuốc thì nói gì đến việc sẽ nhận ra lão đại bỏ thuốc.
Với tác phong của hắn, chỉ cần một viên đạn kết thúc cô, ai đời lại làm cái chuyện bỉ ổi này!
Âu Nhược gật gật đầu đồng tình với suy nghĩ của mình cho nên quyết định ăn.
Đầu bếp ở Bắc Gia tay nghề rất khá, đúng là kẻ nghèo hèn vớ được quan lão gia, một bước thăng thiên.
Âu Nhược chính là kẻ nghèo hèn đó!
Ăn sạch rồi, no nê rồi.
Hoa Phong nay lại sinh ra tính 'thích trò chuyện', thấy lão đại cũng không có ý khó chịu nên ngồi lại.
"Âu Nhược, cô thấy sao hả?" Cậu ta nhìn cô, lo lắng hỏi
Âu Nhược không hiểu: "Thấy sao là thấy sao? Anh nói chén cháo sao? Rất ngon!"
Hoa Phong lắc đầu: "Không phải! Là vết thương của cô!"
Âu Nhược gật đầu liền "À" một tiếng, cô lúc nói còn đặc biệt lớn giọng: "Rất tốt nha! Thấy không, sắc mặt của tôi rất tốt đây!"
"Vậy sao? Còn tưởng cô chết rồi đấy chứ!" Lục Phàm mở cửa đi vào, ban đầu định gõ cửa nhưng mà thấy Âu Nhược vui vẻ như vậy chắc chắn không phải ở riêng với Bắc Vũ Tịch liền tự nhiên như không.
Âu Nhược lườm anh ta, giả bộ tức giận, thái độ cực kì khoa trương: "A..."
Cô đặc biệt kéo dài giọng tỏ ra kinh ngạc, chỉ vào Lục Phàm: "Lang băm thối, đưa thuốc giả muốn hại chết tôi?"
Hoa Phong bật cười, Hoa Vũ đi phía sau Lục Phàm nghe vậy cũng đưa tay che miệng.
Hai người đàn ông bên cạnh Bắc Vũ Tịch thật sự rất điển trai, dù là thấp hơn Bắc Vũ Tịch một cái đầu nhưng phải thừa nhận, lúc trầm mặc bọn họ thật là rất lạnh lùng. Nhưng lúc cười lên, lại cực kì đẹp trai.
Hoa Vũ nhìn thế nào cũng sẽ làm cho mấy cô gái ghen tị, bản thân Âu Nhược vốn xinh đẹp, nhưng với loại gương mặt ma mị của Hoa Vũ lại cực kì khiến cô đố kị. Dù là dầm bao nhiêu gió, nếm bao nhiêu sương thì Hoa Vũ vẫn giữ được làn da đẹp, mềm mại căng mịn, chỉ là da không trắng trẻo nõn nà như Âu Nhược. Còn Hoa Phong chính là kiểu đàn ông cơ bắp, dáng vóc lịch lãm, đúng dân học võ, tướng mạo phi phàm, gương mặt dẫn dụ phụ nữ say đấm.
Nhìn thấy bọn họ vui vẻ cười, trong lòng Âu Nhược dễ chịu hơn nhiều. Cô cứ sợ vì cô mà Bắc Gia kẻ phản bội, người tức giận. Như vậy cô rất khó sống.
Lục Phàm đi đến bên cạnh Âu Nhược, lườm cô bằng ánh mắt hình viên đạn: "Lang băm đây đã cứu cô đấy! Không cảm kích lại nói chuyện thật khó nghe!"
Hoa Vũ vỗ vai Lục Phàm, trêu chọc: "Anh nghĩ anh lừa được ai?"
Âu Nhược bĩu môi, nhướng mắt với Lục Phàm.
Hoa Phong thấy tâm trạng Âu Nhược rất tốt, cậu nhìn sang lão đại đang ngồi ở sofa. Thầm nghĩ, có Âu Nhược ở đây nơi này cũng không giống một cái địa bàn chuyên về đàn ông, với cả, Âu Nhược xuất hiện, tính khí lão đại cũng tốt hơn.
Hoa Vũ nhìn theo ánh mắt Hoa Phong, để Lục Phàm nói chuyện với Âu Nhược.
Cậu đi đến ngồi xuống đối diện lão đại: "Lão đại! Người đó nói hôm nay không thể bàn chuyện!"
Hoa Vũ vừa nói xong, các ngón tay đang đặt trên đùi của Bắc Vũ Tịch đang gõ khẽ từng nhịp cũng dừng lại.
Hoa Phong bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hoa Vũ, gật đầu: "Lão đại! Về cái đó, hình như 'người đó' đặc biệt không nói!"
"Không cần lo." Bắc Vũ Tịch tiếp tục nhịp nhàng bàn tay với các ngón tay trên đùi. Biểu hiện trầm tĩnh lạnh lùng.
Lo ít cũng là lo, lo nhiều cũng là lo. Vấn đề về 'người đó' với Bắc Gia không có đe dọa quá lớn.
Âu Nhược thấy không khí của bọn họ trở nên kì lạ thì nháy mắt nhìn Lục Phàm.
Lục Phàm hiểu ý đi đến, Âu Nhược kéo chăn đang đắp khỏi người, bước xuống giường. Chân trần đi trên đất bước đến chỗ Bắc Vũ Tịch.
Hoa Phong, Hoa Vũ nhìn Âu Nhược vô thức buồn cười, Bắc Vũ Tịch nhìn bọn họ thì lập tức xoay đầu sang vừa vặn nhìn thấy người phụ nữ sau lưng ban nảy đã bước đến, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo, dáng vẻ kì cục khó khăn.
Âu Nhược nhìn thấy mi tâm hắn khẽ nhíu lại, cô cười huề với hắn.
Khó khăn ngồi xuống bên cạnh hắn, cô bất mãn kêu lên: "Hành hạ chết tôi."
Hoa Phong, Hoa Vũ và Lục Phàm trợn tròn mắt nhìn cô. Âu Nhược thấy bị chiếu tướng thì giật mình, có một ánh mắt nhìn cô tỏ ra hơi thở lạnh lẽo.
Chưa có ai dám ở trước mặt Bắc Vũ Tịch mà than thở, hắn vốn là một người không biết mệt mỏi, khi còn bé mồ hôi, máu tươi hòa trộn, sống chết trong gan tất cũng chưa có lấy một lần trách móc.
Bây giờ Âu Nhược lại như một đứa ngốc, còn tự tung tự tác. Bắc Vũ Tịch dù có bao dung cô bao nhiêu thì cũng không thể nhẫn nhịn lâu được.
Âu Nhược ngẩng mặt lên cười hì hì với hắn, cô bất mãn nói: "Tiên sinh! Ngài đừng có như vậy! Tôi là nữ nhi yếu đuối, bị thương phải kêu chứ. Ngài không phải muốn tôi, đau phải nói sao. Tôi nói ngài lại tức giận?"
Bắc Vũ Tịch không thèm để ý đến, lạnh lùng nhìn Lục Phàm: "Còn phải dưỡng thương bao lâu?"
Lục Phàm "a" một tiếng, lắc đầu: "Không cần dưỡng thương! Với loại bệnh này phải vận động nhiều một chút."
Âu Nhược nghe cũng biết là đang nói về mình, Lục Phàm không bao che cho cô còn thêm dầu vào lửa.
Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Vậy được."
Âu Nhược trừng mắt nhìn Bắc Vũ Tịch, đầu kêu gào tự hỏi thế nào là "vậy được?" cơ chứ?
Cô đang bị thương, tên bác sĩ chết tiệt này nói thì hắn liền xem cô là người không có bệnh?
Hoa Phong và Hoa Vũ nhìn biểu cảm của Âu Nhược từ đầu tới cuối chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.
Loại biểu cảm của Âu Nhược, nếu là bọn họ có một chút không an phận như vậy liền đã bị lão đại bóp chết. Âu Nhược thật lợi hại!
Âu Nhược nắm lấy tay Bắc Vũ Tịch: "Tiên sinh! Ngài đừng tin lời anh ta!"
Lục Phàm lườm cô: "Cái gì mà không tin lời tôi? Tôi cứu cô đấy nhé!"
Âu Nhược trừng mắt. Cứu cái khỉ gió ấy! Cô thầm mắng.
Bắc Vũ Tịch bình thản nói: "Từ ngày mai Âu Nhược sẽ phải đi huấn luyện đặc biệt hai tháng."
Hoa Phong, Hoa Vũ cả Lục Phàm cũng kinh ngạc. Âu Nhược cùng họ đồng thanh kêu lên: "Huấn luyện đặc biệt?"
Âu Nhược lí nhí mấy chữ: "Hai tháng?"
Bắc Vũ Tịch nói tiếp: "Việc ở Bắc Gia, Lục Phàm chú cứ quyết định thay tôi. Những người còn lại, cứ như vậy."
Ba người bọn họ đứng dậy, hành lễ kính cẩn cuối đầu "dạ" rồi chuẩn bị rời đi.
Âu Nhược nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thương tâm nhói đau. Ai cũng biết mấy chữ "huấn luyện đặc biệt" kia là có ý gì. Nhưng mà mệnh lệnh của lão đại ban xuống, chỉ còn biết thương thay cho Âu Nhược.
Bọn họ là dân luyện võ từ bé, với chế độ huấn luyện của Bắc Vũ Tịch mà còn chết lên chết xuống, nay Âu Nhược chỉ là một cô gái lại được lão đại cho huấn luyện ở mức 'đặc biệt' thời gian chỉ có 'hai tháng'. Lần này... Chỉ mong Âu Nhược toàn mạng quay về!
Họ để cho cô một cái lắc đầu và một ánh nhìn thương hại rồi đi ra.
Đến khi cửa đóng lại như khép lại cuộc sống và vui vẻ của cô, Âu Nhược mới thoát khỏi khủng khiếp, cô xoay người kéo tay Bắc Vũ Tịch: "Tiên sinh! Tôi đang bị thương? Đang bị thương cũng phải huấn luyện đặc biệt sao?"
Bắc Vũ Tịch nhìn cô, đôi mày hắn nhướng lên tỏ rõ sự biểu đạt không bằng lời với Âu Nhược. Hắn nói: "Không muốn?"
Âu Nhược khóc không thành tiếng, giương gương mặt thương hại lên, van xin: "Vậy ngài cũng phải chờ vết thương cũ của tôi bình phục."
"Lục Phàm không phải đã nói không cần sao." Bắc Vũ Tịch lạnh lùng đáp trả.
Âu Nhược bò ngang qua người hắn, dạng chân ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay bấu lấy cổ hắn: "Tiên sinh! Ngài không thể như vậy... Tôi... Tôi còn nhỏ như vậy..."
"Còn nhỏ như vậy đã học người ta thói lười biếng?" Bắc Vũ Tịch kiên quyết dứt khoát nói.
Âu Nhược đuối lý chỉ biết câm nín.
Hắn nói tiếp: "Bắc Gia không dư cơm đi nuôi một kẻ vô tích sự. Tôi không dùng kẻ vô dụng chỉ có cái mồm."
Âu Nhược hiểu rồi!
Bắc Vũ Tịch đặt tay lên eo Âu Nhược, hai bàn tay hắn thì lớn, dường như có thể nắm gọn chiếc eo nhỏ của cô, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại. Âu Nhược cũng chẳng biết từ bao giờ, dây thần kinh ngượng ngùng của cô bị đứt.
Chân váy do ngồi ngang một cặp đùi to rắn rỏi của Bắc Vũ Tịch mà đã xắn lên gần đến mông, để lộ ra dưới ánh nắng là hai cặp đùi nhỏ non mịn như tuyết.
Tư thế này của Âu Nhược thêm một chút dụ dỗ, dưới nắng soi tỏ nhìn vào thật sự rất đẹp mắt.
Âu Nhược thuần khiết nhỏ nhắn bấy nhiêu đều mang vẻ đẹp không dung tục, ngược lại Bắc Vũ Tịch như quái vật lớn trầm tĩnh lạnh lùng đang dùng tấm lưng bảo vệ nàng công chúa trong lòng.
Đẹp đến mức, nắng trời cũng có sắc hồng bay bổng. Cây lá bên ngoài nhoài người muốn nhìn vào, nhưng thật không may liền bị hắn ngăn cản.
Trúc trong khu rừng cũng khua vào nhau, vang lên một giai điệu thiên nhiên lả lướt.
Tư thế ám muội thế này mà lại bị cái vẻ mặt cùng sát khí của hai kẻ trong căn phòng phá nát...
Âu Nhược phải tự cầu phúc cho mình rồi!