Hắn hoang mang + lo lắng + sốc toàn tập, cảm giác hỗn độn khiến hắn chẳng hiểu hay kịp tiếp thu. Biểu cảm trên gương mặt hắn còn phức tạp hơn : lúc lo lắng, lúc ngạc nhiên, lúc ngây đơ, lúc lại cảm thấy không thể thở,.....
_ Vậy nghĩa là...tất cả mọi người đều bị mày lừa cả sao? - hắn hỏi, gương mặt thoáng chốc nghi ngờ, rất nhiều câu hỏi đang lởn vởn trong đầu hắn. Sự thật này quá đỗi kinh hoàng, có thể giết chết toàn bộ người dân ở Việt Nam này luôn ấy chớ.
Một đứa con gái cải trang suốt 17 năm qua, thành lập sáu công ty lớn, boss của 3 mafia khét tiếng, còn là thủ lĩnh của D.O.D, tên này đúng thật là không phải người mà.
Nó cười như không cười, không trả lời mà hỏi ngược lại, một chút biểu cảm cũng không có :
_ Vậy cậu sẽ làm gì tôi? Vạch trần tôi. Sau đó... - nó cố ý lấp lửng vế sau , ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm.
_ Sau đó? - hắn nhíu mày hỏi lại.
_ Hoàng Gia sẽ biến mất vĩnh viễn như chưa bao giờ tồn tại, bố già sẽ xơi tái gia đình cậu. Và tôi sẽ...tiếp tục cuộc sống trước kia.
Nó nói rành mạch, dõng dạc, cao ngạo như thể là chuyện hiển nhiên. Hắn càng nghe lại càng mù mờ, hắn không hiểu tại sao bây giờ não của hắn lại hoạt động như wifi chùa vậy, tốc độ 1mb/ giờ bởi người sử dụng quá đông.
_ Tại sao mày lại tiếp tục sống như trước kia? Rõ ràng mày sẽ bị vạch trần, mày sẽ phải mất tất cả ?
_ Cậu nghĩ, có ai dám động vào Ngô Gia sao? Nếu tôi kết nối cả 7 công ty lại với nhau thì toàn bộ công ty lẫn Hoàng, Lâm Gia cũng chẳng thể chống lại. Cậu nghĩ vạch trần tôi là xong chuyện sao ?
Hắn nghe xong, chỉ biết ngồi thừ ra đó, một lời cũng không phản kháng được. Lại không hề để ý cơ thể nặng nề của hắn đang dồn hết lên lên hông và chân nó, tư thế này cũng quá là mập mờ đi, rất dễ khiến người ta nghĩ hai người này đồng tính luyến ái.
_ Hông của tôi sắp gãy rồi, xuống mau ?
_ Nói vậy, Thiên Tự và Ngọc Ly đều đã biết ?
_ Ừ. XUỐNG MAU! - nó chịu hết nổi nữa, quát một tiếng khiến hắn bàng hoàng buông tay, rồi ngồi xuống bên cạnh. Nhưng ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn vào mảnh vải trắng kia, vừa rồi hắn đã chạm vào, còn tưởng tượng lung tung nữa.
_ Gì vậy ? - nhận ra nó nhìn hắn chằm chằm, hắn ngu ngơ hỏi, hình như hắn quên mất gì đó rồi )
_ Cậu đã cởi áo tôi, thì phải gài lại cho tôi, MAU! - một lần nữa bị nạt vào mặt, hắn không hiểu sao lại tự nhiên cuống cuồng nhích đến gài nút áo cho nó. Đến khi gài xong, hắn mới nhớ ra điều mình muốn nói khi nãy.
_ Tại sao ngươi lại giết Trương Lục Chi ??
_ Cô ta là khối u của xã hội .
_ Là sao? - nó bước tới vơ lấy xấp xỉ tài liệu quăng cho hắn, nói vỏn vẹn hai chữ :
_ Đọc đi. - rồi lấy điện thoại nhấn nhấn :
_ Jun, mang xe đến trường. - đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, nó đã cất lời với chất giọng mềm mại, con người băng tuyết ngàn thu có thể nói nhẹ nhàng vậy sao ? Tuy câu nói có hơi súc tích, ngắn gọn nhưng lại rất ấm áp .
_ Hồ sơ tội phạm của Trương Lục Chi xem xong thì để yên đấy cho tôi. - không để hắn trả lời, nó đã mất dạng sau cánh cửa, bước chân im ả ắng tựa như đang lướt trên mây.
Hắn bây giờ mới chuyển sự chú ý sang tập tài liệu trên tay, vài dòng chữ được bút dạ quang nhấn mạnh :
Buôn bán ma túy trái phép.
Vận chuyển hàng cấm sang Trung Quốc.
Dụ dỗ đàn ông mua ma túy.
Nhập khẩu 4 kg heroin sang Lào .
...
...
Giết hại 500 người đàn ông. Và vô số các tội khác.
Hắn lập tức đứng hình, lật trang tiếp theo thì toàn bộ những hình ảnh chứng minh không thể nào chối cãi. Mắt hắn hằn lên tia máu, tay siết chặt xấp tài liệu, em họ hắn dám làm ra những chuyện tày đình như vậy sao ? Bấm nhanh phím số 2, tính hiệu vừa được bắt, hắn cố nén cơn giận xuống, nói thật cương quýêt :
_ Cha, con không thể giúp chú, đành để pháp luật xử lý thôi.
_ Cha hiểu rồi, con cũng nên về lo hậu sự của con bé Lục Chi đi. - cha hắn đáp lại, giọng nói không có chút sức lực nào, thảm sầu hơn bao giờ hết.
_ Vâng. - hắn cúp máy , không kìm nén được mà thở dài một tiếng. Đặt xấp tài liệu lên bàn, ghé mắt ra cửa sổ thì bóng dáng nó đang bước lên một chiếc limo 6 cửa đập vào mắt.
Lần đầu tiên trong đời hắn tin câu : " Thứ đáng sợ nhất trên đời là Sự Thật ".