• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu. Tất cả mọi nơi đều là máu, bộ âu phục trắng đã loang màu đỏ rợn người ấy, hệt như bức tranh của mười năm trước, chỉ là người mất nụ cười lần này lại là cậu.



Mọi chuyện thành ra như vậy tất cả là do sự ngu ngốc và nỗi hận thù mù quáng của cậu. Bao nhiêu lần hãm hại nó không thành công, hận thù trong lòng càng tăng gấp bội, để rồi cuối cùng hai người cậu yêu thương nhất đã vĩnh viễn rời xa. Mà cậu - con người không đáng sống nhất lại phải tiếp tục một cuộc sống với con người mà chính cậu cũng không nhận ra.



"Ngân Thiên, em bây giờ có thể yên tâm rồi nhỉ, vì anh đã sống như em mong muốn, anh đã hòa hợp với mọi người, đã thay em làm chủ tịch tất cả công ty. Anh đã trở thành một con người chính anh cũng không nhận ra.



Ngân Thiên, em ở phương xa sống có tốt không? Anh ở đây, chưa một ngày không dằn vặt bản thân, hận không thể tứ mã phanh thây mình. Nhưng vì em, anh vẫn phải sống.... với trái tim đã ngừng đập từ lúc nào."



Cốc..cốc.. Hai nhịp gõ cửa vô cùng chuyên nghiệp lôi kéo cậu trở về thực tại. Thiên Tự dùng chất giọng lạnh lẽo nói :



_Vào đi.



Cửa mở, một cô nhân viên ăn mặc rất kệch cỡm : váy đủ che khuất cặp mông, áo sơ mi năm cúc đã bung hết hai, gương mặt tô son dặm phấn rất kĩ. Trên tay là một xấp tài liệu vừa được đánh máy.



_Thưa chủ tịch, đây là tài liệu về thương mại TT sắp tới sẽ thành lập. - chất giọng Pháp vô cùng ngọt ngào lại khiến cậu chẳng ngẩng đầu lấy một lần, chỉ nhàn nhạt nói :



_Để đó, lát nữa tôi xem.





Cô hậm hực đặt tào liệu lên bàn nhưng bước chân vẫn chưa rời đi, đã ba năm làm thư kí cho cậu mà một lần nhìn cô chưa quá hai giây liền chăm chú vào công việc, chẳng buồn nhìn lần thứ hai. Rốt cuộc thì cô không hấp dẫn ở chỗ nào, bao nhiêu kẻ muốn có cô nhưng con người ưu tú này lại không có một ý tà niêm nào. Hôm nay cô nhất đinh phải quyến rũ được người đàn ông cao ngạo trước mặt, nghĩ vậy cô đi vòng qua bàn làm việc, tiện tay cởi luôn ba chiếc cúc còn lại, lộ ra đôi gò bồng cup D và áo lót màu đỏ nóng bỏng. Đôi chân dài tăm tắp toan ngồi lên đùi cậu thì cậu nhanh hơn một bước, tay chạm mạnh vào cạnh bàn, chiếc ghế liền bị đẩy ra phía xa khiến cô ta ngã quay ra đất.



_A... đau quá. Tại sao anh làm vậy với em, em chỉ muốn chiều anh một chút thôi mà. - cô ta vẫn không chịu thua, tiếp tục trườn đến bên chân cậu, còn cố ý để ngực ngang tầm đầu gối cậu, cọ cọ vài cái.





Ánh mắt Thiên Tự bắt đầu tối sầm, cậu nhếch môi càng khiến cô ta đỏ bừng mặt, ngón tay thon dài di chuyển đến giữa hai chân cậu nhưng cậu lạnh lùng hất ra, chất giọng lạnh lẽo vang lên :



_Cửa ở ngoài kia.



_Anh... Tại sao em lại không được, anh nói đi. - cô ta uất ức lên tiếng, hai ,mắt đã đẫm lệ.



_Tôi... chỉ có hứng thú với cup C.




"Ầm", cô ta suýt chút thì tắt thở, cup C, cô là cup D lại không khiến anh hứng thú sao? Cái này, kêu cô đào lỗ xuống chắc?



Cậu thấy cô ta không có ý muốn tự đi liền nhấc điện thoại :



_Đem cô ta ra ngoài, chính thức đuổi việc.





Ngay lập tức, ngoài cửa xuất hiện ba người mặc vest đen đi thẳng đến lôi cô ta đi, thậm chí còn chẳng liếc mắt lấy một lần vào cup D kia.



_Buông tôi ra.....





