• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt u buồn chầm chậm mở ra, chớp chớp vài cái để thích ứng với ánh sáng. Cơ thể vừa lấy lại ý thức liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, bao tử rỗng tuếch, cổ tay cảm nhận được thứ gì đó đang chảy vào mạch máu, thân xác như bị cả tấn đá đè nặng.





Nó đảo mắt quanh căn phòng quen thuộc, tuy không nhìn rõ nhưng nhờ thính giác và khứu giác nhạy bén thì có : Ngọc Ly, Nhật Phong, Thiên Hoàng, Jack, Jun, Jay.





_Tỉnh rồi kìa. - giọng của Jack.


_Nhất Thiên, chị ổn chứ? Thấy em không? - giọng của Jay, có vẻ như rất lo lắng.


_Mọi người ra ngoài đi, cô ấy cần không gian. - lần này là giọng của Thiên Hoàng.





Nhưng tại sao nó không nghe thấy tiếng của Ngọc Ly, Jun và Nhật Phong. Họ đâu cả rồi?


_N...Ngọc...Ly.. - nó cố gắng gượng ngồi dậy, lại thấy cơ thể đau đớn vô cùng, dường như muốn rã ra từng thớ thịt.


_Chị cẩn thận. - Jack đỡ nửa người trên của nó dựa vào thành giường, tay cầm khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán do gắng gượng. Nó cố mở mắt nhìn thấy một bóng người đi đến liền vươn tay ôm lấy nhưng Ngọc Ly lại né sang phía khác. Điều này khiến đồng tử của nó khẽ lay động, nhưng rồi nó buông cánh tay đang chơ vơ giữa không trung. Không cần đến sự trợ giúp của ai, nó tự động nằm xuống, quay lưng về phía mọi người, âm giọng băng lãnh không giấu được mệt mỏi cất lên :





_Ra ngoài hết, ngộp thở quá!





Mọi người cũng đi ra, ai cũng mang trong lòng một viên đá nặng. Riêng nó nằm nghỉ trong phòng, nhìn quanh rồi mới biết nó được truyền tận ba túi nước biển và bất tỉnh được hai tiếng.





Đôi mắt đau buồn, vô hồn kia toan khép lại thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, nó vươn tay với đến chiếc bàn. Qủa thực nó ghét bản thân nó lúc này : yếu đuối, vô dụng, cả một chiếc điện thoại cũng không lấy được.





Cạch... cửa mở, Thiên Hoàng bước vào, trên tay là khay có cháo, nước và thuốc. Đôi ngươi lạnh lẽo nhìn thấy nó khó khăn với chiếc điện thoại, liền bước đến, cầm lên rồi đưa nó, ánh mắt kia hoàn toàn không liếc nó lấy một lần, lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa vơi đi chút nào.





Nó nhìn màn hình, nhấn một cái, chất giọng mệt mỏi không hề giấu đi, bên kia thì truyền đến sự lo lắng :





_Ngân Thiên, con đang ở đâu? Ta đã gọi Nhật Phong đến đón con rồi? Con vẫn ổn chứ?


_Cảm ơn người, Hạ phu nhân, con vẫn rất khỏe, chỉ là ban nãy có ngấm mưa nên hơi khó chịu. - nó vẫn dùng chất giọng dễ nghe nhưng lại có cảm giác lạnh hơn bình thường.


_Vậy thì tốt rồi, ta lại lo cho con gặp chuyện gì. - Thực sự thì đã gặp rồi. Nó nhếch nhẹ môi, lại thấy Thiên Hoàng đặt khăn lên trán mình, rất ôn nhu. Bên kia lại truyền đến giọng nói của Hạ phu nhân : vậy con nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nữa.


_Hạ phu nhân. - nó khẽ gọi tên bà, ánh mắt lảng tránh Thiên Hoàng, rất thận trọng.


_Hửm? Còn chuyện gì?


_Con muốn xin phép người một điều.


_Con nói đi.


_Ba ngày nữa, hãy tổ chức hôn lễ cho con và Nhật Phong.





Bàn tay đang vuốt ve tay nó đột nhiên siết mạnh, nó cảm thấy được xương ngón tay đang muốn gãy nát. Khẽ nhíu mày, sức lực của nó bây giờ rất yếu, căn bản không thể kháng cự lại hắn.





Bên đầu dây kia, Hạ phu nhân tỏ ra rất sửng sốt, ba ngày không phải quá nhanh sao? Đây lại là chuyện trọng đại.





_Ngân Thiên, có phải con đùa không?


_Hạ phu nhân, xin người hãy nghe con nói : cô dâu của Nhật Phong không phải con mà là một cô dâu đạt được mọi yêu cầu của người là việc thứ nhất. Việc thứ hai là con muốn khách của buổi tiệc sẽ giống như hôm đính hôn. Việc thứ ba là con mong người đối xử tốt với con dâu mới, cô ấy quả thực toàn vẹn hơn con bội phần. Việc cuối cùng, con và Nhật Phong không thể đến với nhau vì căn bản... chúng con không hề yêu nhau. - đúng hơn là chỉ mình hắn yêu nó.





Bên kia im lặng một hồi lâu, tưởng chừng như cả thế kỉ mới đáp lại, giọng nói muôn phần ưu tư :


_Ta biết con làm việc gì cũng có mục đích, nên ta tin tưởng con. Về cô dâu mới, còn tùy thuộc con bé là người thế nào, ta chưa thể nói trước. Cuối cùng, dù hơi tiếc nhưng ta tôn trọng quyết định của con. Ngân Thiên, những ngày qua, cảm ơn con. - Hạ phu nhân cố tỏ cứng rắn nhưng trong thâm tâm không ngừng muốn giữ nó lại.





Thiên Hoàng rõ sự tình, lực nắm giảm đi hoàn toàn, nhìn thấy tay nó hằn vết máu bầm liền dùng khăn lạnh lau. Khóe môi nó giật giật khi thấy hành động ôn nhu của hắn, đây có thể xem là : Vừa đánh vừa xoa, không?





_Con cảm ơn người, Hạ phu nhân.





Cuộc trò chuyện kết thúc, đáy mắt nó có chút ánh sáng, liền đặt điện thoại sang một bên, gượng người dựa lưng vào thành giường.





Thiên Hoàng đưa tô cháo còn bốc khói, bên trong là hành tím, ớt và gừng nhưng vẫn dậy lên mùi hương kích thích vị giác, nhìn qua là biết Ngọc Ly nấu. Nó nhếch nhẹ môi, nhận lấy tô cháo, ăn từ tốn, hắn cũng không phải dạng soái ca trong ngôn tình mà đút nó ăn. Thân thể cao lớn nằm cạnh nó, gối đầu lên gối, hai tay ôm lấy thắt lưng nó vô cùng thân mật, mắt cũng nhắm nghiền.





Nó cũng không đủ sức đá hắn đi nên lặng lẽ ăn nhanh rồi uống thuốc. Cơ thể vì ăn cay mà thoát ra không ít mồ hôi, khá lên một chút. Nó mở quạt, đưa mắt nhìn con người đang dựa vào hông mình thở đều, lại nhìn mái tóc mượt mà, những ngón tay vô thức xen kẽ, vuốt nhẹ. Cùng một gương mặt nhưng Thiên Hoàng đối với nó ngoài chuyện là em trai Thiên Tự thì chẳng có chút cảm giác gì. Tóc luồn qua kẽ tay lại vô cùng lạnh lẽo khiến nó nhận ra được mình đang làm gì, nhanh chóng rụt tay lại.





Thiên Hoàng cảm thấy mất mát, dù biết nó nhìn hắn ra người khác mà thân mật nhưng lần đầu tiên nó chủ động tiếp xúc với hắn. Việc nó hay vuốt tóc Thiên Tự, lúc nhỏ hắn đã chứng kiến rất nhiều lần, đều là nó thừa cơ lúc cậu ngủ. Hắn quả thực rất ghen tị, đôi tay bất chợt siết mạnh thêm.





_Lâm Thiên Hoàng. - nó khẽ gọi cả tên lẫn họ của hắn, đôi mắt nhìn chăm chăm thân ảnh cao lớn đang ôm lấy mình.


_Gì? - hắn hờ hững đáp lại, rướn người lên tiếp tục vùi mặt vào eo nó, mang theo hơi thở có chút băng lãnh. Cảm giác được nó gọi tên quả thực rất ấm áp, tiếc là sự ấm áp không duy trì được bao lâu.


_Ta muốn ngươi bỏ ý định giết chết Thiên Tự đi.





Hắn bật dậy, bàn tay to lớn siết lấy chiếc cổ thon dài, ánh mắt hiện lên vài tia máu, gằn giọng tựa như muốn giết chết nó :


_Trước mặt tôi đừng bao giờ nói đến điều đó, dù là trong suy nghĩ cũng không được nghĩ đến. Em không ở bên tôi thì đừng mong hạnh phúc với hắn.





Nó chỉ cười nhạt, đôi mắt màu đen càng u tối khiến người nhìn chỉ có thể lập tức tránh xa. Nhưng cũng mang theo vẻ thống khổ vô cùng, nó cũng không giằng ra, để bàn tay to lớn kia bóp nghẹn nhịp thở của mình.


_Vậy nếu ta đáp ứng một điều kiện của ngươi, ngươi sẽ buông tha cho Thiên Tự chứ ? - hắn nhíu mày, giọng nói đầy ngờ vực :


_Điều kiện gì ?


_Bất cứ điều gì ngươi muốn.


_Kể cả thân thể và sự tự do của em.





Nó khép nhẹ mi mắt như một câu trả lời, vì Thiên Tự, cả mạng sống này nó cũng không từ.


_Em vì hắn mà hi sinh tất cả. Được, tôi cho em toại nguyện. - nói xong, bàn tay từ cổ nó di chuyển, nắm chân nó kéo mạnh, nó đang từ tư thế nửa ngồi nửa nằm bây giờ đã nằm dưới thân Thiên Hoàng. Hắn nhìn nó im lặng, lửa hận và lửa tình đốt cháy lẫn nhau càng dữ dội, lập tức hướng môi nó mà hạ xuống.





_Cô ấy là hôn thê của tôi, ai dám động vào, tôi tuyệt đối không tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK