"Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vô tội vậy?"
Âu Nhược đột nhiên không hiểu câu nói của Bắc Vũ Tịch, tay cô vừa cởi xong cúc áo cuối cùng trêи sơ mi tối màu thì dừng lại. Ngẩng đầu nhìn hắn vẫn cao ngạo đứng trước mặt, lại nghe thấy tiếng cửa mở ra. Âu Nhược xoay đầu ra cửa.
Khi Ngụy Nương chẳng biết đứng ở đó khi nào mở cửa đi vào, mặt bà ấy hơi đỏ dường như là bị phát hiện nên ngượng ngùng, Ngụy Nương nhìn Âu Nhược liền cho miệng cười khẽ.
Căn Phòng ngập tràn ánh sáng dịu dàng, Bắc Vũ Tịch không có gì muốn che giấu nên tự động cởi chiếc áo sơ mi, để lộ một thân trần, bên dưới vẫn còn chiếc quần âu dài ôm lấy đôi chân thon dài như cổ thụ to lớn của hắn.
Âu Nhược biết mình bị Ngụy Nương ở ngoài nghe lén, nên mất tự nhiên liền đỏ mặt. Cô không biết bản thân nên làm gì tiếp theo cho phải, cứ đứng đừ ở đó.
Bắc Vũ Tịch ngồi xuống sofa trong phòng, Ngụy Nương nhẹ nhàng bước đến, đi qua Âu Nhược tiện tay nắm lấy tay cô kéo đến để cô cùng bà ngồi bên cạnh nhau.
"Mẹ không có ý nghe lén hai đứa! chỉ là..." Ngụy Nương ấp úng như vậy càng khiến Âu Nhược ngượng đến muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Đây mà là một gia đình bình thường thì việc này được xem là "ra mắt" với mẹ chồng rồi!
Ngụy Nương vỗ vỗ vào mu bàn tay của Âu Nhược, dịu dàng nói: "Mẹ muốn nhờ Tiểu Nhược xuống phụ nấu ăn! Con biết nấu chứ?"
Âu Nhược gật đầu: "Được ạ!""
Ngụy Nương vui vẻ gật đầu cười: "Vậy tốt quá! Con theo mẹ đi!"
Theo mẹ? Bà ấy xưng hô là "mẹ-con" với Âu Nhược? Thì ra... Mẹ chính là như vậy!
Trái tim Âu Nhược như có một đóa anh đào nở rộ, tỏa một làn hương dịu dàng trong lòng ngực cô. Đem cả cơ thể nhỏ nhắn của cô hóa thành một đám mây, bồng bềnh trôi lơ lửng trong hạnh phúc. Bắc Vũ Tịch nhìn đồng tử vui vẻ của Âu Nhược giản ra, hắn thấy lòng ngực rộn ràng kì lạ.
Ngụy Nương vừa định đưa Âu Nhược đi thì Bắc Vũ Tịch như ăn phải thuốc nổ, lập tức nắm tay Âu Nhược lại, khó chịu nói: "Người của con, ẹm nói mang đi liền mang đi. Ngụy Nương, mẹ có phải quá đáng rồi không?"
Ngụy Nương giống như một cô gái giận dỗi bạn trai, với thái độ của Bắc Vũ Tịch lại không xem ra gì, ngược lại như vậy càng khiến bà ấy có khí chất của một chủ nhân đầy kinh nghiệm của Bắc Gia.
Bắc Vũ Tịch lạnh lùng nhìn Âu Nhược: "Tôi chưa cho phép em liền không còn biết tốt xấu?"
Âu Nhược bị cái tính trẻ con này làm cho buồn cười. Trông hắn bây giờ khác nào đứa trẻ bị người ta giành mất món đồ chơi mà mình yêu thích trông khi hắn còn chưa cho phép.
Ngụy Nương không im lặng liền nói: "Mẹ có con trai làm gì, mang con dâu về liền không cho mẹ trò chuyện. Tiểu Nhược cũng cần riêng tư, con ôm con bé mãi được sao? Bắc Vũ Tịch, mẹ chưa thấy con tranh gì với mẹ như bây giờ."
Bắc Vũ Tịch đứng bật dậy thái độ rất ngang ngược, hai mẹ con họ có phải là mẹ con ruột không thế? Âu Nhược nắm tay Ngụy Nương, nhìn bà rồi thật tình nói: "Mẹ! Mẹ có thể chờ con ở dưới bếp không, con sẽ xuống ngay."
Ngụy Nương gật đầu rồi rời đi, lúc đóng cửa còn khẽ cười. Âu Nhược chờ Ngụy Nương đi rồi liền bước đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, cô còn chưa làm gì đã bị hắn kéo vào lòng rồi một thân hình cao lớn như vậy ôm lấy cô ngã xuống sofa.
Âu Nhược đưa tay ôm mặt hắn, ngón cái dịu dàng kéo từ đầu mày đang đanh lại của hắn đến đuôi mày vừa rậm, cô mỉm cười ngọt ngào: "Bắc Vũ Tịch! Anh làm sao vây?"
"Em chán ghét tôi rồi phải không? Em sợ tôi có người phụ nữ khác, bây giờ tôi không có ai em liền trở mặt tỏ thái độ không cần tôi?"
Âu Nhược khóc dở mếu dở, cô bật cười rồi kéo đầu hắn xuống đặt lên môi mỏng đang mím chặt của hắn một nụ hôn, cô nói: "Bắc Vũ Tịch, Ngụy Tình là anh đeo cho em. Cuộc sống của em là anh cho, anh thà là giết chết em nếu không đừng mong em chán ghét anh. Em dù chết cũng đeo bám anh."
Bắc Vũ Tịch nhìn cô chăm chú như muốn xác nhận lại một chút, Âu Nhược lại nhẹ nhàng hôn hắn một cái, nụ hôn rơi vào môi hắn lại từ chủ động thành bị động.
Bị hắn chiếm giữ một cách đầy giận giữ, trong nụ hôn da diết đó Âu Nhược cảm nhận hắn đang vừa tham lam bày ra tâm trạng mình, vừa chán ghét sự sắp đặt này.
Chính cô cũng không hiểu sao tâm tình Bắc Vũ Tịch nói thay đổi là thay đổi, nếu ai đó biết được phía sau bộ dạng của một lão đại hắc đạo bình thường trầm tĩnh lạnh lùng lại có một sự dịu dàng như thế này...
Âu Nhược vỗ vai hắn kháng nghị: "Tịch..."
Bắc Vũ Tịch buông đôi môi của Âu Nhược, lúc rời đi còn ʍút̼ mạnh một cái khiến cô hơi đau, chắc đây là lời cảnh cáo ngầm của hắn.
Âu Nhược dịu dàng như tan chảy trong lòng hắn, cô nói: "Em giúp mẹ nấu cơm! Anh đi tắm đi!"
Câu này thật giống một gia đình bình yên như bao gia đình khác, Bắc Vũ Tịch bị cô làm cho tức giận lại cũng chính là bị cô làm cho vui vẻ.
***
Ở nhà bếp Ngụy Nương đang nấu ăn, cứ chờ mãi vẫn không thấy Âu Nhược đâu. Nhưng mà bà hiểu các đôi sau khi yêu nhau thường mặn mà không thể chịu được, Bắc Vũ Tịch lại đang trong giai đoạn xuân niên làm sao dễ dàng buông tha cho Âu Nhược.
Cứ nghĩ con trai cả đời này sẽ bị chính sự lạnh lùng bá đạo của mình làm cho cô độc, vậy mà vẫn còn có một cô bé ngốc nghếch đến như vậy.
Thời đại nào rồi còn dùng cái cách cổ hủ là "lấy thân báo đáp" kia chứ.
Trong tứ hợp viện rộng lớn không có bao nhiêu người, phòng trống thì vô số. Ngụy Nương rất thích làm việc nhà, chính vì Bắc Vũ Tịch không cho nên bà mới dọn đi.
Ở đây muốn làm gì cũng phải tự mình làm, cô gái giúp mở cửa lúc nảy chính là người hầu cận bà mấy tháng nay.
Ngụy Nương làm bánh bao, sủi cảo, thịt kho mang đậm một vị mộc mạc như chính bà.
Âu Nhược từ ngoài cửa đi vào liền thấy Hoa Phong và Hoa Vũ một người đang chẽ củi một người gánh nước.
Lục Phàm đấm chìm trong mấy loại thuốc khô mà Ngụy Nương phơi ngoài sân vườn.
Ngụy Nương thấy cô thì vui vẻ gọi: "Tiểu Nhược! Mau đến đây!"
Âu Nhược đi đến, Ngụy Nương dùng đũa gắp một miếng thịt kho đưa đến miệng cô, Âu Nhược ngoan ngoãn há miệng ra đón lấy.
"Thế nào?" Ngụy Nương hỏi.
Âu Nhược nhai nhóp nhép, hai mắt liền sáng lên: "Ngon lắm ạ!"
Ngụy Nương cười kéo cô vào: "Ngon sao? Vậy tốt quá! Con lát nữa ăn nhiều một chút!"
Âu Nhược cười hì hì: "Được ạ!"
Nói gì thì nói chứ ăn uống là sở trường của cô.
"Ngụy Nương!" Âu Nhược vừa giúp xem nồi canh hầm củ sen của Ngụy Nương vừa gọi bà.
Ngụy Nương xoay lại, mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
Âu Nhược mỉm cười: "Có mẹ thật tốt!"
Ngụy Nương nhìn Âu Nhược, thoáng một giây mắt cô đượm buồn. Bà hiểu lý do, liền cười nói: "Sau này không được gọi ta là Ngụy Nương."
Không được gọi sao? Âu Nhược kinh ngạc nhìn Ngụy Nương, bà cười ngọt ngào ánh mắt nhìn Âu Nhược lại giống như đang nhìn con gái: "Sau này con phải gọi ta là mẹ."
Sau đó bà lại bày ra bộ mặt tức giận trách móc: "Cái đám khốn kiếp đó... Nuôi bọn nó bao nhiêu năm, cứ gọi ta là Ngụy Nương."
Âu Nhược bật cười: "Không phải mẹ cho phép sao?"
Ngụy Nương bị nói trúng rồi, liền hơi ngượng: "Thì... Bọn nó... Con cũng thấy đó. Nếu gọi ta là mẹ thì chắc chắn rất phiền phức."
Âu Nhược biết bà thương yêu đám con nhỏ của mình, dù bọn họ không ở cạnh được nhiều, nhưng là cùng Bắc Vũ Tịch lớn lên, ít nhiều cũng có cảm tình.
Mẹ! Đây có lẽ là tiếng gọi ấm áp nhất mà Âu Nhược từng nghe.
"Thật hạnh phúc khi có mẹ như người!" Âu Nhược nói thanh âm có chút xót xa.
Ngụy Nương tiến gần, nhìn thấy Âu Nhược gượng cười một cách cứng ngắt bà thật sự đau lòng.
Dù sao cô cũng là...
Ngụy Nương nắm lấy tay Âu Nhược, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Dịu dàng an ủi: "Tiểu Nhược! Không có phụ mẫu nào không thương yêu con mình. Họ chỉ là vì bất đắc dĩ nên mới bỏ rơi con."
Lời này tuy là nói trong trường hợp của bà, nhưng nếu xét về trường hợp của Âu Nhược thì cũng đúng, lời này là cố ý muốn nói cho Âu Nhược nghe.
"Tiểu Nhược! Con có hận bố mẹ mình không? Hận họ đã bỏ rơi con?"
Nghe xong một câu hỏi thẳng thắn thế này, Âu Nhược hóa đá mất một lúc. Chưa có ai nói đến vấn đề này với cô, chẳng ai cho cô biết cái cảm giác bị moi đi moi lại vết thương lòng đau đớn này.
Âu Nhược rơi vào suy tư, cô hận họ?
"Không hận!" Âu Nhược kiên quyết nói, ánh mắt cũng kiên định vô ngần.
Ngụy Nương mỉm cười: "Con đúng là cô gái tốt!"
Có lẽ thế giới của Âu Nhược rất nhỏ bé, ngoài Bắc Vũ Tịch ra thì không có ai nữa. Nhưng cũng thật may mắn khi môi trường khắc nghiệt lúc trước lại hình thành một Âu Nhược như bây giờ, thật khiến người ta không hối hận.
Ngụy Nương không có con gái, chỉ có duy nhất Bắc Vũ Tịch, Bắc Vũ Tịch không có phụ nữ, lại nhận thêm ba cái tên ngốc ngoài kia. Khiến bà muốn một lần cảm nhận được mùi vị của chăm sóc con gái ra sao cũng không có.
Năm tháng ấy bà vất vả rất nhiều, vì sinh Bắc Vũ Tịch mà thật khó khăn. Sau này vì Bắc Vũ Tịch là người thừa kế cuối cùng của Bắc Gia, cho nên sợ làm hại con Ngụy Nương tung tin là bà đã chết. Chuyện này rất ít người biết.
Còn giấu Bắc Vũ Tịch, sau đó bị hắn phát hiện liền tức giận như muốn sang bằng Bắc Gia. Kể từ đó, Bắc Vũ Tịch lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, hắn trầm tĩnh hẳn ra sau khi Ngụy Nương chết, lại cũng càng trầm tĩnh hơn khi bà sống lại.
Có lẽ khoảng cách tuổi thơ không có mẹ kia chính là bóng ma trong lòng Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược nói đúng dù gì bà ấy cũng là mẹ hắn. Hắn dù có là ác ma cũng không thể hận mẹ mình, một người chỉ muốn tốt cho hắn.
Trong buổi cơm, Ngụy Nương nói với Bắc Vũ Tịch: "Mấy đứa ở đây vài tháng với mẹ đi!"
Bắc Vũ Tịch rất lạnh lùng hoàn toàn không có lấy một câu.
Lục Phàm xem xét ánh mắt cùng thái độ của Bắc Vũ Tịch rồi mới dám nói: "Chúng con còn một cuộc họp quan trọng."
Ngụy Nương biết là cuộc họp thường niên của hắc đạo, bà hiểu rõ vấn đề nên cũng không ép ủ, chỉ biết mỉm cười: "Ăn nhiều một chút!"
Từ đó cả bàn ăn đều không có lấy một tiếng nói, đồ ăn dù có ngon cũng chẳng có ai khen một tiếng.
Âu Nhược nhìn thấy mắt Ngụy Nương buồn hẳn sau khi nghe Lục Phàm nói, nhưng bà chỉ biết nuốt xuống những nổi niềm trong lòng. Điều làm bà vui chính là...
Âu Nhược ăn hết tất cả những gì trêи bàn ăn. Một bàn ăn không nhiều người nhưng mà Âu Nhược thật sự đã ăn hết từng ấy đồ ăn đủ cho cả một Bắc Gia.
Bắc Vũ Tịch vốn đã quen rồi, dạo này Âu Nhược ăn được ngủ được khiến hắn cũng yên tâm. Lúc trước cô cứ giữa đêm là giật mình tỉnh giấc mãi một lúc sau mới ngủ lại, có hôm còn mất ngủ cả đêm.
***
Ăn xong thì ai nấy đều về phòng, Âu Nhược thích không khí ở đây nên kéo Bắc Vũ Tịch đi dạo trong vườn, ngắm nhìn hồ sen tỏa hương thơm.
Ở một nơi như thế này, lại thật tuyệt vời khi người trong lòng cũng vừa vặn ở bên. Cùng nhau, đón chào sóng gió, cùng nhau ngắm cảnh thưởng trăng. Cho dù thời gian có không an yên nhưng chỉ cần lòng người an yên thì mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Âu Nhược ngồi trêи đùi Bắc Vũ Tịch, hắn ngồi trêи ghế đá, cô đung đưa chân vì không thể chạm đất.
"Vũ Tịch! Nếu như anh là một người bình thường như bao người thì thật tốt. Không cần tranh đấu, chúng ta an yên tìm một nơi như thế này sống hết đời."
Âu Nhược rất muốn nói điều này với hắn, nhưng cô mãi cũng không thể nói được.
Cái khó của một người phụ nữ, chắc có lẽ bây giờ Âu Nhược mới hiểu được. Hiểu được cái cách mà Ngụy Nương yêu thương Bắc Vũ Tịch.
Bắc Vũ Tịch ôm gọn cô trong lòng ngực, tâm trạng hắn khó tả, chỉ biết rằng bây giờ như vậy thật sự rất tốt.
"Vũ Tịch!" Âu Nhược gọi tên hắn.
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược.
Cô ngẩng đầu lên đối mắt với hắn, người đàn ông như dặm trường này, chính là trái tim đang thổn thức của Âu Nhược, cô nói: "Cảm ơn anh!"