Cửa đóng, căn phòng một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Thiên Tự nhìn vào cây bút máy được dựng ngay ngắn trên bàn, nhàn nhạt nói :



_Các người còn muốn theo dõi tôi đến bao giờ, ba năm rồi đấy. - Jun, Jay, Jack, Ngọc Ly lẫn Nhật Phong nhất thời đứng hình, lộ tẩy rồi.





Ba năm, phải, kể từ ngày hôm đó cho đến bây giờ đã ba năm rồi, thế giới thay đổi, con người thay đổi, chính cậu cũng đã đổi thay.



Nhìn bản thân mình trong gương, cậu nở một nụ cười khinh miệt : đôi mắt ngây thơ vô tư lự ngày xưa được thay thế bằng một màu đen thăm thẳm, lạnh lẽo. Gương mặt non choẹt ngày xưa trở nên thanh tú, cao ngạo mà mê người. Thân hình cao lớn, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Cuối cùng cậu cũng hiểu, cuộc đời của nó chưa từng có một tháng ngày hạnh phúc, chỉ có đau đớn, buồn bã và nhọc nhằn. Cũng nhờ ngày hôm nay cậu ở đây, quản lí bảy công ty, ba mafia và D.O.D, cậu đã hiểu được nó phải chịu khổ bao nhiêu.



Ba năm trước, trong nỗi đau và tuyệt vọng khi mất nó, cậu chợt cảm thấy sau gáy truyền đến cơn đau đớn kinh khủng, sau đó mọi thứ dần tối đi, điều cậu còn lưu giữ được là hình ảnh nó với bộ vest trắng nằm giữa biển máu, mãi mãi không thể phai nhòa.



Khi cậu tỉnh lại đã là ba ngày sau, trên giường bệnh cùng với đủ máy móc và khung cảnh màu trắng gợi nhớ đến nó, liền bật dậy thì nhận thấy Ngọc Ly ở bên cạnh, đôi mắt đang kìm nén lửa hận, giọng nói như lạc hẳn đi :



_Tốt nhất thì cậu lo mà lấy lại sức khỏe. Sắp đến sẽ là địa ngục của cậu.





Thiên Tự nhíu mày khó hiểu, nhưng cậu đang mong mỏi một điều khác, hoàn toàn không chú ý đến lời cô nói, cất giọng khàn đặc :


_Ngân Thiên, cô ấy đâu? Tôi muốn gặp c.....





_Tang lễ đã xong rồi, ở nghĩa trang xyz..Từ nay trở đi đừng bao giờ ở trước mặt tôi gọi Ngân hay Nhất Thiên, tôi cũng không vì lời hứa với cậu ấy mà kết liễu cậu ngay tức khắc. - chất giọng lạnh lẽo cứa sâu vào tim cậu, tan nát. Cô quay lưng đi, cánh cửa được đóng lại với lực cực mạnh, tựa như cơn thịnh nộ của cô bây giờ.








Cậu chơ vơ trong không gian màu trắng ảm đạm, nước mắt vô tình rơi xuống gối như cơn mưa nặng nề trút. Sau khi hồi phục, Thiên Tự được đưa đến Nhật đào tạo, với khóa huấn luyện cấp tốc, khóa huấn luyện mà chỉ nó và Jun mới cầm cự qua được.








Qủa thực cậu đã rơi xuống địa ngục trần gian, chỉ mói một tuần mà cậu phải truyền mười hai bình nước biển, ngất bốn lần, thương tích không nơi nào trên cơ thể không có. Gần như điều đó khiến cậu muốn nghĩ về nó, muốn khóc, muốn cười cũng khó khăn nhưng cậu vẫn quyết định phải vượt qua. Khóa học một năm này là chương trình rút ngắn của ba năm, một người trước giờ chưa từng đánh quá tám tên một trận căn bản không thể nào chịu nổi. Rốt cuộc thì bố già cũng quyết định cho cậu tốt nghiệp sau một năm bốn tháng.





Sau quãng thời gian địa ngục ấy, cả ba anh em Jun, Jay, Jack bắt đầu bù đắp kiến thức cho cậu, một ngày cùng lắm cũng chỉ được nghỉ ngơi năm tiếng. Trong thời gian đó, bọn họ thay phiên nhau đóng giả làm từng chủ tịch của mỗi công ty để giải quyết mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.








Hai năm trôi qua mà cậu tưởng chừng như đã lớn thêm mười tuổi vậy, cơ thể to lớn, vạm vỡ, cậu đã không còn nhận ra Lâm Thiên Tự ngày xưa nữa.








Có thể nói, năng lực của cậu bây giờ ngang ngửa nó, rất nhạy, rất thông minh và mạnh mẽ. Đây là, một Lâm Thiên Tự mới, con người mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK